Mặt Lâm Chính Tinh lộ vẻ vui mừng, tiểu tử Nhiếp Chấn Bang này thật là kỳ cục, lại dám không kiêng nể gì ai như thế. Mình còn đang nghĩ, làm sao để khiến Phó chủ tịch Nghiêm ra mặt, thật không ngờ, hắn lại tự mình khiến Phó chủ tịch Nghiêm nổi giận. Lần này, có muốn không chết cũng khó. Đúng lúc mọi người đang sung sướng, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại trầm tư. Lúc này, bộ máy cán bộ thành phố Vọng Hải nghĩ trăm phương ngàn kế muốn nhìn thấy cảnh mình bị phê bình thảm hại.
Như vậy, có thể chặn đứng ý nghĩ của một số cán bộ có dụng tâm của thành phố Vọng Hải. Đây cũng là lý do khiến Thạch Nghị Vũ liên tiếp ra uy thế phủ đầu với mình. Nếu cứ thỏa hiệp như vậy, những cán bộ biết rõ tình hình thành phố Vọng Hải, thậm chí, biết chuyện phía sau vụ án buôn lậu của tập đoàn Á Hải hẳn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Điều này ảnh hưởng rất lớn tới công tác về sau của mình.
Một khi đã như vậy, mình cứ làm liều một phen, vừa lúc khiến các cán bộ thành phố Vọng Hải thấy được thực lực của mình. Như vậy, cũng có thể khiến không ít người tin tưởng vào mình. Điều này là cơ sở tốt cho việc bố cục về sau.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Thủ trưởng phê bình rất đúng, kính già yêu trẻ, đây là điều nên làm. Tôi tin Bí thư Thạch nhất định sẽ nhớ lời dạy này của ông.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với Chu Khánh Quốc bên cạnh:
- Cục trưởng Chu, có nhiệm vụ bảo an quan trọng như vậy, việc báo cáo công tác tạm thời lùi lại vài ngày. Đến lúc đó, anh đến phòng làm việc của tôi báo cáo lại là được.
Sau khi nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Nghiêm nói:
- Thủ trưởng, nếu không có việc gì, tôi đi trước, ông có thể đi xem xét tình hình phát triển kinh tế của Vọng Hải.
Sau khi nhìn Nhiếp Chấn Bang rời đi, Lâm Chính Tinh lúc này đi tới, hạ giọng nói:
- Thủ trưởng, Nhiếp Chấn Bang này thật kỳ lạ.
Vốn Lâm Chính Tinh cũng muốn mượn cơ hội này kích động sự bất mãn và tức giận của Phó chủ tịch Nghiêm đối với Nhiếp Chấn Bang. Nhưng thật không ngờ, lúc này Phó chủ tịch Nghiêm lại đầy thâm ý nhìn Lâm Chính Tinh:
- Nghe nói, trong phòng làm việc của Lâm tổng treo lời răn của thương nhân. Lâm tổng, vẫn nên suy nghĩ nhiều tới chuyện phát triển kinh tế, cống hiến nhiều hơn cho việc xây dựng kinh tế của thành phố Vọng Hải, của cả nước.
Câu này cũng có ý cảnh cáo. Thương nhân thì sao nào? Phải có quy củ của thương nhân, hãy suy nghĩ về việc phát triển kinh tế. Đây là chỉ trích Lâm Chính Tinh quản việc quá rộng. Lúc này, Nghiêm lão cũng đã nhìn ra được Lâm Chính Tinh đây là muốn biến mình thành nòng súng.
Xảy ra việc như vậy, lễ kỉ niệm của tập đoàn Á Hải trở thành một trò cười lớn. Phó chủ tịch Nghiêm liền đi máy bay rời khỏi Vọng Hải, quay về thủ đô. Còn ở Vọng Hải thêm, cũng chẳng có gì thú vị. Lúc này mặc dù là có thành kiến với Nhiếp Chấn Bang, cũng không phải cơ hội động thủ. Còn nhiều thời gian sau này, đương nhiên sẽ có cơ hội chèn ép Nhiếp Chấn Bang.
- Trưởng ban thư ký An, chăm lo cho quân đội trước này đều là truyền thống của thành phố Vọng Hải chúng ta. Vọng Hải vẫn là thành phố mô phạm về chăm lo quân đội, chăm lo đời sống nhân dân của toàn quốc. Lần này, tôi chuẩn bị đi quân phân khu Vọng Hải một chuyến thăm hỏi anh em binh lính.
Trong văn phòng, Nhiếp Chấn Bang nói với An Quốc Vũ.
Từ sau sự việc lần trước, Nhiếp Chấn Bang rất nổi tiếng ở Vọng Hải. Một câu khiến Bí thư Thành ủy Thạch Nghị Vũ không xuống đài được, đối mặt với lãnh đạo trung ương, không chút sợ hãi. Một câu anh là ai, khiến Phó chủ nhiệm Uỷ ban Chính trị Pháp luật Dương Kim Khoa ngẩn người. Sự tích kiểu này, truyền ra như gió ở thành phố Vọng Hải. Trong số cán bộ lớn nhỏ của thành phố Vọng Hải, lúc đều chờ đợi xem trò hay của Chủ tịch Nhiếp, lại đột nhiên phát hiện, mấy cán bộ già này dường như đã quên chuyện đó. Người khác, vẫn là đầu voi đuôi chuột, tới chỗ Chủ tịch Nhiếp, vậy thì hay rồi, ngay cả sét đánh cũng tránh đi. An Quốc Vũ không biết, sau khi Phó chủ Nghiêm quay về, vào một lần rất bình thường, sau khi đánh cờ với Nam lão, Nam lão đột nhiên thì thầm một câu, không biết Nhiếp Chấn Bang ở Vọng Hải như nào.
Tới lúc đó, Phó chủ tịch Nghiêm dò hỏi.
Thư ký riêng của Nam lão nói sự thật cho Nghiêm lão, Nhiếp Chấn Bang là cháu nuôi của ông cụ.
Nghe câu này, Nghiêm lão liền lặng lẽ từ bỏ cuộc chiến. Mình là cán bộ cấp phó quốc gia, nhưng đó là chức quan nhàn tảng ở Mặt trận tổ quốc, thuộc loại dưỡng lão. Ở thành phố cấp địa bên dưới, cũng coi là thăng chức, nhưng, ở thủ đô, trong các gia tộc, lại chỉ là nhân vật râu ria thôi. Người nhà của Nam lão, cho dù là Tổng bí thư Viên cũng phải khách sáo. Cháu nuôi, mặc dù là kết nghĩa, nhưng cũng không bình thường. Ngoài ra, câu đó của Nam lão, chưa chắc đã không có ý cảnh cáo mình, như vậy, tâm tư của Nghiêm lão chợt tịt ngóm.
Sự việc xảy ra bên trong tử cấm thành của thủ đô, đương nhiên không có ai biết. Nhưng hiện giờ những cán bộ ở Vọng Hải đều cho rằng, chủ tịch Nhiếp không phải người dễ trêu vào, không phải thứ đèn cạn dầu.
Giờ phút này, nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, An Quốc Vũ có vẻ rất khách sáo, gật đầu nói:
- Chủ tịch, từ sau khi anh dặn dò, cơ bản đều chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Một ngàn cân thịt heo, hai ngàn cân các loại rau. Ngoài ra còn 50 máy tính bảng.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Lúc này không phải tết mà cũng không phải ngày lễ gì đặc biệt. Mấy thứ này đã là rất phong phú rồi. Chỉ riêng 50 máy tính, đã hơn mấy trăm ngàn. Một lần thăm hỏi quân đóng tại địa phương, đây đã được coi là một chuyến thăm quá đỗi oai phong rồi.
Cửa lớn quân phân khu Vọng Hải.
Trên mặt đường, vẽ dường chỉ dẫn cảnh giác màu vàng. Bên trên viết những chữ chỉ vùng cấm quân sự. Lúc này toàn bộ cửa chính của quân phân khu đểu mở, hai đôi lính cầm chiêng trống trong tay đứng ở cử, treo một biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo tới chỉ đạo công tác…”
Câu này cũng không sai. Quân phân khu địa phương, bao gồm quân phân khu cấp tỉnh, theo lệ thường, nhân vật số một Đảng ủy địa phương đều là động kiêm nhiệm Chính ủy thứ nhất của quân phân khu.
Còn tư lệnh quân phân khu, hoặc là Chính ủy, cũng đảm nhiệm thường vụ trong hội nghị thường vụ Đảng ủy địa phương.
Lúc này, đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang đi tới, tư lệnh quân phân khu Trương Tranh Quang, Phó tư lệnh Nhiếp Gia Dân và các lãnh đạo khác của quân phân khu đều đứng đợi ở cửa.
Trương Tranh Quang tỏ ra rất nhiệt tình. Trương Tranh Quang rất rõ bối cảnh của Phó tư lệnh Nhiếp Gia Dân, quan hệ giữa Nhiếp Gia Dân và Nhiếp Chấn Bang, Trương Tranh Quang cũng biết. Thiếp gia, uy vọng trong quân đội vượt xa nhân mạch trong chính quyền địa phương. Đối với con cháu Nhiếp gia, cán bộ quân đội bình thường đều rất tôn trọng.
Nhiếp Chấn Bang xuống xe, phía sau, Uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Triệu Định Quang, Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ và lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố cùng tới thăm. Cùng lúc đó, đài truyền hình Vọng Hải, nhật báo Vọng Hải và giới phóng viên cùng đi theo.
Lúc này, phóng viên ảnh và phóng viên báo đều đã chiếm cứ vị trí xong. Trong lúc Trương Tranh Quang bắt tay Nhiếp Chấn Bang, đèn flash lóe lên, kêu ken két.
Bên cạnh, phóng viên ngoại cảnh của đài truyền hình Vọng Hải cũng cầm microphone, nhắm ngay camera nói:
- Buổi sáng hôm nay, ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Nhiếp Chấn Bang đã dẫn đoàn tới thăm quân phân khu thành phố. Phó chủ tịch thành phố Triệu Đinh Quang, Trưởng ban thứ ký ủy ban nhân dân An Quốc Vũ cũng đi cùng.
- Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh hoan nghênh. Cảm ơn sự giúp đỡ và ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy đối với quân phân khu chúng tôi. Cảm ơn lãnh đạo Thành ủy quan tâm.
Trương Tranh Quang tươi cười, rất nhiệt tình chào đón.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trương tư lệnh, khách sáo quá, công tác chăm lo cho quân đội, ủng hộ quân đội, ủng hộ chính quyền, yêu mến nhân dân vẫn luôn là truyền thống của Vọng Hải chúng tôi. Là thành phố đi đầu về hai chính sách trên, truyền thống này nên được phát huy. Từ thời kỳ Hồng quân công nông, giữa Đảng và quân đội và dân chúng đã hình thành một tình quân dân sâu sắc, quân dân như cá với nước. Truyền thống vinh quang của Đảng chúng ta, trong quá trình phát triển cải cách mở cửa và xây dựng kinh tế của thành phố Vọng Hải, quân đội có tác dụng rất lớn đối vơi sự phát triển kinh tế và ổn định xã hội. Đây là điều nên làm.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không phải nói quá gì. Mấy từ ngữ mang tính chính sách đó, đối với một sinh viên giỏi khoa văn như Nhiếp Chấn Bang mà nói hoàn toàn không có gì khó khăn, trực tiếp hạ bút thành văn.
Tiếp theo, trong lễ đường quân phân khu tổ chức một nghi thức tiếp đãi hoành tráng. Chính quyền thành phố Vọng Hải quyên tặng 50 máy tính, do đại biểu quân phân khu lên lĩnh nhận. Sau đó, trong phòng họp quân phân khu, Nhiếp Chấn Bang phát biểu một cách nhiệt tình say sưa.
Đợi sau khi hội nghị kết thúc, Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mỉm cười nói:
- Tư lệnh Trương, Phó tư lệnh Nhiếp, làm việc cùng nhau ổn chứ?
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến Trương Tranh Quang hơi sửng sốt, quá thẳng thắn, hoàn toàn không kiêng dè gì những lãnh đạo khác. Nhìn Triệu Định Quang bên cạnh mặt không cảm xúc, Trương Tranh Quang cũng có chút không đoán ra Nhiếp Chấn Bang nghĩ gì. Nếu nói Nhiếp Chấn Bang muốn tìm mình hỗ trợ, hoàn toàn có thể thông qua Nhiếp Gia Dân truyền đạt lại. Đây là muốn làm gì vậy?
Trầm tư, Trương Tranh Quang gật đầu mỉm cười:
- Đương nhiên.
Lúc này, đám người Triệu Định Quang lại ngại ngùng đứng cạnh nhau. Nhìn Triệu Tranh Quang đi lên trước, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này. Trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng nở một nụ cười, lập tức nói:
- Tư lệnh Trương, người sáng mắt trước mặt, tôi cũng không nói tiếng lóng đâu. Lần này, đến Vọng Hải nhậm chức, tin là anh cũng nhìn ra được, vì sao tôi lại tới. Sau này, có một số việc, không thể không phiền tới anh.
Nghe thấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, Trương Tranh Quang cũng gật đầu. Làm tư lệnh quân phân khu, thường thì, việc của địa phương, Trương Tranh Quang chưa từng hỏi qua. Nhưng cũng chính vì thế, lại khiến Trương Tranh Quang có cảm giác người ngoài cuộc thường tỉnh táo, người trong cuộc thường mê muội.
Hiện nay, thế cục thành phố Vọng Hải, thoạt nhìn bên ngoài là gió êm sóng lặng, hòa khí các phái êm đẹp. trên thực tế, Trương Tranh Quang rất rõ, bất cứ lúc nào, cũng có thể xảy ra một trận bão tố.
Đương nhiên, Trương Tranh Quang rất hiểu, Nhiếp Chấn Bang muốn mình giúp, nguyên nhân rất đơn giản, vì hiện tại hệ thống công an thậm chí là cảnh sát có vũ trang của Vọng Hải đều đã hoàn toàn tan vỡ rồi.