Dịch Sướng vừa ra cửa, Phó cục trưởng cục Công an, trủ trì toàn bộ công tác của cục, Tiếu Thiện Minh đổ mồ hôi đầy đầu, đứng ở cửa.
Vừa nhìn thấy Dịch Sướng, Tiếu Thiện Minh liền hỏi:
- Thư ký trưởng Dịch, thật là ngại quá, quấy rầy các vị lãnh đạo trong tình hình thế này.
Dịch Sướng hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười nói:
- Cục trưởng Thiện Minh, chúc mừng anh. Lần này, anh có tiến bộ rồi.
Lúc này, Thành ủy đã ra quyết định nên cũng không cần phải giữ bí mật làm gì nữa. Hơn nữa, muốn giữ bí mật cũng không được. Ngày mai, Lưu Á Phu sẽ đại diện cho tổ chức nói chuyện với từng cán bộ đảm nhiệm các chức vị đó. Như vậy còn phải giữ bí mật làm gì nữa? Hơn nữa, làm như vậy cũng có thể khiến cho quan hệ giữa mình và lãnh đạo của Cục Công an tốt hơn.
Tiếu Thiện Minh có chút ngạc nhiên, lập tức gật đầu nói:
- Thư ký trưởng Dịch, xảy ra chuyện lớn rồi, phía tòa cao ốc Á Hải đã xảy ra chuyện lớn!
Vừa nghe được câu này, thần kinh của Dịch Sướng cũng trở nên căng thẳng. Tòa cao ốc Á Hải coi như là công trình số một của Vọng Hải, Dịch Sướng hiểu rất rõ. Đây là công trình lớn của tập đoàn Á Hải để lại, có thể xảy ra chuyện lớn như Tiếu Thiện Minh nói nhất định là chuyện dự án bị bỏ hoang. Á Hải phá sản, nguốn vốn đứt, tất cả vốn đều phải nộp cho ngân khố quốc gia. Hiện giờ, cao ốc Á Hải đã không còn có vốn duy trì nữa nên đã đình công một thời gian. Chuyện này đã liên lụy đến những người mua nhà, thật là phiền phức!
Lập tức, Dịch Sướng cũng không dám chậm trễ, vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu nói:
- Lão Tiếu, chuyện của cao ốc Á Hải anh lập tức qua đó, nhất định phải ổn định tình hình. Những người mua nhà đó cũng là người bị hại, kích động cũng là đúng. Muốn làm chuyện gì cũng phải rất nhẫn nại.
Nói xong, Dịch Sướng quay người đi vào phòng họp. Lúc này, Lý Thái Thạch cũng mỉm cười nói:
- Thư ký Trưởng Dịch, có chuyện gì vậy?
Dịch Sướng cũng không dám chậm trễ, trầm giọng nói:
- Bí thư Lý, các vị lãnh đạo, phía cao ốc Á Hải đã xảy ra chuyện. Người mua nhà hiện giờ đang tập trung tới cao ốc Á Hải để xem xét tình hình. Nếu không ngăn lại, e là bọn họ sẽ tới Ủy ban nhân dân Thành ủy.
Vẻ mặt Lý Thái Thạch trầm xuống. Tình hình của cao ốc Á Hải, ông cũng hiểu rất rõ. Tuy rằng vừa mới tới Vọng Hải, rất nhiều chuyện còn không rõ, nhưng đối với chuyện của tập đoàn Á Hải, Lý Thái Thạch lại rất quan tâm.
Cao ốc Á Hải là một dự án trọng điểm chuẩn bị được xây dựng của tập đoàn Á Hải. Nhớ lúc đó, khi cao ốc Á Hải khởi công, Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh đã đề xuất nghi thức khởi công. Dù sao, cao ốc Á Hải cũng phải xây thành tòa nhà cao nhất Đông bộ, loại tiêu chí xây dựng này đối với Tỉnh ủy mà nói, là một chính sách rất quan trọng. Đây chính là công trình chiến tích.
Tuy nhiên Lý Thái Thạch quả thực không biết, tập đoàn Á Hải còn liên lụy đến nhiều người mua nhà như vậy, liền nói:
- Thư ký trưởng Dịnh, phía cao ốc Á Hải rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện nhiều người mua nhà? Không phải cao ốc xây dựng bằng vốn riêng của Á Hải sao?
Lý Thái Thạch vừa dứt lời, Ủy viên thường vụ Thành ủy mới nhậm chức, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lý Thường Thiên ở bên cạnh liền nói:
- Bí thư Lý, để tôi nói qua tình hình chuyện này.
Lý Tường Thiên khoảng chừng 46 tuổi, trong bộ máy thường vụ Thành ủy, ngoài Nhiếp Chấn Bang và Lý Thái Thạch, so với Tề Tư Nguyên và Cố Đống Lương cũng được coi là một cán bộ trẻ tuổi. Tuy nhiên, đội ngũ cán bộ của Vọng Hải hiện giờ, toàn bộ đang dược trẻ hóa. Lý Tường Thiên lại trỏe thành cán bộ khá lớn tuổi, dáng người bình thường, hình thể cân đối, cũng không có cảm giác tai to mặt lớn giống như một số cán bộ thời bấy giờ. Nói chuyện rất ngắn gọn, linh hoạt, không dây dưa dài dòng, phong cách làm việc rất ngay thẳng. Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang hướng Lý Tường Thiên và vị trí Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
- Bí thư Lý, chuyện của cao ốc Á Hải là từ khi Thạch Nghị Vũ còn sống một mình quyết định. Ở thành phố Vọng Hải, ở khu vực Vọng Hạ phồn hoa nhất này, cắt ra 60 mẫu đất, chuyển nhượng cho tập đoàn Á Hải với giá thấp để xây dựng cao ốc Á Hải. Độ cao thiết kế là 68 tầng, hơn nữa, tòa nhà hình tháp này được gọi là tòa nhà cao nhất Đông bộ. Đây là một công trình chiến tích. Lúc đó, sau khi khởi công, tập đoàn Á Hải đã xác định cao ốc Á Hải là một tòa nhà tập trung khách sạn, văn phòng làm việc. Vì thế nên mới có chuyện người mua nhà xuất hiện.
Sau khi nghe Lý Thường Thiên giải thích, sắc mặt Lý Thái Thạch trầm xuống, đứng lên nói:
- Chuyện này, một khi đã như vậy, tôi thấy hay đã đến đó xem sao. Dính đến lợi ích của hơn một trăm người mua, chuyện này nhất định phải giải quyết. Ngoài ra, tập đoàn Á Hải đồng loạt đóng cửa, để lại một cục diện hỗn loạn. Không chỉ có cao ốc Á Hải này mà còn những chỗ khác cũng có tình hình này. Đây là một điều mà chúng ta không thể tránh được, nhất định phải đối mặt ngay.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, gật đầu nói:
- Bí thư Lý, tôi sẽ đi với anh. Hơn nữa Chủ tịch Lý và Chủ tịch Lưu cũng cùng đi đi.
Không cần phải toàn bộ ủy viên thường vụ đều qua đó, chuyện này, chung quy lại, vẫn là chuyện mà chính phủ cần phải xử lý, sắp xếp như vậy là hợp lý nhất.
Nhiếp Chấn Bang cũng thấy rất rõ, chuyện này không thể nào né tránh được. Từ tình hình trước mắt, những ảnh hưởng để lại của vụ án tập đoàn Á Hải nhất định phải xử lý. Cao ốc Á Hải chỉ là bắt đầu, thành phố Vọng Hải muốn phát triển, Thành ủy và Ủy ban thành phố nhất định phải xử lý thích đáng cục diện rối ren của Á Hải.
Từ Thành ủy và Ủy ban thành phố đến công trình xây dựng của cao ốc Á Hải cũng chỉ cách khoảng ba con phố. Đoàn xe rất nhanh đã đến cổng ra vào của cao ốc Á Hải.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang đến đây. Trước kia, khi tập đoàn Á Hải vẫn tồn tại, tuy rằng biết nơi này nhưng lúc đó Nhiếp Chấn Bang và Lâm Chính Tinh cũng không hợp nhau, nên đương nhiên sẽ không đến thị sát.
Công trường lớn như vậy được bao lại bằng tương bao, quét một lớp vôi màu trắng, phía trên viết những dòng chữ quảng cáo rất lớn kiểu như “Trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn/ An toàn làm gốc, kế hoạch dài lâu/ Tòa nhà số một Đông bộ, chất lượng tốt, hiệu quả cao”.
Một chiến biển hiệu ở phía trên cổng chính ghi “Ban quản lý dự án công trình cao ốc Á Hải – Tập đoàn Á Hải”. Sau khi tập đoàn Á Hải đóng cửa, cổng chính vốn đã được khóa lại nhưng lúc này cũng đã bị người dân phá ra. Ở bên trong công trường, có khoảng vài trăm người đang tập trung.
Ở hai bên đường phố, công an thành phố Vọng Hải đã tạm thời phong tỏa hai đầu phố, bố trí cảnh vệ phong tỏa ở cửa ban quản lý dự án.
Vừa nhận được tin Lý Thái Thạch và Nhiếp Chấn Bang xuống xe, Tiếu Thiện Minh đã chạy ra đón:
- Bí thư Lý, Chủ tịch Nhiếp, hiện giờ mọi người đang rất kích động. Khuyên giải rất lâu mọi người mới hơi bình tĩnh một chút. Nhưng tôi sợ không kéo dài được lâu. Chuyện này liên lụy tới 116 gia đình, nhiều thì tiêu tốn vài triệu, ít cũng phải năm sáu nghìn tệ. Hiện giờ, tất cả đều đã mất hết.
Vẻ mặt Lý Thái Thạch lúc này cũng rất nghiêm trọng, nhìn sang Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy, chuyện này vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt. Bây giờ chúng ta cùng nhau vào thôi.
Dưới sự hướng dẫn của Tiếu Thiện Minh, đoàn người đi vào trong công trường cao ốc Á Hải. Nhìn qua, công trường đã trở thành một bãi hỗn độn. Cần trục hình tháp cũng được được chuyển đi. Sau khi tập đoàn Á Hải gặp chuyện không may, nguồn vốn bị đứt, các bên xây dựng liền dứt khoát rút lui. Loại công trình lớn như thế này, đình công một ngày, tổn thất cũng không nhỏ. Các bên xây dựng đương nhiên sẽ không ở lại.
Trên công trường, tất cả vật liệu xây dựng đều đã không còn gì, công trường lớn như vậy mà xung quanh toàn rác rưởi. Ở phía bên này cũng hết sức bừa bộn, rác rưởi chất thành đống. Lúc này, tuy vẫn là mùa xuân nhưng cũng đã có thể ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.
Toàn bộ tòa cao ốc mới xây dựng được 17 tầng, nhưng tất cả các giá thép đều đã bị dỡ bỏ, trơ trụi. Dàn giáo xi măng xám xịt, hết sức tan hoang.
Lúc này, ở trong công trình số một này, mấy trăm người đang tụ tập, bên cạnh có không ít cảnh sát tạo thành một vòng vây.
Đám người Nhiếp Chấn Bang vừa mới tới, chợt nghe thấy có người kêu lên:
- Thế nào? Chính phủ còn muốn khống chế chúng tôi à. Mồ hôi và máu cả đời của tôi đều đổ vào đây, dù sao tôi cũng không còn đường sống nữa rồi. Chết thì chết.
Cái gọi là “bi thương tại tâm” chính là tâm trạng lúc này của mọi người. Tài sản tích góp cả đời đã không còn nữa, những người này đã mất đi lòng tin.
Tiếu Thiện Minh tiến lên, cất giọng:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút. Đảng và chính phủ là những người không nói đạo lý như vậy sao? Các đồng chí, hiện giờ, Bí thư Lý, Chủ tịch Nhiếp cùng với các vị lãnh đạo của thành phố đều đã tới, chính là để giải quyết chuyện này. Hiện giờ, tất cả mọi người hãy bình tĩnh. Tranh cãi ầm ĩ như vậy cũng đâu có giải quyết được vấn đề?
Lời nói của Tiếu Thiện Minh khiến cho đám ông đang kích động dần yên tĩnh trở lại. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đi tới, cười nói:
- Tâm trạng của mọi người tôi có thể hiểu được. Tiền mồ hôi nước mắt của mình bị mất, đúng là chuyện khó mà chấp nhận được. Tuy nhiên, kích động như vậy cũng không phải là cách hay.
- Chủ tịch? Thật sự là Chủ tịch Nhiếp?
- Đúng, nhất định là đúng. Tôi đã nhìn thấy ở trên TV, nhất định là Chủ tịch Nhiếp.
- Chủ tịch Nhiếp đây rồi, chúng ta được cứu rồi. Tôi nghe nói, vụ án này chính là do Chủ tịch Nhiếp tự mình điều tra.
Rất nhiều người đều lên tiếng. Người có thể đưa ra được nhiều tiền như vậy cũng không phải những dân chúng thấp cổ bé họng gì, ít nhiều cũng là những người có ít của cải, hiểu chuyện.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầi, cười nói:
- Đúng vậy. Tôi là Nhiếp Chấn Bang, không chỉ có tôi tới đây mà cả Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch mới tới thành phố Vọng Hải chúng ta nhậm chức, còn có Phó Chủ tịch Lý và Phó Chủ tịch Lưu cũng tới. Tôi nghĩ, có chúng tôi đảm bảo, các vị có thể yên tâm.
Một câu này cũng có thể khiến mọi người mỉm cười. Bí thư và Chủ tịch thành phố, còn có cả hai vị phó Chủ tịch thành phố đảm bảo, còn có gì phải nghi ngờ nữa.
Lý Thái Thạch cũng tươi cười. Lúc này, chính mình cũng đã nhìn thấy được năng lực của Nhiếp Chấn Bang. Không hoảng hốt mất bình tĩnh mà nói chuyện rất rõ ràng, mạch lạc, ngôn ngữ thoải mái hài hước, quả là phong thái của một vị đại tướng.