Hai người này, vội vàng muốn phủ định đề nghị của Tề Tư Nguyên. Nếu, Nhiếp Chấn Bang không phải đã biết hai người bọn họ có liên quan đến vụ án tập đoàn Á hải, thì e rằng giờ phút này cũng sẽ đoán rằng đây chẳng qua là thủ đoạn bình thường trong chốn quan trường mà thôi.

Bởi vì, trong thể chế, luôn tồn tại một loại mạng lưới quan hệ, Quách Lương Văn có thể trở thành phó chủ tịch quận trực thuộc Vọng Hải, đương nhiên là cũng có chỗ dựa trên thành phố. Trong các quan hệ lợi ích, những lãnh đạo khác tự nhiên cũng không muốn nhìn thấy thủ hạ của mình bị điều tra, bởi việc này nếu truyền ra ngoài thì sau này liệu còn có ai đi theo nữa?

Đôi khi, bản thân lãnh đạo có lẽ là không có vấn đề gì, thường thường có không ít cán bộ lãnh đạo, đều bị mắc sai lầm ở những chuyện thế này, phải chịu liên lụy.

Đây chính là lợi ích mà trước đó đã biết đến. Vụ án Tập đoàn Á Hải, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang không biết rõ ràng nhưng cũng nắm đại khái. Hiện giờ, bản thân lâm vào cảnh này, kết hợp với những thứ mình đã biết trước đó. Toàn bộ các mạch lạc đều đã dần dần trở nên rõ ràng.

Thản nhiên nhìn Trương Tổ Tư và Lưu Tư Tồn đang suy nghĩ một cái, cái nhìn này, cũng khiến cho người ta có cảm giác đang bị theo dõi. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, dường như đang châm chọc và cười nhạo mình.

- Tôi cảm thấy, nếu là có người tố cáo, nhất định là có một chuyện. Nếu như là vu cáo hãm hại, sẽ không nói chuẩn xác như vậy. Bao nhiêu bất động sản và tác phong sinh hoạt không cần phải điều tra, chỉ cần hỏi là đã có thể biết rõ ràng được rồi. Về phần tố cáo nặc danh, cũng có thể suy nghĩ dưới một góc độ. Người tố cáo sợ bị trả thù, cho nên đã dùng cách thức này, đây cũng là chuyện bình thường. Tôi đồng ý ý kiến của Bí thư Tề, kiểm tra một chút, đúng thì thôi sai thì rút kinh nghiệm. Cái khác, nếu đồng chí Quách Lương Văn trong sạch, thì điều tra của tổ chức cũng có thể trả lại sự trong sạch cho đồng chí ấy.

Sắc mặt của Thạch Nghị Vũ có chút âm trầm, Trương Tổ Tư và Lưu Tư Tồn như thế là thế nào? Sao lại vừa nói một câu đã im miệng như thế? Thấy không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, Thạch Nghị Vũ cũng trầm giọng nói:

- Chủ tịch thành phố Nhiếp, cậu nói nhẹ nhàng và khéo léo quá. Điều tra một chút? Chẳng lẽ cậu không biết một khi quyết định điều tra, thì sẽ tạo ra áp lực và ảnh hưởng đến tư tưởng của cán bộ phía dưới thế nào không? Cậu nói chuyện chẳng có tính trách nhiệm gì cả. Thân là lãnh đạo, phải quan tâm và trân trọng đến cán bộ cơ sở chứ? Không thể dựa vào một bức thư tố cáo mà chuyện bé xé ra to như thế được. Nếu làm như thế, thì làm sao còn dẫn dắt mọi người được nữa?

Lời nói này, khiến cho các ủy viên thương vụ khác trong phòng xôn xao hẳn lên. Bản lĩnh kiểm soát cảm xúc của Thạch Nghị Vũ quả thực rất tốt. Ngoài ra, còn một điểm khác, đó là Thạch Nghị Vũ ở thành phố Vọng Hải luôn nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm. Đây chủ yếu là vì địa vị của ông ta.

Bí thư Thành ủy Vọng Hải, treo thêm tấm biển Phó bí thư Tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Đối với việc nhân sự bộ máy thường vụ Thành ủy Vọng Hải ông ta cũng có một phiếu. Cho nên các ủy viên thường vụ khác cũng không dễ dàng đắc tội với Thạch Nghị Vũ được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Bí thư Thạch, tôi cảm thấy, những lời này của ngài hơi quá rồi. Một bức thư tố cáo, nói ra thì đơn giản lắm. Đảng ta, từ trước tới giờ đều chú ý công tác thông tin đối ngoại, thông tin đối ngoại cũng là một trong những kênh quan trọng để nắm ý dân. Đương nhiên, suy xét đến khả năng cá biệt là vu cáo hãm hại, cho nên mới cần sự xuất hiện của Ủy ban Kỷ luật.

Những lời này, khiến cho không ít các ủy viên thường vụ ở đây há miệng. Cán bộ cơ sở, sở dĩ sợ hãi Ủy ban Kỷ luật, là vì sự xét duyệt của Ủy ban Kỷ luật đối với cán bộ là rất cẩn thận. Đợi đến khi Ủy ban Kỷ luật điều tra xong, thì mọi chuyện cũng gần bị bại lộ. Từ đó sẽ sinh ra không biết bao nhiêu lời đồn…Cho nên, sức uy hiếp của Ủy ban Kỷ luật mới hùng mạnh như vậy.

Trên thực tế, Ủy ban Kỷ luật, chỉ là cơ quan kiểm tra kỷ luật của Đảng, sử dụng điều lệ Đảng, không mang ý nghĩa là công cụ pháp luật. Ủy ban Kỷ luật phá án, bước cuối cùng là phải chuyển giao cho cơ quan kiểm sát tư pháp.

Nhìn sắc mặt Thạch Nghị Vũ có chút không tốt, Nhiếp Chấn Bang vẫn không thèm quan tâm, người khác sợ Thạch Nghị Vũ chứ Nhiếp Chấn Bang thì không. Không nói đến chuyện mục đích chủ yếu lần này của mình là điều tra vụ án Vọng Hải. Chỉ cần bản thân mình không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc thì Thạch Nghị Vũ cũng không thể động tới mình được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Là một cán bộ đảng viên, nếu sợ sự điều tra của Ủy ban kỷ luật thì liệu có còn là Đảng viên của Đảng cộng sản nữa hay không? Người như vậy, căn bản không xứng đáng là đảng viên. Chẳng lẽ không biết Ủy ban Kỷ luật cho mình một cơ hội để làm trong sạch bản thân hay sao?

Lời vừa nói xong, bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Cố Đống Lương cũng gật đầu nói:

- Ý kiến của Chủ tịch thành phố Nhiếp tôi thấy rất hay. Điều tra của Ủy ban Kỷ luật cũng không phải định tính, điều tra của Ủy ban Kỷ luật cũng là một trách nhiệm đối với cán bộ phía dưới. Tôi thấy, có thể tiến hành điều tra bắt buộc đối với đồng chí Hoàng Lương Văn, trả lại cho người ta sự trong sạch mà.

Tư lệnh phân khu Trương Tranh Quang từ đầu cuộc họp đến giờ vẫn trầm mặc, lúc này cũng có phần khí phách nói:

- Tôi đồng ý cho điều tra một chút. Chủ tịch thành phố Nhiếp nói rất hay, cây ngay thì sợ gì chết đứng?

- Được rồi, nếu ý kiến của mọi người không đồng ý, tôi thấy như vậy đi, trực tiếp bỏ phiếu biểu quyết, nếu ai đồng ý điều tra đối với đồng chí Hoàng Lương Văn thì giơ tay.

Nhiếp Chấn Bang giơ tay lên đầu tiên, sau đó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tề Tư Nguyên cũng giơ tay, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Cố Đống Lương, Tư lệnh phân khu Trương Tranh Quang cũng lần lượt giơ tay, vừa rồi cả ba người này đều đã bày tò thái độ, giờ không giơ tay thì chả khác nào lật lọng cả. Còn lại, các ủy viên khác cũng đang do dự, uy lực của câu nói của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá lớn. Đây đúng là nâng cao quan điểm. Nếu không giơ tay đồng ý thì không phải là không xứng đáng làm đảng viên sao?

Do dự một chút, Trưởng ban Tổ chức Lưu Á Phu và Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Mặc Hàn cũng đều giơ tay, như vậy đã có sáu phiếu đồng ý.

Cảnh tượng này, khiến cho Thạch Nghị Vũ không khói nhíu mày, tên Nhiếp Chấn Bang này đúng là quá độc ác, dùng ngôn từ như vậy để ép mọi người.

Quả nhiên, ngay sau đó, Chủ tịch MTTQ, cũng là đồng chí nữ duy nhất trong thường vụ là Tưởng Lệ cũng giơ tay biểu quyết.

Chủ tịch thành phố Vương Á Quang, là một người hiền lành, lúc này cũng mỉm cười nói:

- Ha ha, tôi thấy điều tra một chút cũng được. Điều tra rõ ràng để còn trả lại sự trong sạch cho đồng chi Hoàng Lương Văn.

Nói xong, Vương Á Quang cũng giơ tay lên.

Tám phiếu đồng ý, lúc này, trừ phi Thạch Nghị Vũ lấy quyền Bí thư Thành ủy của mình để phủ quyết, bằng không, với chiêu thức của Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ cách xử lý nào khác. Nhưng, với vấn đề này, không thể dùng quyền phủ quyết được…nếu sự tình rơi vào tay Tỉnh ủy thì không biết Thạch Nghị Vũ sẽ phải chịu áp lực như thế nào. Bên ngoài, có thể cũng sẽ truyền ra một số tin đồn, ảnh hưởng đến uy tín của Thạch Nghị Vũ.

Trầm mặc một chút, Thạch Nghị Vũ cũng giơ tay lên nói:

- Nếu các đồng chí đều tỏ thái độ như vậy thì tôi cũng làm theo, điều tra một chút cũng là chuyện tốt.

Lúc này, ở tổng bộ tập đoàn Á Hải, trên tầng bốn là một hội sở tư nhân. Đây cũng chính là lầu may mắn tiếng tăm lừng lẫy từ sau khi vụ án Á Hải xảy ra.

Toàn bộ đại lầu, Lâm Chính Tinh đều tiến hành thiết kế trang hoàng rất chuyên nghiệp, từ phòng karaoke, phòng chiếu phim, phòng mát xa…đều có.

Nơi này cũng không mở cửa kinh doanh, mà là nơi để tập đoàn Á Hải chuyên dùng để lôi kéo cán bộ nhà nước đến chơi bời. Ở trong này, chỉ cần các VIP thích thì dù là ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh hay là nghệ sĩ hạng 1 thì cũng có thể đáp ứng được.

Lúc này trong phòng hát, mấy người đàn ông đều trầm mặc ngồi, bên cạnh, một người nói:

- Lão Triệu, không thể cứ để Nhiếp Chấn Bang làm như vậy được. Chỗ Hoàng Lương Văn kia mặc dù biết được không nhiều lắm, nhưng nếu thật sự không chống nổi, một khi giải thích thì liên lụy đến nhiều thứ lắm.

Triệu Định Quang sắc mặt cũng có chút âm trầm, trình tự của Ủy ban Kỷ luật thế nào Triệu Định Quang rất rõ ràng, trước kia y đã từng làm công tác kỷ luật.

Lập tức trầm giọng nói:

- Tư Tồn, hiện giờ cục diện như thế này, quan trọng nhất là chúng ta không được loạn trận cước, bên trên có bí thư Thạch đang đỡ đờn, còn có Lâm tổng giúp đỡ, bầu trời ở Vọng Hải này vẫn chưa sụp đổ được đâu.

Những lời này, cũng khiến Lâm Chính Tinh ha ha mỉm cười, nói với Lưu Tư Tồn bên cạnh:

- Lão Lưu à, xem ra ông làm trưởng ban thư ký lâu quá cho nên trở nên quá cẩn thận rồi. Chuyện này, tôi đoán không phải ở phân khu quân đội thì cũng ở cảnh sát vũ trang, hai bên này, tôi đều có người, bất cứ lúc nào cũng nắm được thông tin. Hoàng Lương Văn nếu như biết điều, chúng ta căn bản không phải lo lắng. Nếu không hiểu chuyện thì các ông cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà.

Nói xong, Lâm Chính Tinh cũng cười nói:

- Lão Lưu, lão Triệu, ông chủ Trương, gần đây chỗ chúng tôi có mấy xem xinh tươi lắm, có đi làm tí không? Lên tầng năm vui vẻ một chút.

Nhiếp Chấn Bang không biết, Hoàng Lương Văn giờ phút này đã bị đám người Lâm Chính Tinh nhắm trúng rồi. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ở trong phòng mình xem một số tài liệu, thư ký Lý Cư Bằng cũng từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói:

- Chủ tịch thành phố, cục trưởng Công an thành phố Tiếu Thiện Minh đến.