Trong hội nghị thường ủy, bảy mạnh hơn sáu, song song với việc bác bỏ sự thay đổi tính chất thổ địa ở vinh Nguyệt Hồ, Nhiếp Chấn Bang lại một lần nữa nhân cơ hội đưa ra quyết định mở cuộc bán đấu giá công khai. Lần này, Nhiếp Chấn Bang còn tăng mức giá khởi điểm của lần đấu giá này lên đến 100 triệu.

Với sự hiểu biết của mình về Lâm Chính Tinh, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn rằng loại người như Lâm Chính Tinh nhất định sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để cạnh tranh mảnh đất này. Chuyện này liên quan đến vấn đề thói quen. Một người khi đã quen ăn ngon mặc đẹp, sau đó lại bảo người đó ăn cơm với rau dưa thì chẳng khác nào lấy mạng của hắn. Cũng giống như vậy, Lâm Chính Tinh đã quen với việc giá đất rất rẻ, bây giờ lại bắt gã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một mảnh đất. Điều này còn khó chịu hơn việc giết hắn.

Ba ngày sau, cuộc đấu giá lại mở ra đúng hạn. Lần này, Lâm Chính Tinh cũng không hề gây chuyện gì. Tuy rằng, Lâm Chính Tinh cũng rất muốn phái người đến gây rối, nâng giá lên một chút. Nhưng cái giá khởi điểm 100 triệu đã khiến Lâm Chính Tinh chùn bước. Ai biết sau khi mình ra giá, công ty bất động sản Gia Thịnh gì đó có từ bỏ hay không. Nếu thật sự là như vậy, mình thật sự phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua khu đất này sao?

Không ai gây rối, toàn bộ cuộc đấu giá đều hết sức thuận lợi. Cuối cùng công ty bất động sản Gia Thịnh của Trịnh Gia Vĩ giành được khu vực vịnh Nguyệt Hồ với giá hai điểm bảy trăm triệu.

Tết nguyên đán năm 99 có vẻ vô cùng thuận lợi. Phía bất động sản Gia Thịnh cũng bắt đầu chuẩn bị tiền kỳ cho dự án vịnh Nguyệt Hồ. Toàn bộ dự án vịnh Nguyệt Hồ , theo ý tưởng của bất động sản Gia Thịnh, sẽ tạo ra một khu biệt thự hạng sang cho thành phố Vọng Hải. Đã là khu hạng sang thì đương nhiên sẽ không hề đơn giản. Thời gian trước, Ủy ban nhân dân quận Vọng Hồ bắt đầu giúp sức tiến hành công tác giải phóng mặt bằng. Còn công ty bất động sản Gia Thịnh thì đưa nhân viên thiết kế quy hoạch chuyên nghiệp đến. Căn cứ theo địa hình tổng thể của vịnh Nguyệt Hồ, điều kiện tiên quyết của việc thiết kế là phải cố gắng để không thay đổi phong mạo và cảnh vật vốn có. Như vậy, công trình thật sự đương nhiên phải chờ tới mấy tháng sau mới có thể bắt đầu.

Ngày cuối năm 99, dương lịch là ngày 15 tháng 2, Nhiếp Chấn Bang đang được mấy người Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc vũ, Phó chủ tịch thành phố Hồ Gia Vũ đưa đến thăm cô nhi viện của thành phố Vọng Hải sau khi đi thăm năm hộ đặc biệt nghèo ở đây. Buổi chiều, toàn bộ thành phố Vọng Hải chính thức nghỉ.

Dưới dự sắp xếp của lãnh đạo thành phố, Vương Á Quang lại vô cùng quan tâm. Sau khi biết người nhà của Nhiếp Chấn Bang đều không ở đây, có thể sắp xếp ở đến mồng sáu mồng bảy.

Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang đi tới sân bay Vọng Hải bằng xe chuyên dụng, đi chuyến bay buổi chiều đến thành phố Trang Thành tỉnh Yến Bắc. Giao thừa năm nay lại không ở Bắc Kinh.

Chạng vạng tối, Nhiếp Chấn Bang vừa mới ra khỏi sân bay đã thấy Nhiếp Tử Ngư đã đứng ở cổng, bên cạnh còn có một người đàn ông.

Nhiếp Tử Ngư mặc một chiếc áo khoác phao có lông màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần bò màu sẫm. Cách ăn mặc cũng không phải đặc biệt phương Tây, thậm chí còn có chút bộ dạng như “cô gái nhà bên cạnh”.

Lúc này, cả hai đang nắm tay đứng cùng nhau. Nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc đó, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Trước kia, em gái là vì mình nên mới chọn gả vào nhà họ Trần, cuộc sống không không hề hạnh phúc. Nhà họ Trần ở thủ đô cũng không phải là gia đình quyền quý gì. Đời này, dù Nhiếp Tử Ngư tìm người nào, Nhiếp Chấn Bang cũng không hỏi, chỉ cần đối phương thật lòng đối xử với em gái mình là được. Đây cũng coi như bản thân Nhiếp Chấn Bang đang bù đắp cho em gái mình.

Nhiếp Tử Ngư lúc này cũng đã nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười, vẫy vẫy tay, hô lên:

- Anh, em ở đây.

- Tử Ngư, đến lúc nào? Ai đây, không giới thiệu với anh sao?

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã vứt bỏ những chức vị và quan chức vô vị đó, chỉ đơn giản là anh em.

Giọng nói của Nhiếp Chấn Bang mặc dù là mang theo ý trêu đùa nhưng Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức vị cao đã lâu, trong hành vi và cử chỉ đều mang theo một khí thể và quan uy của kẻ bề trên khiến cho người đàn ông ở bên cạnh cũng có chút câu nệ.

Nhiếp Tử Ngư lại thoải mái giới thiệu:

- Anh, đây là bạn trai em, Hà Nghĩa Đào, cũng là cán bộ nhà nước. Hiện tại, anh ấy đang công tác ở thành phố Đường Thành tỉnh Yến Bắc. Lần này, em quyết định, nhân dịp anh về mới dám đưa về. Anh, nếu chẳng may cha mẹ… anh giúp em được không?

Nhìn bộ dạng làm nũng của Nhiếp Tử Ngư, Nhiếp Chấn Bang cũng bật cười ha hả. Lo lắng của Nhiếp Tử Ngư cũng không phải là không có lý. Sinh gia ở trong gia đình như vậy, cũng coi như là may mắn, nhưng cũng có thể coi đó là bất hạnh. Trong gia đình như vậy, từ khi sinh ra đã được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo chuyện áo cơm. Cuộc sống luôn tốt nhất. Môi trường học tập cũng tốt nhất, thậm chí là muốn cái gì được cái đó. Nhưng người trong gia tộc chưa chắc đã được hạnh phúc. Vì, người sinh ra ở trong gia tộc, dù là nam hay nữ, cũng có trách nhiệm bảo vệ sự hưng suy của gia tộc. Trong chuyện này, quan trọng nhất chính là đám cưới chính trị.

Alice của Nhị cô gia, anh cả Nhiếp Gia Lương cũng vậy. Hiện giờ Nhiếp Gia Dân vẫn chưa lập gia đình, nhưng nhất định cũng không thoát khỏi con đường này. Nhiếp Chấn Bang cũng coi như may mắn, dù sao hai bên cũng đã có tình cảm nhất định, coi như là yêu nhau. Nhưng bản chất thật sự thì vẫn là một đám cưới chính trị.

Cho nên Nhiếp Tử Ngư mới có biểu hiện như vậy. Người trong cơ quan nhà nước, nghe Nhiếp Tử Ngư nói, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang chợt trở nên nghiêm trọng, nhìn về phía Hà Nghĩa Đào. Ánh mắt nghiêm túc này khiến cho Hà Nghĩa Đào có chút căng thẳng. Người anh trai này thật sự là quá dũng mãnh. Thật không ngờ, gia cảnh của Tử Ngư lại lớn mạnh như thế. Cha là Chủ tịch tỉnh Yến Bắc Nhiếp Quốc Uy. Người anh trai này lại càng đáng sợ hơn, mới 29 tuổi đã làm cán bộ cấp giám đốc Sở, hơn nữa, còn đã có bốn năm kinh kinh nghiệm ở cấp bậc này, nghĩa là từ năm 25 tuổi đã bắt đầu làm cán bộ cấp Sở rồi.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang như vậy, Nhiếp Tử Ngư bất mãn nói:

- Anh, anh làm gì vậy?!

Nhiếp Tử Ngư dứt lời, Hà Nghĩa Đào cũng mở miệng nói:

- Nhiếp đại… tiên sinh, tôi và Tử Ngư rất nghiêm túc.

Nhiếp Chấn Bang cũng là người có bản lĩnh, đã có mười mấy năm kinh nghiệm cuộc sống. Ở trong chính trị tuy cũng không phải là đặc biệt thành thục, nhưng đó là vì trước kia Nhiếp Chấn Bang không làm việc ở trong nhà nước. Nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn là người có kinh nghiệm.

Có phải là người trong nhà nước hay không cũng không sao. Quan trọng là tình cảm giữa Hà Nghĩa Đào và Nhiếp Tử Ngư phải đơn thuần, không có mục đích gì, đây mới là điều quan trọng nhất.

Lúc này, nhìn Hà Nghĩa Đào, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, mỉm cười nói:

- Nghĩa Đào nhỉ, cậu làm gì ở Đường Thành vậy?

Nghe câu này, người hiểu rõ tính cách của Nhiếp Chấn Bang đều biết rằng bước đầu đã được Nhiếp Chấn Bang đồng ý rồi. Nếu không Nhiếp Chấn Bang sẽ không hỏi kỹ tình hình công tác như vậy. Nhiếp Tử Ngư ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Anh, điều tra hộ khẩu sao?

Tuy rằng trong giọng nói có chút bất mãn, nhưng lập tức chuyển chủ đề nói:

- Nghĩa Đào và em đều làm việc ở Cục Dân chính thành phố. Nghĩa Đào bây giờ là Trưởng phòng cứu trợ của Cục Dân chính.

Nghe Thẩm Ngôn Thạc giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng lập tức cũng hiểu ra. Không ngờ con bé này lại đi Đường thành, có lẽ rằng trong đáy lòng vẫn là bởi vì mình đã lớn lên ở Đường Thành. Hà Nghĩa Đào khoảng chừng 26, 27 tuổi, cũng không có sự giúp đỡ nào mà có thể làm đến vị trí hiện tại, năng lực cũng coi như không tồi.

Còn về có sự giúp đỡ của Nhiếp Tử Ngư hay không, Nhiếp Chấn Bang cũng tin chắc rằng, trong chuyện này em gái mình rất có nguyên tắc. Trước khi xác định mối quan hệ chính thức, Tử Ngư tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Con bé này, vẫn còn lo lắng sao? Chuyện này, anh nhận với em. Đến lúc đó, nếu cha mẹ có ý kiến gì, anh sẽ đỡ đòn giúp em.

- Thật không?! Anh, anh thật là quá tốt. Em yêu anh chết mất thôi!

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, Nhiếp Tử Ngư vui mừng nhảy lên rèo hò.

Hà Nghĩa Đào ở bên cạnh cũng cảm kích nói:

- Nhiếp… tiên sinh, cám ơn!

Nhiếp Chấn Bang khoát tay. Tuy rằng chưa biết nhiều về Hà Nghĩa Đào này, nhưng về mặt lời nói, hành động đều có vẻ chín chắn. Trong người cũng toát ra một loại chính khí. Người như vậy không phải là tiểu nhân. Nhiếp Chấn Bang cũng đã bắt đầu chấp nhận Hà Nghĩa Đào, liền mỉm cười nói:

- Đừng gọi là tiên sinh gì đó nữa. Gọi như Tử Ngư là được rồi, gọi tôi là anh đi.

Xe của Nhiếp Tử Ngư là một chiếc BMW mini màu đỏ lửa. Đây là chiếc xe Nhiếp Chấn Bang tặng cho cô, vẫn luôn để ở bên này. Nhiếp Tử Ngư lại vô cùng khiêm tốn, rất ít khi lái xe đến Đường Thành, hầu hết đều để ở thành phố Trang Thành.

Biển số là của Quân khu Bắc Kinh nên trên đường đi đều không bị cản trở. Nhiếp Chấn Bang ngồi phía sau, Nhiếp Tử Ngư lái xe, còn Hà Nghĩa Đào ngồi bên cạnh.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:

- Nghĩa Đào, cậu tốt nghiệp trường nào?

Câu hỏi này khiến cho Hà Nghĩa Đào có cảm giác vừa vui vừa sợ, rất cung kính nói:

- Tốt nghiệp cao đẳng ở Học viện Dân chính Yến Bắc ạ.

27 tuổi, tốt nghiệp đại học. Theo như bậc học bình thường, 18 tuổi tốt nghiệp trung học, tiếp tục học ba năm cao đẳng, sau sáu năm mà có thể lên làm trưởng phòng cũng coi như là hiếm có. Bình thường ở cấp cơ sở, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rất rõ. Đừng cho rằng trưởng phòng chỉ là bước khởi đầu. Có nhiều người cả đời cũng không vượt qua được cấp bậc này.

- Ừ, về mặt bằng cấp thì vẫn hơi thấp một chút. Hiện giờ trung ương ngày càng chú trọng đến việc trẻ hóa cán bộ. Rất nhiều các cán bộ trẻ có bằng cấp, có năng lực đã được đề bạt. Bình thường phải chăm chỉ học một chút, tranh thủ lấy được bằng tốt nghiệp đại học, hoặc là bằng thạc sĩ. Như vậy, khi cạnh tranh với người khác mới có ưu thế.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí nữa. Nếu như đã chấp nhận thì phải nói thẳng. Con rể của nhà họ Nhiếp mà cả đời chỉ làm đến chức trưởng phòng thì đúng là sự sỉ nhục của nhà họ Nhiếp. Cùng với sự giúp đỡ của nhà họ Nhiếp, tự bản thân cậu ta cũng phải cố gắng.

Không đợi cho Hà Nghĩa Đào kịp nói, Nhiếp Tử Ngư đã nói:

- Anh, không phải như anh nghĩ đâu. Tháng bảy năm nay là Nghĩa Đào có thể lấy được bằng bằng tốt nghiệp đại học rồi.

Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã đến trước Ủy ban tỉnh ủy Yến Bắc. Chiếc xe dừng lại ở cửa tòa nhà số 1.