Ninh Thủ Thường mở miệng. Điều này vốn đã nằm trong dự liệu. Ninh Thủ Thường có cơ duyên, sau khi làm tới chức Chủ tịch tỉnh, không may là không thể dựa vào nhà họ Nhiếp được nữa. Thật không ngờ, lão gia nhà họ Nhiếp lại đi như vậy. Chuyện này đã trở thành một chuyện cười trong chốn quan trường ở Giang Bắc.

Thế nhưng Ninh Thủ Thường lại vẫn thừa nhận thân phận nhà họ Nhiếp của mình, không ít lần cũng được sự giúp đỡ của nhà họ Nhiếp. Tính cách này cũng đã giành được thiện cảm của không ít người. Ít nhất, hợp tác với loại người như Ninh Thủ Thường cũng không lo bị bán đứng.

Thẩm Ngôn Thạc thản nhiên, nhìn Ninh Thủ Thường một cái, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Thủ Thường có ý kiến gì muốn bổ sung sao?

Câu nói rất khéo léo, về cơ bản chẳng khác gì là hỏi cho có. Bởi vì, trước khi Thẩm Ngôn Thạc nói chính là vấn đề đề cử Nhiếp Chấn Bang đi học ở Trường Đảng trung ương. Chuyện này Ninh Thủ Thường cũng không thể nào có ý kiến gì được, ý tứ cũng rõ ràng là có phần cảnh cáo.

Ninh Thủ Thường cười khổ một tiếng. Chuyện lần này, trong lòng Ninh Thủ Thường cũng rất căm tức. Lá gan của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá lớn, coi trời bằng vung khi đụng vào nhà họ Lý. Cho dù là khi lão gia tử còn sống cũng phải suy xét rất cẩn thận. Nhiếp Chấn Bang nói làm là làm ngay, hơn nữa còn không thông báo với mình một tiếng để mình có thể chuẩn bị tốt một chút.

Bây giờ, chuyện Nhiếp Chấn Bang đi học ở trường Đảng trung ương là ván đã đóng thuyền rồi. Chuyện này mặc dù Thẩm Ngôn Thạc không cảnh cáo mình nhưng Ninh Thủ Thường cũng hiểu rõ hiện giờ không có cách nào cả. Nên ngay lập tức, Ninh Thủ Thường cũng điềm nhiên nói:

- Tôi cũng đồng ý đối với đề nghị của Bí thư Thẩm. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang ở các phương diện đều rất tốt. Nếu như có thể vào học tập ở trường Đảng trung ương thì quả thật còn có thể tiến xa.

Đây là một cơ hội khó có được, cũng là sự coi trọng của Tỉnh ủy giành cho đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Chỉ là, Bí thư Thẩm, ngài cũng biết, diễn đàn phát triển Đông Bộ sắp diễn ra, có nên cứ để đồng chí Nhiếp Chấn Bang phụ trách khai mạc sắp tới trước rồi chuyện này tính sau không.

Ngừng một chút, Ninh Thủ Thường lại lãnh đạm nói:

- Mọi người đều hiểu rõ, phía thành phố Lương Khê, hiện giờ hạng mục cải tạo phố cổ vẫn do Lý Quốc Hoa và Nhiếp Chấn Bang phụ trách. Sau khi Lý Quốc Hoa bị khai trừ, chỉ còn lại Nhiếp Chấn Bang. Bây giờ Nhiếp Chấn Bang lại đi học sẽ khó tránh khỏi có những nơi không được quản lý. Nếu không may ảnh hưởng đến diễn đàn phát triển Đông Bộ thì sẽ là đả kích rất lớn đối với tỉnh ủy Giang Bắc.

Vừa nói, Ninh Thủ Thường vừa để ý vẻ mặt của những người khác. Mấy người Phó Bí thư chuyên trách Tỉnh ủy Vương Đạt An, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy Tôn Đạt Lượng, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hoàng Duyệt Thịnh đều há miệng gật đầu.

Đây là một hiện tượng số, giữa Vương Đạt An coi trọng diễn đàn phát triển Đông bộ lần này, Tôn Đạt Lượng công tác ở Ủy ban Kỷ luật và Trang Ái Quốc là quan hệ thể diện, dù sao cũng phải che chở cho Nhiếp Chấn Bang một chút. Mà Hoàng Ưu Thịnh thì càng không cần nói. Người của nhà họ Hoàng là cậu của anh họ Nhiếp Chấn Bang. Có quan hệ như vậy thì việc nâng đỡ một chút là điều tất nhiêu. Chính mình cũng không phải không muốn cho Nhiếp Chấn Bang đi, chỉ là chậm lại hai mấy ngày mà thôi. Chút ân tình này, các Ủy viên thường vụ khác ở Tỉnh ủy chắc là có thể cho được.

Quả nhiên, sau khi nghe Ninh Thủ Thường nói xong, Tư lệnh quân khu Long Điền Cần liền nói:

- Tôi thấy có thể, dù sao Nhiếp Chấn Bang cũng đã quen rồi. Hiện giờ mà mạo muội đổi tướng thì e là hơi mạo hiểm, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức.

Sau đó, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Trưởng ban tổ chức Dương Hưng Yên, Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Cảnh Siêu cùng với Bí thư Tỉnh ủy đảng ủy công an Lý Đông Dân cũng đều tán thành. Lúc này, Thẩm Ngôn Thạc chỉ mới bỏ mặc được hai mấy phút mà thôi, hơn nữa, lúc này mà để Nhiếp Chấn Bang đi thì phía diễn đàn Đông bộ cũng khó mà tìm được người thích hợp. Huống hồ còn một sân bay ở Lương Khê đang chờ Nhiếp Chấn Bang xử lý, nên liền gật đầu nói:

- Nếu mọi người đều đồng ý thì tôi cũng nghe theo. Chuyện đồng chí Nhiếp Chấn Bang đến Trường Đảng trung ương học, chờ sau bế mạc diễn đàn hãy tính vậy.

Nghe Thẩm Ngôn Thạc nói, Ninh Thủ Thường cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lần này, nhà họ mọi người nhà họ Nhiếp ở trong chính phủ đều bị ảnh hưởng, có thể nói, đều phải nơm nớp lo sợ. Hiện giờ, mình chỉ có thể làm được như vậy là nhiều rồi, nếu Nhiếp Chấn Bang cảm động được Lý Quốc Hoa, lại có thể mời được Phó chủ tịch Thẩm tới, đợi đến khi khai mạc diễn đàn phát triển Đông bộ nếu không muốn bị lãng quên thì chỉ có thể tự mình tiến hành mà thôi.

“Thu vàng tháng mười, đan quế đưa hương”, đây chính là mùa thu hoạch. Nhưng đối với các thành viên trong bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lương Khê thì đó cũng là một cuộc thi lớn. Nếu như thi tốt thì tất cả đều vui vẻ, thành tích lớn và vinh quang thì đương nhiên mọi sự sẽ tốt đẹp. Nếu thi không tốt sẽ làm mất mặt trước các anh em trong Tỉnh ủy Giang Bắc, là phía chịu trách nhiệm, Thành ủy thành phố Lương Khê nhất định sẽ bị phê bình, e là ảnh hưởng đến cả tiền đồ.

Trong phòng họp của thành ủy lúc này đang là hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng Thành ủy của thành phố Lương Khê. Thành ủy Lương Khê, mười ba ủy viên thường vụ, thêm nữa là các Ủy viên Thành ủy Lương Khê, các đảng chính của khu vực huyện thị, các nhân vật đứng đầu của các cơ quan trực thuộc thành phố, mặt trận tổ quốc thành phố, hội đồng nhân dân, thành viên các ban của phân khu, tất cả đều đang yên vị.

Trong phòng, điều hòa ở bốn phía đều mở, không khí lạnh phả ra, rèm cửa đều đã kéo lên. Lúc này, tuy rằng đã là mùa thu nhưng nhiệt độ ở Lương Khê vẫn còn có chút nóng bức.

Hơn nữa, hội nghị lần này là hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng chính quy lần đầu tiên sau chuyện của Lý Quốc Hoa. Bị ảnh hưởng bởi Lý Quốc Hoa, không ít cán bộ ở Lương Khê đều có chút sợ hãi. Thời gian trước, đấu đá chính trị đều là từ Lương Khê mà đến. Điều này cũng khiến cho những người có xuất thân là dân thường cùng với những quan chức xuất thân ừ những gia đình cán bộ cấp thấp, lần đầu tiên cảm nhận được sự đấu tranh trong chính quyền trung ương. Quả nhiên là kinh tâm động phách.

Phạm Thường Thắng lúc này cũng hơi sợ hãi. Chỗ dựa của Nhiếp Chấn Bang rất lớn, lá gan cũng rất lớn. Hiện giờ thời gian của Nhiếp Chấn Bang ở Lương Khê cũng không còn nhiều nữa nên hoàn toàn không cần phải chọc tên điên đó. Nếu chẳng may, hắn ta điên lên làm liên lụy đến mình thì lúc đó tìm ai mà khóc, mình cũng không có chỗ dựa vững chắc như vậy.

Phạm Thường Thắng thản nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh một cái, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, ngài là tổ trưởng tổ lãnh đạo trù bị của diễn đàn phát triển Đông Bộ lần này. Ngài nói đi.

Nhiếp Chấn Bang vô cùng thản nhiên. Quyết định của Tỉnh ủy mình cũng đã biết. Kết quả này, mình cũng đã sớm dự liệu được. Khi đụng vào Lý Quốc Hoa, chính mình cũng đã nghĩ sẽ có hậu quả này, đến bây giờ có hối hận cũng đã không kịp nữa.

Trong lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng suy nghĩ rất nhiều. Xem ra, mình vẫn không được quen lắm. Nếu thật sự bị rơi vào quên lãng thì từ nay về sau, hoài bão của mình phải thực hiện ra sao đây? Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không hề hối hận. Nếu chuyện gì cũng viện cớ như vậy thì đến khi đi tới đỉnh cao nhất rồi cũng sẽ vì thế này hoặc thế khác mà thỏa hiệp. Đó không phải là tính cách của Nhiếp Chấn Bang.

Tuy nhiên, thật không ngờ sau khi lật đổ Lý Quốc Hoa rồi vẫn còn ảnh hưởng nhiều như vậy. Hiện giờ, thậm chí cả Phạm Thường Thắng cũng sợ Nhiếp Chấn Bang. Trong khoảng thời gian ngắn mà ở thành phố Lương Khê này, lời của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên biến thành quyền lực tuyệt đối. Mười mấy ngày hôm nay, dường như lại tìm lạ được cảm giác giống như ở thành phố Lê năm xưa.

Đối với diễn đàn phát triển Đông bộ, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đã là ngày mồng ba tháng mười rồi. Ngày mồng sáu là khai mạch, vậy là chỉ còn ba ngày nữa thôi. Hiện giờ, trong các công trình cải tạo phố cổ, đối với cải tạo các hộ gia đình, cải tạo đường xá, cũng với hệ thống đèn đường của toàn thành phố đều đã hoàn thành theo đúng kế hoạch. Việc xây dựng và bố trí các địa điểm cũng đã được tiến hành, các tỉnh xác định tham gia triển lãm cũng đã lần lượt đến để bài trí khu vực triển lãm của mình. Những phần này đều có các bộ phận chuyên môn phụ trách. Trong đó, tôi nhấn mạnh công việc ở vài mặt.

Nếu Phạm Thường Thắng đã chủ động nhường nhịn thì Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không khách khí. Có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối mình tham gia hội nghị Ủy viên thường vụ ở thành phố Lương Khê. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Thứ nhất, đón tiếp phải an toàn. Ở mặt này, hai khách sạn năm sao cùng với mười ba khách sạn ba sao của thành phố đều phải hành động. Các vấn đề vệ sinh khách sạn, an ninh đều phải làm tốt. Về phía cục công an thành phố, trong thời gian triển lã, toàn bộ đều không được nghỉ ngơi. Một chi đội sẽ lập thành 24 tiểu đội để tuần tra liên tục trong thành phố, bảm đảm an toàn tuyệt đối. Một chi đội phải huy động mọi lực lượng, tiến hành trực ở tất cả các con đường và các nút giao thông trong mọi điều kiện thời tiếp. Chi đội còn lại sẽ bảo đảm an toàn cho lãnh đạo các cấp và Phó chủ tịch Thẩm, phải kiểm tra thật tốt mỗi tuyến đường, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.

- Thứ hai đó là vệ sinh an toàn thực phẩm. Bộ Y tế và các ban ngành liên quan phải tiến hành tổng vệ sinh một lần đối với các con đường và các địa điểm công cộng ở Kim Thị, để các vị lãnh đạo tỉnh và Phó chủ tịch Thẩm sẽ nhớ về thành phố Lương Khê trong một diện mạo đẹp nhất.

- Thứ ba đó là Cục sự vụ cơ quan Thành ủy, Cục sự vụ cơ quan UBND thành phố, Cục chiêu thương thành phố và các ban ngành liên quan phải làm tốt việc kết nối các khu triển lãm với nhau, phục vụ nhiệt tình để khiến cho mỗi người khách đều cảm giác như đang ở nhà của mình.

- Phương diện thứ tư chính là các ban ngành điện lực, nước, thông tin phải bảo đảm hoạt động điện nước, nước dùng và thông tin đầy đủ trong suốt quá trình triển lãm tại các khách sạn có khách nghỉ. Đối với khu vực trung tâm của triển lãm thì càng phải tăng cường quản lý.

Nói tới đây, các Ủy viên liên quan ở trong hội nghị đều tỏ ra khâm phục Nhiếp Chấn Bang. Năng lực của Chủ tịch Nhiếp đúng là có một không hai, đã lo chu toàn ở mọi mặt. Không cần viết mà có thể nói ra được như vậy chứng tỏ rằng những thứ này đều đã nằm ở trong đầu của Chủ tịch Nhiếp.

Phạm Thường Thắng ở bên cạnh cũng có chút cảm than. Nhiếp Chấn Bang đúng là xuất sắc, mới đến Lương Khê chưa được một năm mà tình hình Lương Khê ở mọi mặt đều tốt lên nhiều.

Bên trong khu công nghệ cao của thành phố Lương Khê cũng đã đưa vào được không ít xí nghiệp. Hơn nữa cải tạo khu phố cổ, sân bay Lương Khê cùng với chỉ đạo tập đoàn Tây Thôn. Tất cả những điều đó đều là những thành tích khó mà có được. Phải biết rằng, kinh tế ở thành phố Lương Khê vốn đã phát triển, muốn làm được đến mức này quả thật không dễ dàng gì. Đợi thêm một thời gian nữa, em là còn có thể phát triển hơn rất nhiều.

Khi Phạm Thường Thắng còn đang thầm cảm than ở trong lòng, Nhiếp Chấn Bang lại trở nên nghiêm túc, nói:

- Việc này, lãnh đạo của các bộ phận quản lý đều phải lưu ý, tự mình hành động. Nếu vấn đề xảy ra ở khâu nào thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Tại đây, tôi đại diện cho Ủy ban thành phố và Thành ủy tuyên bố, ai để xảy ra vấn đề, mức độ nghiệm trọng nhất sẽ là bị khai trừ!