Nhìn phía sau lưng, Nhiếp Chấn Bang đã đi đến, Hoàng Húc Dương liền gật gật đầu, kéo tay bà xã của mình Lý Phần nói rất nhỏ:

- Phần, đừng nói lung tung nữa.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đã mỉn cười nói:

- Chị dâu, chị đúng rồi, tôi và Húc Dương thật sự là bạn cùng học ở trường đại học Bắc Kinh.

Nghe thấy câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Lý Phần cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Chủ tịch gọi mình là chị dâu, đây là chuyện từ xưa đến nay mới có lần đầu tiên. Lúc này Lý Phần cũng nghĩ đến tương lai, có bạn học là chủ tịch thành phố ở bên trên chiếu cố, tương lai của ông xã mình còn phải lo lắng nữa sao? Không nói khoa trương quá như vậy, ít nhất tiền đồ sáng lạng đây là điều chắc chắn có thể.

Nghĩ đến đây, trên mặt của Lý Phần cũng nở nụ cười tươi rói, không phải là nụ cười theo kiểu nụ cười dối trá, hoàn toàn là nụ cười chân thành từ đáy lòng.

- Chủ tịch Nhiếp, nhanh, nhanh mời vào trong nhà, ngài là vị khách có muốn cũng không mời được ấy chứ.

Lý Phần chần chờ một chút, cuối cùng cũng chào hỏi nhưng vẫn gọi là Chủ tịch.

Nhiếp Chấn Bang đã cười ha ha nói:

- Chị dâu không nên khách sáo, tôi và Húc Dương là bạn học lâu năm, hiện tại là bữa cơm gia đình, gọi tôi là Chấn Bang là được rồi. Chủ tịch cách xưng hô này chỉ gọi khi làm việc thôi.

Hoàng Húc Dương cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, quan hệ của hai người chỉ có bản thân Hoàng Húc Dương biết rõ nhất. Nói là bạn học cũ, nhưng số lần gặp mặt thật là ít ỏi. Nếu nói tình cảm thân mật, rất rõ ràng là không thể.

Nhưng thái độ của Nhiếp Chấn Bang đã làm cho Hoàng Húc Dương vô cùng cảm động. Lúc này đã cười nói:

- Chủ…cái này, Chấn Bang vào nhà đi, cơm canh đạm bạc, mong cậu đừng chê nhé.

Nhà của Hoàng Húc Dương là cũng là nhà mái bằng giống như các nhà dân khác ở Giang Nam, sau khi vào trong, ở giữa còn có khu sân vườn nhỏ. Nó khác với những người chuyên môn vì muốn hưởng thụ mà đặc biệt mua nó. Cảnh tượng khắp nơi loang lổ nhiều màu, có thể nhìn ra được. Điều kiện gia cảnh của Hoàng Húc Dương hiện tại chắc chắn không tốt.

Trong sân chăng dây thừng, còn treo quần áo và đồ dùng hàng ngày. Hoàng Húc Dương cũng giải thích nói:

- Phòng bên cạnh cho người khác thuê, coi như thêm thắt một chút tiền chi phí sinh hoạt trong gia đình, A Phần năm ngoái nghỉ việc rồi.

- Gia cảnh quả thật…

Nhà nào cũng có chuyện khó nói, trong trí nhớ bản thân Hoàng Húc Dương là người nông thôn miền núi tỉnh Giang Bắc, ở thành phố Lương Khê này có thể nói là một thân một mình, đương nhiên điều kiện tìm bạn đời cũng không dễ dàng gì rồi.

Đoán là căn nhà này có lẽ là nhà mẹ đẻ Lý Phần để lại đây mà.

Đi vào giữa nhà chính, cả hai bên của gian chính đều có một gian, bên cạnh là phòng bếp và phòng vệ sinh mới được làm thêm. Hiện tại bàn ăn đặt ở chính giữa nhà chính, ước chừng có mười món, đều là món ngon đặc sản của Lương Khê, không thể không nói tay nghề của Lý Phần vợ của Hoàng Húc Dương là hạng xoàng.

Tuy rằng với tư cách cá nhân, coi trọng đó là tình cảm. Nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn là vì Nhiếp Chấn Bang, nói cho cùng thân phận địa vị, điều đó là không thay đổi.

Ngoài miệng Lãnh đạo nói lời khách sáo, không có nghĩa là thực sự có thể không kiêng nể gì. Nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình Nhiếp Chấn Bang đã mỉn cười nói:

- Bắt đầu thôi, nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc và hương vị này của chị dâu, tôi thật sự muốn ăn lắm rồi.

Trong lúc Nhiếp Chấn Bang bắt chuyện, Hoàng Húc Dương cũng đã lấy ra một bình rượu, không phải là rượu ngon gì, thế nhưng lại thể hiện rõ tình cảm chân thành.

Sau ba lần uống, bầu không khí giữa mọi người cũng có vẻ thoải mái hơn, Lý Phần lúc này đã mượn men rượu cười nói:

- Chấn Bang lần này coi như là chuyện tốt rồi. Chấn Bang, Húc Dương nhà chúng tôi đã là bạn học cũ của anh, sau này cũng mong anh chiếu cố.

Lời nói của Lý Phần làm Hoàng Húc Dương có chút xấu hổ, giật giật vạt áo của Lý Phần nói nhỏ:

- A Phần, nói những điều đó làm gì, chuyện công việc không cần em lo.

Nhiếp Chấn Bang ngược lại nhìn hai vợ chồng Hoàng Húc Dương cười ha ha, nói thật lòng cuộc sống vợ chồng đạm bạc này, mình chưa bao giờ trải nghiệm qua. Kiếp trước độc thân một mình, kiếp này từ đầu mình đã chưa sống từng thiếu thốn tiền bạc, hơn nữa, An Na, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết ba người phụ nữ cũng đều là những thiên kim tiểu thư, cũng đều là những người không cần bận tâm đến những chuyện nhỏ vặt vãnh này.

Thái độ này của Lý Phần, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, đang có tâm tính của dân buôn bán. Đây cũng là cách tìm cửa, tạo quan hệ thường gặp.trong xã hội, trong cơ chế.

- Được rồi, được rồi, Húc Dương đừng nghiêm mặt như vậy, chị dâu nói rất đúng. Nếu như tôi đã công tác ở thành phố Lương Khê, sau này tất nhiên phải thường xuyên quan tâm đến bạn học cũ chứ. Nhưng chị dâu, điều kiện trước tiên là chính Húc Dương phải làm được, chị thấy thế nào?

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói lên.

Bên cạnh, Dương Thanh Sơn cũng cười nói:

- Chị dâu chị chưa biết chứ anh Hoàng bây giờ đã là thư ký của chủ tịch rồi.

Lý Phần lúc này cũng có vẻ hơi ngượng ngùng, có cảm giác mưu kế bị nhìn thấu, nghe câu nói của Dương Thanh Sơn, trong lúc ngây người đã vui mừng nói:

- Thanh Sơn em, thật vậy ah. Như vậy tốt quá rồi. Tôi biết ngay mà, anh ấy có triển vọng. Ngày nay cũng coi là có tài nhưng thành đạt muộn. Hết khổ rồi.

Trong lúc mấy người đang ăn uống, quan hệ cũng bắt đầu trở nên thân thiết. Dương Thanh Sơn từ trước đến nay đã có được sự tín nhiệm và công nhận, đương nhiên không có vấn đề gì, Hoàng Húc Dương lúc này cũng đã thoải mái hơn.

Lúc này cũng có chút cảm giác vui mừng. Nhưng chính vào lúc này, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói hết sức hung hăng.

Một đám người không chút khách khí đạp cửa xông vào. Mười mấy thanh niên trẻ tuổi, tay cầm côn bảng dao bầu, nhìn chằm chằm vào bên trong. Những người thuê nhà đang nấu cơm, rửa rau trong sân cũng bị những người này bắt đầu mắng đuổi.

- Con mẹ nó, cút, đừng ở đây chướng mắt. Ngôi nhà này, không cho thuê nữa, nhanh chóng tìm nhà chỗ khác chuyển đi, nếu không một mồi lửa đốt hết, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở các người.

- Hoàng Húc Dương thế nào? Nhà cửa đã suy nghĩ kỹ chưa? Bán hay không bán. Thư ký Hoàng, cán bộ Hoàng, anh em chúng tôi đã nể mặt ông rồi, cũng nên suy nghĩ cho kỹ. Hiện giờ bên trên ông chủ lên tiếng, ngôi nhà này ông muốn bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán. Có gan ông có thể kiện lên trên mà, ông không phải là thư ký lớn của phòng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố sao? Có thể nhờ chủ tịch thành phố, nhờ bí thư mà.

-

Ở giữa cầm đầu là một thanh niên, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Thời tiết tháng tư còn chưa nóng lắm. Nhưng những người này đã mặc áo cộc tay. Trên cánh tay xăm hình, cách ăn mặc lòe loẹt, có người còn xỏ lỗ tai, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này lông mày của Nhiếp Chấn Bang nhíu lại, Hoàng Húc Dương là cán bộ nhà nước, vợ anh ta cũng là công nhân nghỉ việc của nhà máy, làm sao có thể đụng vào người của xã hội đen, chẳng lẽ Hoàng Húc Dương còn có bí mật gì khác hay sao?

Ngay sau đó sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm, nhìn Hoàng Húc Dương nói:

- Húc Dương, những người này chuyện là như thế nào, tại sao anh lại có liên quan đến những kẻ trong xã hội đen này.

Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Dương ngay lập tức đã hiểu rõ ý trong câu nói này, lập tức giải thích với một nụ cười gượng gạo nói:

- Chủ tịch đâu phải tôi muốn đi chọc bọn họ đâu mà là những người này đều làm thuê cho một công ty Phú Bang gì gì đó. Công ty này hai tháng gần đây ở khu Lương Sơn khắp nơi trắng trợn thu mua những căn nhà ở khu thành cổ này của chúng tôi. Mua từng con phố một, nói là mở rộng đất đai làm cái gì đó, nhưng trả giá quá thấp. Tôi … tôi đã không bán, những người này đã để ý tôi.

Nghe những lời nói của Hoàng Húc Dương, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng dịu đi rất nhiều, chỉ cần không phải vấn đề cá nhân của Hoàng Húc Dương, như vậy là tốt rồi.

Công ty Phú Bang mình từ trước giờ chưa từng nghe nói qua, hơn nữa mua những căn nhà cũ này ở từng con phố, chuyện này tại sao có vẻ kỳ lạ như vậy.

Trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Đám người các cậu sao lại thế này, chẳng lẽ còn muốn ép mua ép bán hay sao? Mua nhà kinh doanh là phải thuận mua vừa bán. Người ta đã nói không bán, các cậu làm sao có thể bâu mãi thế.

Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa hạ xuống, bên cạnh người thanh niên cầm đầu đã giống như bị đá vào mông, ánh mắt căm tức, trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Nhóc con không nên lo chuyện bao đồng, mày đừng xía vào, coi chừng rước họa vào thân, họa là từ miệng mà ra, câu nói này chính là nói những người như các ngươi đấy.

Nói xong, căn bản cũng không tiếp tục để ý đến Nhiếp Chấn Bang, quay đầu nhìn Hoàng Húc Dương và Lý Phần nói:

- Hoàng Húc Dương cũng nể ông làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố, ít nhiều đã nể mặt ông rồi. Nhưng ông không phải là một nhân viên bình thường của phòng thư ký Ủy ban nhân dân thành phố sao? Làm tám năm vẫn chỉ là một nhân viên bình thường, ông ngoan cố cái quái gì. Hôm nay ông nói một câu bán hay không bán?

Hoàng Húc Dương mặt lộ vẻ khó xử, theo lý mà nói, trước mặt lãnh đạo, giở giọng con buôn không được, Nhưng điều kiện gia đình của mình, mình rõ nhất. Cắn răng một cái, Hoàng Húc Dương bước lên trước một bước nói:

- Không phải tôi không bán, thực sự công ty Phú Bang của các cậu trả giá quá thấp. Diện tích nhà tôi ít nhất cũng có hơn bốn trăm mét vuông, các cậu chỉ trả tôi mười lăm ngàn tệ, chút tiền này mang đi mua nhà ở chỗ khác, ngay cả hai mươi mét vuông cũng không mua nổi. Giá tiền này bảo tôi làm sao bán được.

Tiếng nói hạ xuống, gã thanh niên cầm đầu cười nhếch mép, nhìn Hoàng Húc Dương trầm giọng nói:

- Ý của ông là không bán ?

Nói xong, người thanh niên đã không hỏi lại Hoàng Húc Dương nữa. Quay lại sai bảo đám lâu la hung dữ phía sau nói:

- Các anh em nếu lão tiểu tử này không hiểu biết, không cho một chút màu sắc để ông ta nhìn thấy, còn thật sự cho rằng chúng ta sợ chức thư ký của ông ta kìa. Ông chủ của chúng ta, đừng nói có quan hệ trong thành phố, trong tỉnh cũng có quan hệ, còn phải sợ một thư ký bé tý của Ủy ban nhân dân thành phố như ông ta sao. Đuổi người đi cho tao, đấu tiên đuổi hết những người thuê phòng đi sau đó hễ là trong căn nhà này, đồ gì có thể đập được, đập hết cho tao.

Những tên lâu la hung dữ này đều là người trẻ tuổi chỉ mười bảy, mười tám tuổi, hai mươi tuổi. Thời kỳ này bị ảnh hưởng bởi các bộ phim của Hồng Kông và Đài Loan, trong đầu toàn là nghĩa khí giang hồ, vừa nghe thấy câu này lập tức thét lên, hăng hái xông tới.

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này đã không nhịn được nữa, bất luận công ty Phú Bang này là công ty gì, có phải kinh doanh hợp pháp hay không. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để chứng minh, công ty này cũng không phải là công ty ra gì. Lập tức đi ra ngoài, tức giận nói:

- Dừng tay, là ai cho cậu lá gan lớn như vậy, Còn có vương pháp hay không.,.