Thẩm Ngôn Thạc tuy răng cười và nói ra những lời nói này, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng biết rõ sự uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng không cho phép mình khiêu khích, nếu phản ứng không đúng, nói không chừng Thẩm Ngôn Thạc còn có khả năng đổi nơi khác, cái gì mà thành phố thành phố Giang Châu không thích hợp. Đó đều là nói dối, chẳng qua Thẩm Ngôn Thạc yêu cầu nỗ lực nhiều hơn một chút mà thôi. Chỉ muốn Nhiếp Chấn Bang nói không ra một lý do, vì thể diện, đổi đến Giang Châu thì thế nào?

Trầm ngâm một lúc Nhiếp Chấn Bang cũng đang sắp xếp lại ngôn từ của mình vì thành phố Lương Khê dành cho được một khoản tiền cải tạo thành phố đã cũ kỹ.

- Bí thư Thẩm diễn đàn phát triển Đông Bộ, nếu như có thể thực hiện, điều này đối với tỉnh Giang Bắc chúng tôi cũng là một chuyện tốt và chuyện lớn nhất. Là thành phố tổ chức chắc chắn phải nâng cao hình ảnh và chất lượng đô thị. Tôi tin bất kể là Lương Khê hay thành phố khác đều có không ít quận, thị xã cần phải tiến hành cải tạo nâng cấp. Như vậy mà nói thành phố Lương Khê, cơ sở thượng tầng của nó đã khá tốt, bây giờ phần lớn khu vực trong thành đều là mới được xây dựng lại một hai năm gần đây. Diện tích cải tạo khu vực đã cũ kỹ không lớn.

- Tiêu tốn tiền của, tài chính thành phố cũng có thể giải quyết phần lớn. Điều này đối với tài chính cấp tỉnh phụ trách còn có giúp đỡ. Bí thư Thẩm tôi tuyệt đối không phải là công phu sư tử ngoạm.

Nhiếp Chấn Bang sau cùng cũng lấy một câu nói mang tính hài ước để kết thúc.

Mặc dù bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không thích nịnh nọt. Nhưng không như bề ngoài Nhiếp Chấn Bang không hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Đây là môn học bắt buộc trong quan trường, điểm này Nhiếp Chấn Bang vẫn còn chưa biết nhiều.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc và Ninh Thủ Thường rõ ràng trong lòng đều hài lòng, rèn sắt khi còn nóng, chỉ cần hai vị đại lão này đồng ý rồi, chuyện kia cũng không lo lắng nữa.

Quả nhiên sau khi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Thẩm Ngôn Thạc trầm ngâm một lúc, quả thật chuyện này đúng như Nhiếp Chấn Bang nói. Bất kể đặt ở đâu, cải tạo thành phỗ cũ kỹ cũng là việc bắt buộc phải làm. So với thành phố Giang Châu, gánh nặng của thành phố Lương Khê đúng là sẽ nhẹ hơn một chút.

Ngay sau đó Thẩm Ngôn Thạc cũng gật đầu nói:

- Coi như cậu nói có lý, chuyện này cậu đã đề xuất, như vậy sau khi trở về lập tức làm ra một bản kế hoạch hoàn chỉnh. Đến khi thành lập tổ chuẩn bị, cậu cũng phải tham gia vào.

Đối với chuyện này Thẩm Ngôn Thạc lại nhìn thấy rất rõ ràng. Lần thứ nhất Nhiếp Chấn Bang lại là người đề xuất, mọi người cũng là ném đá qua sông. Nhưng Nhiếp Chấn Bang đã tiên phong có ý tưởng này ít nhiều về mặt kinh nghiệm cũng có nhiều hơn, đây là lý do nhất định phải đưa vào tổ chuẩn bị.

Sau khi nói xong chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng theo sau Ninh Thủ Thường đứng dậy cáo từ. Đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười nói:

- Chủ tịch tỉnh, phía Ủy ban nhân dân tỉnh, cháu sẽ không qua nữa. Việc của thành phố còn nhiều, cháu xin về trước.

Nghe thấy những lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường cũng gật gật đầu:

- Cũng phải, công việc của thành phố Lương Khê cháu phải khẩn trương triển khai. Bây giờ khắp tỉnh đều đang nhìn cháu, tên tuổi của cháu quá nổi tiếng rồi. Đưa thành phố Tân Lê trở thành kiểu mẫu quốc gia. Bây giờ biết áp lực rồi chứ. Sợ chạy mất dép rồi.

Sau khi nhìn Ninh Thủ Thường lên xe, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn Tô Kim Quốc một cái, cả hai bên đều hiểu ý của cái nhìn này.

Cuộc gặp buổi tối.

Bảy giờ tối, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang đã vang lên, cầm điện thoại lên, đầu bên kia điện thoại giọng nói của Tô Kim Quốc đã truyền tới, giọng rất niềm nở nói:

- Ông em Chấn Bang, đang ở đâu? Tôi đi đón cậu.

Con người Tô Kim Quốc, về mặt đối nhân xử thế quả thật rất chu toàn. Chẳng trách có thể có thành tích như ngày hôm nay, hiếm có. Tô Kim Quốc không phải là loại người bỉ ổi, loại người này cũng đáng để kết giao. Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Anh Tô, đừng bận tâm, em biết lái xe đấy, anh nói địa điểm tự em đi đến.

Đầu dây bên kia Tô Kim Quốc đã không từ chối, mỉm cười nói:

- Cũng được, cậu đến đại lộ Giang Châu, sau khi đến đường Ngọc Lan, đi qua cầu Thanh Cương Cao Giá đi thẳng đến vòng tròn thứ hai, phía có cục công thương tỉnh, có một nhà hàng đặc sản cá, tên Thiên Hạ Ngư Trang, tôi chờ cậu ở ngoài cổng.

Về phía Nhiếp Chấn Bang, trong khi vui vẻ đi đến nơi hẹn. Tại số 1 khu dân cư trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh, trước cửa nhà của Thẩm Ngôn Thạc cũng nghênh đón khách không mời mà đến.

Phạm Thường Thắng lúc này chỉ đạo thư ký từ trong cốp xe lấy ra một món đồ thủ công tinh xảo đi vào trong, biểu đạt thành ý. Thư ký đã đi về phía một cánh cửa bên cạnh.

Ở bên đó có một căn phòng nhỏ, không khóa. Trong này là nhà kho chuyên dùng để cất giữ tặng phẩm.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc cũng đứng cạnh cửa rất dè dặt, cũng làm cho Phạm Thường Thắng có chút thể diện. Vừa vào cửa đã có phần tâng bốc nói:

- Lão lãnh đạo, để cho ngài đích thân ra đón thế này, chị dâu đâu ạ? Đang làm cơm à? Làm phiền quá ạ, lão lãnh đạo, em đã ăn rồi.

Thẩm Ngôn Thạc cũng vỗ vai Phạm Thường Thắng, cười đùa nói:

- Cũng may cậu không tặng rượu hay thuốc lá gì đó, nếu là những thứ đó tôi sẽ ngay lập tức đưa cho cậu ném ra ngoài rồi. Sau này đến, đặc sản địa phương cũng không phải mang tới nữa, cậu cũng không phải là người dân nông thôn, cậu có đặc sản địa phương gì? Còn không phải mua mang tới sao. Mau ngồi xuống, cơm nước cũng sắp xong rồi, đến nhà tôi rồi, phải ăn bưa cơm.

Câu nói này cũng làm cho Phạm Thường Thắng có chút hài lòng, thử nghĩ xem ai lại có thể ở trong nhà một người đứng đầu Tỉnh ủy có được sự đãi ngộ như vậy, khắp tỉnh Giang Bắc có lẽ cũng chỉ có mình thôi.

Là thuộc hạ của Thẩm Ngôn Thạc, Phạm Thường Thắng đương nhiên là biết một số đặc điểm của Thẩm Ngôn Thạc, lời nói như thế nào thích nghe, lời nói nào không thích nghe, trong bữa cơm có Phạm Thường Thắng cố ý lựa ý hùa theo đương nhiên khách và chủ đều rất vui vẻ.

Ăn tối xong, Thẩm Ngôn Thạc đã đưa Phạm Thường Thắng vào trong thư phòng. Phu nhân của Thầm Ngôn Thạc hơn năm mươi tuổi, mặt mày hiền hậu, cũng bưng hai tách trà đi vào, sau khi đặt lên bàn cũng biết ý giúp hai người đóng cửa thư phòng.

Nhìn Phạm Thường Thắng bên cạnh có chút lo lắng, Thẩm Ngôn Thạc đã cầm tách trà lên, nhẹ nhàng thổi, lạnh nhạt nói:

- Thường Thắng à, chiều nay Nhiếp Chấn Bang đã đến đây báo cáo qua rồi.

Câu nói này đã làm cho Phạm Thường Thắng nhảy dựng lên, sau đó đã nghĩ lúc này đang trong nhà của Thẩm Ngôn Thạc, bên cạnh còn có một người đứng đầu Tỉnh ủy đang ngồi ở đây, lập tức có chút xấu hổ ngồi xuống, nhìn Thẩm Ngôn Thạc nói:

- Lão Bí thư, Nhiếp Chấn Bang đến tìm ngài rồi.

Thẩm Ngôn Thạc gật đầu một cái, câu nói này vừa rồi Thẩm Ngôn Thạc cũng là cố ý nói vậy. Chuyện diễn đàn phát triển Thẩm Ngôn Thạc rất coi trọng. Sau khi Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Thẩm Ngôn Thạc đã nghiêm túc suy xét một chút. Đây quả thật là cơ hội của mình, bây giờ đã là năm 98 rồi. Tổng Bí thư Viên năm nay chính thức nhậm chức, bốn năm một nhiệm kỳ, nhiều nhất hai nhiệm kỳ, nói cách khác sang năm lãnh đạo nòng cốt mới sẽ chính thức ra mắt. Mình có thể mượn cơ hội này thăng chức hay không. Diễn đàn phát triển làn này chính là nhân tố quyết định.

Ý tứ việc Phạm Thường Thắng đến, Thẩm Ngôn Thạc rất rõ. Nếu như là trước đây Thẩm Ngôn Thạc chắc chắn sẽ ra mặt giúp đỡ, bây giờ thì sao? Một cân nhắc cân đối ổn định liên quan đến thành phố Lương Khê, Thẩm Ngôn Thạc đã không thấy như vậy rồi.

- Lão lãnh đạo, ngài đã đồng ý rồi, Phạm Thường Thắng một vẻ mặt đợi chờ nhìn Thẩm Ngôn Thạc.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc lại là vẻ mặt lạnh lùng, tiện theo câu nói của Phạm Thường Thắng nói:

- Ừ đồng ý rồi.

Vừa nghe thấy câu nói này, Phạm Thường Thắng sắc mặt tái nhợt đã ngồi xuống, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần. Phạm Thường Thắng thật sự không hiểu tại sao lão lãnh đạo đã dễ dàng như vậy, đã dễ dàng tin vào lời nói của Nhiếp Chấn Bang hơn nữa còn đồng ý rồi.

Lúc này Thẩm Ngôn Thạc cũng không muốn thuộc hạ của mình bị sốc như vậy, chậm rãi mở lời nói:

- Thường Thắng, có một số chuyện, cậu không nên quá để tâm, vĩ nhân từng nói phong cảnh đặc biệt của một vùng dễ lọt vào tầm nhìn. Không nên tham gia vào chủ nghĩa bè phái, sự đoàn kết của bộ máy là rất quan trọng. Cậu là Bí thư Thành ủy không nên khắp nơi tranh giành danh tiếng, có một số chuyện phải dửng dưng với nó. Luôn giữ một thái độ khác biệt. Bao giờ cũng có công lao của cậu.

Dừng một chút Thẩm Ngôn Thạc tiếp tục nói:

- Lần này thành phố các cậu, về vấn đề ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng báo cáo qua với tôi rồi, đồng chí Lý Tiểu Cần đảm nhiệm công tác của Trưởng Ban Tổ chức. Tôi thấy Nhiếp Chấn Bang nói rất có lý, Lý Tiểu Cần thiếu kinh nghiệm công tác trong Ban Tổ chức, tùy tiện nhậm chức, còn thiếu suy xét quá.

Thẩm Ngôn Thạc lúc này nói dối cũng có bài bản, nếu như Nhiếp Chấn Bang ở đây chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồn, đường đường là Bí thư Tỉnh ủy lại cũng dùng bài nói dối.

Trên thực tế Thẩm Ngôn Thạc làm như vậy cũng có ý khác, nói thẳng Phạm Thường Thắng chắc chắn cũng sẽ chấp nhận. nhưng trong lòng khó tránh sẽ suy nghĩ. Bây giờ thành phố Lương Khê lại đã chiếm vị trí là nơi tổ chức diễn đàn phát triển. Với tính cách của Thẩm Ngôn Thạc sẽ không cho phép thất bại. Chuyện này liên quan đến tiền đồ tương lại của Thẩm Ngôn Thạc, bất cứ chuyện gì cũng phải dẹp sang một bên. Nói dối một chút có là gì? Phạm Thường Thắng cũng không thể đi tìm Nhiếp Chấn Bang để hỏi.

Lời nói thẳng thắn của Thẩm Ngôn Thạc làm cho Phạm Thường Thắng có chút nhụt chí, đây là sự thật. Lý Tiểu Cần lai lịch là có, nhưng duy chỉ có thiếu kinh nghiệm công tác trong tổ chức bộ phận nhân sự. Đây là điểm yếu lớn nhất, không ngờ lại để Nhiếp Chấn Bang tìm ra được, thật là đáng ghét.

Nhìn bộ dạng của Phạm Thường Thắng, Thẩm Ngôn Thạc đã biết anh ta đã tin rồi, ngay sau đó Thẩm Ngôn Thạc tiếp tục nói:

- Tuy nhiên Thường Thắng, cậu không cần phả lo lắng, đối với đề xuất của Nhiếp Chấn Bang, tôi cũng không cân nhắc, lập tức bác bỏ rồi. Chuyện này cậu cũng được, Nhiếp Chấn Bang cũng được còn Chu Trác Chân cũng được, các cậu nói đều không tính. Trên tỉnh đã thu xếp chuyện này rồi, sẽ có một cân nhắc kỹ lưỡng.

Dừng một chút Thẩm Ngôn Thạc đã lại lần nữa nói:

- Thủ Thường à, sau cùng tôi vẫn muốn nói một lần nữa, có chừng có mực, có việc tiến một bước không hẳn không phải là chuyện tốt. Nhiếp Chấn Bang con người này, bốc đồng, cấp trên có người chiếu cố. Cậu nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sau này còn vũ đài rộng lớn hơn đang đợi cậu.

Nhìn Phạm Thường Thắng vui vẻ gật đầu, Thẩm Ngôn Thạc cũng có chút mệt mỏi. Người thuộc hạ này của mình, bản thân mình hiểu nhất, tham vọng quyền lực lớn quá rồi, có thể tiếp thu bao nhiêu, mình cũng không năm rõ. Câu nói này có thể làm cho cậu ta cũng sẽ thấy được mục đích của mình rồi...