Lời nói của Phạm Thường Thắng khiến Nhiếp Chấn Bang khá bất ngờ, trong lòng suy nghĩ một hồi, Phạm Thường Thắng khách khí như vậy, thái độ này rõ ràng là không bình thường, nhưng bề ngoài tiếng nói vẫn tỏ ra không chút thay đổi:
- Bí thư Phạm khách khí quá rồi, giữa chúng ta còn điều gì không thể nói sao? Có chuyện gì ngài cứ nói, chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì tuyệt đối sẽ cố gắng hết mình.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến trong lòng Phạm Thường Thắng thấy rất khinh bỉ, chỉ nói không thì ai không biết nói nhưng đến khi nào, nếu thật sự Nhiếp Chấn Bang như vậy, trừ phi là mặt trời mọc đằng Tây. Nếu thật phối hợp, chuyện Nhâm Dũng – cháu trai tao đang đảm nhiệm, sao lại bị mày cưỡng ép phân chia hết quyền lực tài chính, công ty của con gái tao cũng bị mày nắm được điểm yếu, nhưng ngoài mặt thì sắc mặt Phạm Thường Thắng trước sau vẫn rất bình ổn.
So sánh với tiền đồ quan chức thì những thứ này đều là việc nhỏ không đáng kể.
Trong tình hình chung, Phạm Thường Thắng cũng sẽ không dại dột làm những việc phá hoại, ly gián, cho nên mặc dù trong bụng vẫn rất căm giận Nhiếp Chấn Bang nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ hòa thuận nhẫn nhịn.
- Chủ tịch Nhiếp, kỳ thật đây cũng như là việc công, tuy nhiên suy xét cho cùng thì dù sao đây cũng là chuyện của bộ phận chính quyền. Tôi mặc dù là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số 1, nhưng vẫn thấy phải thảo luận cùng với cậu một chút. Cậu xem, bên đồng chí Lý Quốc Hoa sau khi phụ trách công tác cải tổ tổ chức lại tập đoàn dệt may, do công tác của tập đoàn dệt đã làm hoàn thành, còn về bố trí công tác ở thành phố cũng đã ấn định, hiện giờ tập đoàn dệt may cũng đã hoạt động đi vào quỹ đạo. Cậu xem, có nên tái điều chỉnh một chút việc phân công bộ máy của Ủy ban nhân dân thành phố không. Dù nói thế nào thì Lý Quốc Hoa cũng là Phó chủ tịch thường trực của Ủy ban nhân dân thành phố, vẫn đề này bất luận thế nào, bên ngoài nhìn vào cũng sẽ bàn tán, người không biết còn tưởng là mâu thuẫn trong bộ máy nhà nước, chèn ép lẫn nhau ấy chứ.
Giọng điệu của Phạm Thường Thắng mặc dù vẫn giữ thái độ ôn tồn nhưng trong lời nói thì lại mang chút chống đối.
Chiêu thức này của Phạm Thường Thắng đến là độc. Nhìn thì tưởng là nhẹ nhàng nhưng hóa ra có hàm ý khác, dấu diếm ý đồ phía sau. Cái gì gọi là gặp phải hiềm khích và mâu thuẫn, đây chẳng rõ ràng là tự lừa dối mình.
Nếu như không đáp ứng, câu chuyện này lọt ra ngoài, thì ở trước mặt các lãnh đạo Tỉnh ủy cũng sẽ để lại ấn tượng một bộ máy cán bộ không đoàn kết.
Nhưng để đáp ứng được, Lý Quốc Hoa kia quyền cao chức trọng, vốn dĩ là ủy viên thường vụ của thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, hiện nay còn kiêm nhiệm cả Bí thư Quận ủy Quỹ Thành, việc cải tạo Quỹ Thành khẳng định là do Lý Quốc Hoa quyết định. Nếu điều chỉnh phân công công tác, thật không thể thưởng tượng ra hậu quả.
Lý Quốc Hoa quả nhiên là không đơn giản, ảnh hưởng tới kết quả bỏ phiếu của Hội đồng nhân dân, chưa dừng ở đó, hiện nay không ngờ còn liên tiếp thực hiện đan xem mưu đồ, thủ đoạn vô cùng độc ác vượt xa sức tưởng tượng.
- Bí thư Phạm, điều này đương nhiên nên làm, điều chỉnh lại phân công công tác bộ máy chính quyền Ủy ban nhân dân thành phố cũng là chuyện phải làm.
Đầu tiên, Phạm Thường Thắng đưa ra những lời này trước nhất là để ủng hộ ý nghĩ đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang.
Quả nhiên, lời đến tai Phạm Thường Thắng lại tỏ vẻ rất hài lòng, thấy một màn kịch như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười lạnh nhạt, cá và bàn chân gấu không thể cùng bắt, để xem Phạm Thường Thắng ông sẽ chọn lựa thế nào. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang lại nói thêm:
- Phó chủ tịch Lý, thân là phó chủ tịch thường trực thành phố. Trong bộ máy chính quyên chẳng được phân quản lý bất kỳ công việc gì, đương nhiên là không thể bỏ qua được. Tuy nhiên, Bí thư Phạm, nghĩ đến Phó chủ tịch thành phố còn kiêm nhiệm chức Bí thư Quận ủy Quỹ Thành, hiện giờ, cải tạo thành phố cũ hiện đang là công việc quan trọng nhất của tôi, liên quan đến việc tổ chức thành công diễn đàn phát triển Đông Bộ. Dưới tiền đề này, tôi cũng lo lắng Phó chủ tịch Lý năng lực có hạn, theo tôi thấy, đồng chí Lục Vũ dù sao cũng là Bí thư Quận ủy tiền nhiệm của Quỹ Thành, đối với Quỹ Thành sẽ hiểu rất rõ. Nếu không đầu tiên để cho đồng chí Lục Vũ đảm nhận kiêm chức Bí thư Quận ủy Quỹ Thành, làm xong hạng mục cải tạo thành phố cũ, ngài thấy thế nào?
Câu này vừa nói xong thì khuôn mặt Phạm Thường Thắng cũng co riết lại, như vắt không còn giọt nước.
Bản thân mình vẫn coi thường Nhiếp Chấn Bang quá, không chỉ riêng mình, Lý Quốc Hoa cũng quá coi thường Nhiếp Chấn Bang rồi.
Nếu làm vậy thì cũng có chút làm khó cho Lý Quốc Hoa, đồng ý phương án này chẳng những là nhường đi nội thành Quỹ Thành, mà còn để Nhiếp Chấn Bang vô duyên vô cớ chiếm được vị trí cấp Phó giám đốc sở, như vậy chẳng xem như tiền mất tật mang? Không đồng ý thì chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố, Lý Quốc Hoa không thể nhúng tay vào, trong thời gian dài, Lý Quốc Hoa ở vị trí tốt nhưng lại không có được bao nhiêu độ tín nhiệm, đây nhất định sẽ là bất lợi về sau đối với Lý Quốc Hoa.
Trầm ngâm một hồi, Phạm Thường Thắng vẫn là quyết định lựa chọn Bí thư Quận ủy Quỹ Thành. Nếu chọn người để phân công, sợ rằng lại phân tới tay công tác phân công quản lý thì cũng là một vài đơn vị râu ria, ví như cục Cán bộ hưu trí, một vài công tác như liên hệ Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc… Cho dù là được phân cho làm một vài công tác nhưng đều không liên quan đến đại sự gì. Nhưng bên Quỹ Thành vẫn là trọng điểm, việc cải tạo thành phố cũ làm tốt rồi thì sẽ là chiến tích cao hơn nữa.
Đâu nặng đâu nhẹ vừa nhìn là hiểu ngay. Quả nhiên lúc này đây Phạm Thường Thắng cũng cười chế giễu, nói:
- Chủ tịch Nhiếp nói rất có lý, tôi cũng thấy vậy. Trước mắt công tác cải tạo thành phố cũ là nhiệm vụ trọng điểm và trung tâm của chúng ta, tôi thấy hay là để cho đồng chí Lý Quốc Hoa làm người quản lý phương diện này cho tốt một chút, luận về cấp bậc cũng không có vấn đề gì. Điều này cũng có thể làm xúc tiến công tác cải tạo công trình thành phố cũ hoàn thành thuận lợi.
Sau khi nói hết những điều trên, giữa hai người cũng chẳng còn nhiều đề tài chung và hứng thú nữa. Khoảng chừng mười một giờ hai mươi Ủy ban nhân dân Quỹ Thành, cục Văn hóa thành phố Lương Khê, sau khi đoàn văn công thành phố kết thúc màn biểu diễn ca mua đã dày công chuẩn bị, lãnh đạo liên can của Thành ủy đều rời sân khấu, đoàn xe chạy tới ks lớn của Lương Khê, nơi tổ chức bữa tiệc tối của đêm nay.
Đây là lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê tổ chức tiệc chiêu đãi, chẳng những toàn bộ lãnh đạo Thành ủy đều tham gia, ở thành phố, các bộ phận có chức năng tương quan, cùng với các đại biểu đến từ các xí nghiệp cả nước và đại biểu thương nhân của thành phố Lương Khê cùng tụ lại đây, cùng nhau bàn kế sách cải tạo thành phố cũ Lương Khê.
Hai giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang đúng giờ hẹn xuất hiện ở trong phòng tiếp khách khách sạn Lương Khê. Hiện giờ, bất động sản Gia Thịnh, bất động sản Đông Thịnh cùng với tập đoàn xây dựng công và bất động sản Việt Đông…đại biểu của phòng bất động sản và công ty công trình kiến trúc Hành Nghiệp hay người chịu trách nhiệm cũng đã có mặt tại đây.
Ngay sau khi Nhiếp Chấn Bang bước vào cửa, những ông chủ là thương nhân này đều tự giác đứng dậy. Hoàng Húc Dương đi bên bên cạnh mỉm cười giới thiệu:
- Chủ tịch, vị này chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị bất động sản Gia Thịnh, Trịnh Gia Viễn tiên sinh, vị bên cạnh nàu là Chủ tịch Hội đồng quản trị bất động sản Đông Thịnh, Phó Hiếu Bân tiên sinh.
Đem từng người từng người trong mấy vị quan trọng trong giới thương nhân giới thiệu kỹ lưỡng một lượt, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Các vị bạn bè thương nhân, vô cùng cảm ơn các vị đã tín nhiệm thành phố Lương Khê, tất cả mọi người không cần câu nệ khách khí, xin mời ngồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại cười ha hả:
- Các vị đều là thần tài, thương mại ở thành phố Lương Khê tôi có thể nói là tổ chức kinh doanh hợp pháp, tiến hành đống thuế theo luật định thì Ủy ban nhân dân cũng sẽ phải kiên quyết bảo hộ.
Đối với lần hội đàm này, bản thân mình cũng rất coi trọng, những tập đoàn này đều là các công ty lớn nổi danh trong nước, như là bất động sản Gia Thịnh và bất động sản Đông Thịnh đều là các công ty sản xuất đầu ngành trong nước. Nếu có thể đến tham dự tới công tác cải tạo thành phố Lương Khê cũ thì đối với sự phát triển của Lương Khê không nghi ngờ gì là một hoạt động xúc tiến lớn nhất.
Giờ phút này, trong long Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bất ngờ, thật không ngờ Chủ tịch Hội đồng quản trị bất động sản Gia Thịnh lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy, chỉ e là còn chưa tới hai mươi lăm tuổi.
Hội đàm lần này có thể nói là bầu không khí thoải mái, khách chủ đều rất vui vẻ, Nhiếp Chấn Bang hài hước cơ trí, cùng với phương diện tri thức phong phú, cũng để lại cho những người này có ấn tượng sâu sắc.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, mỉm cười nói:
- Các vị, vài ngày nữa, hạng mục đầu tiên của công tác cải tạo thành phố Lương Khê cũ, chính thức bắt đầu tổ chức đấu thầu công khai khai thác bất động sản của tập đoàn dệt may. Các vị có hứng thú thì tiện ghé qua, tôi tin chắc chắn sẽ có hạng mục thích hợp đối với các ngài đấy.
Ở bên này, Nhiếp Chấn Bang từ phòng tiếp khách đi ra, Hoàng Húc Dương đứng ở cửa chạy ra đón, thấp giọng nói bên tai Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch, Trần cục trưởng đến, nói là có sự việc quan trọng muốn báo cáo với ngài.
- Trần Nhạc đã tới?
Nhìn Hoàng Húc Dương, Nhiếp Chấn Bang lặp lại câu nói, với thái độ làm việc của Trần Nhạc, bản thân hiểu rất rõ, có thể khiến Trần Nhạc nói là sự việc quan trọng, chuyện khẳng định là không đơn giản.
Hơi trầm ngâm một chút, trong lòng liền đưa ra quyết định, nhìn Hoàng Húc Dương nói:
- Như vậy đi, anh đưa cục trưởng Trần tới phòng số 607, tôi ở bên trong chờ ông ấy.
Phòng số 607, chỉ cần là vào khách sạn Lương Khê thì phòng này đương nhiên là phải dành cho Nhiếp Chấn Bang. Trên thực tế thì gian phòng cũng không phải to lắm, nhưng kiểu dáng cũng tạm được, vào cửa là một gian tiếp khách nhỏ, có một bộ sô pha, một bàn trà, đi vào sâu nữa bên trong là phòng ngủ.
Phong cách trang trí của căn phòng cũng rất đơn giản chất phác, đây cũng là lý do vì sao Nhiếp Chấn Bang thích chỗ này, muốn phòng xa hoa thì khách sạn Lương Khê cũng có, nhưng cái loại xa hoa bên ngoài như vậy Nhiếp Chấn Bang mới là không thích đó.
Vừa mới ngồi xuống, Hoàng Húc Dương và Trần Nhạc đi tới, nhìn Hoàng Húc Dương chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang gọi Hoàng Húc Dương lại:
- Húc Dương, cùng nhau ngồi xuống đi, Trần cục trưởng cũng không phải người ngoài.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Nhạc nói:
- Lão Trần, đây cũng không phải là tính cách của anh, có chuyện gì khiến cho người to gan như anh mà cũng thấy nghiêm trọng tới vậy?
Giờ phút này, Trần Nhạc cũng không hàm hồ dây dưa, lập tức mở miệng:
- Chủ tịch, nội tình của công ty Phú Bang điều tra ra rồi.
Nghe nói vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng rộn hẳn lên, công ty Phú Bang này, từ sau ngày hôm qua gặp mặt làm quen, trong lòng luôn có một vài nghi hoặc lúc này thì chân tướng có thể rõ ràng rồi. Nhưng ngoài mặt Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ gật đầu, biểu hiện hết sức trầm ổn.
Trần Nhạc cũng nói tiếp:
- Căn cứ vào những chứng cứ mà chúng ta đã điều tra, người đại diện pháp luật của công ty Phú Bang là một người đàn ông trung niên có tên Hoàng Hữu Sinh, nhưng trên thực tế tên Hoàng Hữu Sinh này lại là một lão đầu đường xó chợ, lụi bại vô cùng, vốn dĩ không thể có khả năng mở công ty. Sau đó, chũng ta đã điều tra lại trên nhiều phương diện, phát hiện ông trùm giấu mặt của công ty Phú bang này không ngờ nghi can lớn nhất lại là con trai của Hoàng Hữu Sinh, tên Hoàng Ba.
- Chủ tịch, tên Hoàng Ba này trong tay hiện nay đang nắm trong tay ít nhất là tám mươi nhà ở khu thành phố cũ, phân bổ ở hai khu Lương Khê và Quỹ Thành, vùng núi Lương Khê là nhiều nhất, có hơn sáu mươi phòng trở xuống. Theo tôi thấy, liệu có phải hắn biết trước chuyện cải tạo thành phố cũ nên cố ý mua những phòng ốc này, sau đó thong qua trưng thu giải phóng mặt bằng để nhằm mục đích thu hoạch được món lãi kếch sù không.
Thân làm cục trưởng cục công an, Trần Nhạc theo thói quen trinh thám đứng bật dậy.
Cuối cùng, ánh mắt Trần Nhạc lộ ra một tia tức giận, bạo miệng chửi tục một câu:
- Má nó, mấy tên này ăn phải gan hùm rồi, còn dám kiếm tiền trên đầu chính quyền. Tôi thấy là chúng định vuốt râu hùm, đúng là không muốn sống nữa rồi.