Tòa nhà Hồng Vận đây từng là nơi cao cấp nhất, là nơi phồn hoa nhất thành phố Vọng Hải. Bây giờ có vẻ có phần trầm lặng.
Đèn bắt đầu sáng, toà nhà Hồng Vận vốn phải tấp nập xe cộ, người qua lại, nhưng lúc này cũng vắng vẻ im ắng. Vốn dĩ tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn nhộn nhịp nhất. Hiện tại người sớm đã đi hết, không có lấy một bóng người.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Hồng Vận, dưới ánh đèn vàng, Lâm Chính Tinh trong một đêm dường như đã già đi rất nhiều, đã không còn dáng vẻ tinh thần hăng hái nữa.
Hôm nay bản tin《 bảy giờ hàng ngày》, khiến Lâm Chính Tinh có linh cảm không tốt. Điện thoại bên chủ nhiệm Vương cũng đã không liên lạc được, nếu đoán không nhầm e rằng chủ nhiệm Vương cũng đã bị rơi vào bẫy rồi.
- A Cửu à thật không ngờ, Á Hải lớn như thế chỉ trong một đêm đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Hối hận lúc trước đã không nghe lời khuyên của cậu.
Lâm Chính Tinh thở dài một tiếng, nói thì thầm.
Trên ghế sô pha Xương Cửu ngồi bên cạnh, thấp giọng nói:
- Anh Tinh đừng nói nữa, buôn lậu lợi nhuận khổng lồ, chuyện này không phải ai cũng có thể cưỡng lại được, em cũng không kiên quyết. Sau khi chúng ta đi vào con đường này thì đã không có đường trở lại rồi. Anh Tinh anh hãy đi đi, bây giờ tình hình đã rõ ràng rồi, chúng ta đã không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào rồi.
Lâm Chính Tinh lúc này hai mắt vô thần, có vẻ có chút trống rỗng, thì thào nói:
- A Cửu cậu biết không, tôi mười mấy tuổi ra xã hội, đạp xe đạp, hàng ngày vào buổi tối đi bộ vài chục km đường, làm chế biến, làm kinh doanh. Mới có được ngày hôm nay, tôi không cam lòng.
Xương Cửu lúc này cũng có chút bùi ngùi, thấp giọng nói:
- Anh Tinh lúc nên ngừng mà không ngừng sẽ gặp rắc rối. Vé máy bay em đã lo hết cho anh rồi. Sáng sớm mai đi chuyến bay đến Đông Cảng dùng giấy thông hành du lịch, chứng minh thư cũng chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi. Đây là Chu Khánh Quốc làm khi còn giữ chức, chứng minh thư thật tên là Lại Phú Quý. Sau khi đi Đông Cảng anh chuyển sang đi Châu âu. Ở đây có em giúp anh đệm lót, người của tổ chuyên án tạm thời sẽ không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường.
Nghe thấy câu nói này, Lâm Chính Tinh nhảy lên nhìn Xương Cửu, trầm giọng nói:
- A Cửu cậu không đi sao?
Xương Cửu lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Người phía dưới báo, mấy hôm nay xung quanh công ty có rất nhiều người đang để ý tới nơi này. Em nghĩ chắc chắn đã bị tổ chuyên án theo dõi rồi. Sở dĩ vẫn chưa ra tay, chắc là còn đang xử lý những chuyện trong nội bộ của bọn họ, nếu như cả hai cùng đi chắc chắn tổ chuyên án sẽ phát hiện ra. Anh Tinh vợ con em đều đã ở nước ngoài rồi, em cũng không có gì vướng bận. Chỉ có cái chết mới báo đáp được ân tri ngộ của anh đối với em.
Những lời nói của Xương Cửu có vẻ có phần bi thương. Lâm Chính Tinh sụt sịt mãi, trầm ngâm một chút đã gật đầu nói:
- A Cửu khổ cho cậu rồi, cậu yên tâm tôi sẽ nuôi dưỡng con cậu thành người. Kể từ ngày hôm nay con gái cậu chính là con của tôi Lâm Chính Tinh.
Sáng sớm hôm sau trời mới tờ mờ sáng.
Ở dưới tòa nhà Hồng Vận trụ sở chính của tập đoàn Á Hải, xe ô tô của Lâm Chính Tinh chiếc xe đua Mercedes-Benz 600 từ trong tòa nhà đã đi ra, rất nhiều nhân viên của tổ chuyên án phục kích ở chung quanh lập tức lái xe đuổi theo.
Nhân viên của tổ chuyên án dù sao cũng không phải chuyên môn điều tra hình sự. Ngay sau đó lại là hai chiếc xe sang trọng có người lái đi ra, chia ra chạy theo những hướng khác nhau.
Đợi nửa tiếng đồng hồ sau, ở trong đơn vị bên cạnh tòa nhà Hồng Vận, một chiếc Toyota Crown hết sức bình thường đi ra, đi vào đường lớn. Sau khi quay một vòng tròn nhỏ, chiếc xe đột nhiên tăng tốc độ, lao vun vút về hướng sân bay Vọng Hải.
Lúc này trên xe phong cách và trang phục của Lâm Chính Hải đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Trên người mặc quần áo hết sức bình thường, tóc cắt ngắn
hoa dâm, đeo một cặp kính đen, có vẻ như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Từ trụ sở chính của tập đoàn Á Hải đến sân bay Vọng Hải chặng đường đi hết một tiếng đồng hồ, nhưng chỉ đi mất chưa đến bốn mươi phút, sân bay Vọng Hải hiện ra trước mắt cao chót vót.
Lúc này, Lâm Chính Tinh vừa ra khỏi xe, nhìn thấy cửa ra vào sân bay, binh sĩ, cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ ở cửa ra vào, cứ mười mét lại có một cảnh sát đi tới đi lui kiểm tra. Lâm Chính Tinh lại quay trở vào xe, trầm giọng nói:
- A Xương quay lại ra khỏi sân bay đi bến tàu, tìm một nơi để ẩn náu.
A Xương là một người đàn ông cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi, là người tin cẩn nhất của Lâm Chính Tinh. Lần này Lâm Chính Tinh chạy trốn chắc chắn phải mang theo A Xương.
Nhìn thấy ông chủ như vậy, A Xương không nói lời nào cấp tốc nổ máy đi, đi từ lối xe vào cửa ra vào nhà ga sân bay, chỉ xoay một cái là đã ra khỏi sân bay.
Sau khi lên đường cao tốc A Xương mới nói:
- Ông chủ làm sao vậy?
Lâm Chính Tinh lúc này vẻ mặt ảm đạm, trầm giọng nói:
- Cục công an thành phố, Tiêu Thiện Minh đích thân dẫn đội trú đóng ở sân bay, xem ra Nhiếp Chấn Bang muốn vây bắt rồi. Sân bay không thể đi rồi, mặt khác đi đường biển chắc chắn cũng bị chặn rồi. Bây giờ cả Vọng Hải e rằng đã hoàn toàn bị phong tỏa rồi. Cách duy nhất bây giờ chỉ có đên bến tàu trước rồi tìm một nơi trốn tạm. Cậu đi tìm Xà Đầu Minh bảo cậu ta thu xếp tối nay tôi đi, giá cả tùy cậu ta ra giá.
Lâm Chính Tinh dù sao cũng là tay từng trải lâu năm, vừa vào cổng sân bay đã cảm thấy bầu không khí khác thường. Lúc này không những không có bất kỳ một sự bối rối nào ngược lại còn trở nên bình tĩnh hơn, trong lòng sau khi tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt. Hiện giờ ông ta cho rằng chỉ có một cách duy nhất là chạy trốn ra ngoài, sắp đặt mọi chuyện, lại thấy được mánh khóe lão lạt của gã.
Lúc này về phía tổ chuyên án, các thành viên ban chuyên án đuổi theo xe của tập đoàn Á Hải đã phát hiện ra sự khác thường, tiến vào Thiên Tuyền Sơn Trang trên chiếc xe Mercedes-Benz không thấy bóng dáng của Lâm Chính Tinh, trên hai chiếc xe khác cũng lại là những nhân vật không liên quan đến vụ án.
Tình hình bất thường này lập tức được báo cáo lên các cấp, đã truyền đến trưởng ban tổ chuyên án Lưu Uy, sắc mặt của Lưu Uy lúc này cũng đã trở nên nghiêm nghị. Lâm Chính Tinh nếu như chạy thoát rồi, vụ án Á Hải sẽ giảm đi rất nhiều rồi.
Trầm ngâm một chút Lưu Uy ngay sau đó nói:
- Gọi điện cho Nhiếp Chấn Bang, cậu ta là người đứng đầu thành phố Vọng Hải, bảo cậu ta lập tức điều động lực lượng cảnh sát, phong tỏa sân bay thành phố Vọng Hải, đường cao tốc, đường sắt tất cả các hệ thống đường giao thông quan trọng, mặt khác lập tức liên lạc với đồng chí Đặng Dũng, để bộ công an công bố lệnh truy nã cấp độ A, truy nã Lâm Chính Tinh trên toàn quốc. Nhất định không được để ông ta ra khỏi đất nước.
Về phía Nhiếp Chấn Bang khi nhận được điện thoại của tổ chuyên án, vẫn đang trong phòng làm việc của mình. Hiện giờ thành phố Vọng Hải đã loạn thành một mớ sợi gai trên tay tập đoàn Á Hải, một tòa cao ốc Á Hải. Tòa cao ốc này dự tính sẽ xây dựng thành tòa cao ốc đầu tiên ở Đông Nam, thậm chí là tòa cao ốc đầu tiên trong nước. Bây giờ cũng đã không còn được đầu tư, không tính đến tòa cao ốc Á Hải vẫn còn mấy dự án khác của tập đoàn Á Hải, cũng đều đã tạm thời dừng lại giữa chừng. Rất nhiều việc đều dồn về bên ủy ban nhân dân thành phố, chủ tịch thành phố Vương Á Quang lại đã hoàn toàn mặc kệ, người thật sự chủ trì tất cả công việc của Thành ủy đi rồi, những chuyện này đều do Nhiếp Chấn Bang giải quyết.
Nghe được tin này Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Ông được lắm, Lâm Chính Tinh muốn chạy trốn à, Cư Bằng, lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Thiện Minh để cậu ấy điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát, lục soát ráo riết, kể cả lật cả tung thành phố Vọng Hải cũng phải tìm được Lâm Chính Tinh, ngoài ra gọi điện thoại cho phó tư lệnh Nhiếp bảo anh ấy cử người đến tập đoàn Á Hải bắt giữ những nhân viên có liên quan đến vụ án tập đoàn Á Hải.
Liên tiếp các chỉ thị được phân bổ xuống dưới, cả thành phố Vọng Hải lại lần nữa hành động. Đầu đường, mỗi giao lộ, cảnh sát nhân dân ở mỗi khu cư trú đều hành động, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Cư Ủy Hội bắt đầu tiến hành điều tra kỹ lưỡng tung tích của Lâm Chính Tinh.
Trong Ủy ban nhân dân thành phố, đã là bảy giờ tối, lúc này đã sáng đèn, trong phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thành phố, Nhiếp Chấn Bang đang ngổi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là Tiếu Thiện Minh của cục Công an, bên phải là Nhiếp Gia Dân. Lần lượt là lực lượng ưu tú được điều động từ cục Công an và quân phân khu.
- Một ngày, đã một ngày rồi, cả thành phố Vọng Hải này đều đã lật tung lên rồi, cũng không tìm được Lâm Chính Tinh. Chẳng lẽ ông ta còn có thể lên trời xuống đất hay sao? Thời gian càng kéo dài Lâm Chính Tinh lại càng có khả năng đã trốn thoát rồi. Các anh nói Lâm Chính Tinh rút cuộc trốn đi đâu đó hay như thế nào?
Ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang lúc này có chút không tốt. chính mình bày mưu lập kế, thời gian lâu dài như vậy, mục đích chính là muốn thay đổi kết quả, bắt được Lâm Chính Tinh. Không ngờ bây giờ vẫn lại để cho ông ta chạy thoát, tâm trạng không được tốt điều này có thể hiểu được.
Đối mặt với cơn tức giận của Chủ tịch Nhiếp, Tiếu Thiện Minh cũng có chút run sợ. Chủ tịch Nhiếp luôn luôn ôn tồn lễ độ, nổi giận như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhưng lúc này Tiếu Thiện Minh cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng nói:
- Chủ tịch từng ngõ ngách của thành phố, chúng tôi đều tra xét rồi, thậm chí ngay cả mấy nơi nối giữa xã huyện và thành phố, những nơi tạp nham cũng đã lục soát rồi. Còn bắt được rất nhiều nhân viên lêu lổng trốn trong xã hội nhưng cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào của Lâm Chính Tinh. Nhưng tôi dám khẳng định Lâm Chính Tinh vẫn còn ở Vọng Hải, người của tôi bắt đầu từ tối qua đã phong tỏa các lối ra của Vọng Hải, Lâm Chính Tinh không thể trốn ra nhanh như vậy.
Bên cạnh Nhiếp Gia Dân cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp tôi cho rằng Lâm Chính Tinh lúc này, nhiều khả năng là lẩn trốn ở một xó xỉnh nào đó ở thành phố Vọng Hải, đợi thời cơ trốn ra ngoài.
Xó xỉnh? Trốn ra ngoài? Hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Nhiếp Chấn Bang, phân tích sâu hơn một chút. Lâm Chính Tinh muốn chạy trốn, đi ô tô, đi tàu hỏa là không thực tế, tốc độ như vậy hoàn toàn không thể đi xa được, chỉ có một khả năng duy nhất chỉ có thể là đi máy bay và đường biển.
Về phía sân bay Tiếu Thiện Minh đích thân phục đón, chắc chắn là không thể nào đi bằng máy bay. Như vậy duy nhất còn lại chỉ có thể là đường biển. Lâm Chính Tinh là người lập nghiệp từ buôn lậu, đường biển là thông thạo nhất. Hơn nữa Vọng Hải và Đài Loan nhìn thấy nhau qua biển, chỉ mấy tiếng đồng hồ đã có thể đến được Đài Loan, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Nghĩ đến đây Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, đập tay xuống bàn, trầm giọng nói:
- Đường biển, chắc chắn là đi đường biển. Lâm Chính Tinh dự tính là muốn vượt biên, những kẻ vượt biên này am hiểu nhất chính là trốn tránh để khỏi bị bắt giữ. Bây giờ Lâm Chính Tinh chắc chắn là đang đợi cơ hội vượt biên.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang đã quay sang nói với Nhiếp Gia Dân:
- Phó tư lệnh Nhiếp, anh lập tức liên lạc với chủ nhiệm Phương bên hải quân, lập tức điều động ca nô, ngoài ra Thiện Minh cậu tìm chi đội đặc công cảnh sát biển. Toàn bộ ra biển, những người khác tiến hành điều tra nghiêm ngặt tất cả các tàu thuyền đánh bắt cá và bến tàu ở thành phố Vọng Hải. Nhất định phải tìm được Lâm Chính Tinh.