Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 400: Thành phố Lương Khê thay đổi cục diện

Ngày hôm sau, bên phía cục Công an thành phố Lương Khê, Trần Nhạc đích thân đưa ra bản thông báo. Căn cứ điều tra toàn diện cùng những chứng cứ thu được, câu lạc bộ Kim Bích Huy Hoàng bị nghi ngờ kinh doanh các hoạt động đồi trụy. Công ty bị yêu cầu hủy bỏ sàn nhảy ban đêm, đồng thời phải đưa ra biện pháp chỉnh đốn, sửa đổi. Mức tiền phạt là năm trăm nghìn. Về những vi phạm khác nữa, người ngoài cuộc căn bản cũng không biết được. Trần Nhạc tất nhiên cũng sẽ không nói ra.

Cùng lúc đó, Trần Nhạc bên này, ngoại trừ khoản tiền hai triệu của cục Tài chính ra, lại thu thêm được hơn hai triệu nữa từ bên Kim Bích Huy Hoàng sau cuộc kiểm tra đột kích vừa rồi, với tài chính dư dả, Trần Nhạc liền vung tay mua liền một lúc ba mươi chiếc xe SUV chuyên dụng.

Cơ quan Cục thành phố và các chi đội để lại mười sáu chiếc, còn mười bốn chiếc khác đều phân phối xuống các phân cục trực thuộc phía dưới thuộc bảy quận của thành phố. Với đơn vị thuộc quân đội quản lý giống như cục Công an, cách suy nghĩ cùng với cách thức giải quyết công việc cũng không khác biệt nhiều với bên quân đội. Những người được khâm phục, đều là người có năng lực thật sự.

Cục trưởng Trần một phát liền sắm sửa nhiều xe mới như vậy, lại còn kiểm tra Kim Bích Huy Hoàng, chỉ trong một thời gian ngắn, uy danh của Trần Nhạc ở cục Công an đã đạt tới một độ cao mới.

Ngược lại thì Nhiếp Chấn Bang lại rất bình thường. Thái độ từ trước đến nay của Nhiếp Chấn Bang đều là như vậy. Những thứ mà hắn suy nghĩ, lo lắng đều là về vấn đề phát triển, nhưng, nếu có ai gây trở ngại cho hắn thì thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang cũng rất tàn độc. Thậm chí, bên ngoài còn đồn rằng, tác phong của chủ tịch Nhiếp là, đã không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì ai cũng đừng nghĩ tới việc lật ngược tình thế.

Phó chủ tịch Lý Quốc Hoa lúc trước huy hoàng như thế nào, thu hút được cả doanh nghiệp nước ngoài đến đầu tư, người cầm lái của công cuộc phát triển kinh tế thành phố Lương Khê. Nhưng hiện giờ thì sao, mấy cái doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đó đều bị xử lý hoàn toàn, lúc này còn phải rụt đầu lại đi làm công tác xử lý, phòng chống ô nhiễm môi trường, mà ngày mở cửa hoạt động trở lại thì còn xa xa không hẹn. Chỉ một đòn này thôi cũng đã đem cái thể diện mà Lý Quốc Hoa vốn luôn tự hào nhờ vào nó ném sạch xuống đất.

Chính mình không suy nghĩ quá nhiều, những người khác, hoặc có lẽ là chính bản thân mình cũng sẽ không gây ảnh hưởng nhiều lắm. Tuy nhiên, nguyên tắc của Nhiếp Chấn Bang là, làm quan một lần, tạo phúc một phương. Phải không được làm thất vọng lương tâm của chính mình. Cho nên, ở mỗi một địa phương, Nhiếp Chấn Bang đều chỉ suy nghĩ tới công tác, nếu như có ai dám cản trở công tác của hắn, thì đó sẽ chính là kẻ thù.

- Chủ tịch, vừa mới nhận được thông báo khẩn cấp, Bí thư Phạm đề nghị mở hội nghị thường vụ lâm thời, thảo luận mấy vấn đề về nhân sự.

Dịch Quân đi từ bên ngoài vào, đồng thời cũng nói nhỏ.

Nghe tin tức này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ cười nhạt một cái. Phạm Thường Thắng đúng là đánh chủ ý rất hay đấy.

Đến cái thời điểm này còn muốn giữ thể diện cho chính mình nữa đấy.

Mấy vấn đề về nhân sự, có lẽ sẽ rất dễ đưa ra để bàn bạc. Cái thứ nhất hẳn là ứng cử viên cho vị trí Trưởng ban Tổ chức. Hoàng Tuấn Sơn điều nhiệm tới Mặt trận tổ quốc đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, đây chỉ sợ cũng chỉ là chuyện sẽ tới trong một hai ngày nữa mà thôi. Vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức này không thể để trống. Hiện giờ, tài chính bị mình nắm trong tay, vị trí này, Phạm Thường Thắng chắc chắn sẽ bắt buộc phải giữ được. Nếu ngay cả khâu tổ chức nhân sự cũng bị cầm đi, vậy thì uy tin của Phạm Thường Thắng sẽ bị giáng một đòn cực kỳ nặng nề. Với tính cách của Phạm Thường Thắng, nhất định sẽ không để cho tình huống như vậy xảy ra.

Vấn đề nhân sự thứ hai, có lẽ chính là vấn đề liên quan tới Nhâm Dũng. Phạm Thường Thắng chắc chắn phải xử lý chuyện này. Đã hứa thì nhất định phải thực hiện. Nếu như muốn thông qua hội nghị thường vụ chính thức thì tất nhiên còn phải trải qua họp công tác của Bí thư trước đã. Càng kéo dài thời gian, thì lại càng bất lợi cho Phạm Thường Thắng. Chỉ có như bây giờ, xử lý khẩn cấp mới là thích hợp nhất.

Cũng tốt, nhân cơ hội này, đưa Lưu Vệ Quân xuống phía dưới, làm cấp dưới của Diệp Chính Văn ở quận Lương Giang bên này, tức là Phó Bí thư quận ủy. Đồng thời, cũng đưa Dịch Quân lên làm trưởng luôn.

Căn vừa đúng thời gian, hắn mới không nhanh không chậm mà đi tới phòng họp nhỏ của Thành ủy. Vừa đúng lúc này, Phạm Thường Thắng cũng đi tới từ phía đối diện. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt của Phạm Thường Thắng thoáng vụt qua một tia âm trầm.

Điều này cũng đã bị Nhiếp Chấn Bang trông thấy được. Việc Phạm Thường Thắng hận mình cũng là rất hiển nhiên. Nhưng, hắn để ý sao? Trong thể chế, kẻ thù trong tranh đấu chính trị, đó là kẻ còn ác độc hơn so với kẻ thù sống chết. Giống nhau đều hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết. Nhưng, ở mặt ngoài, lại còn phải giữ thái độ vui vẻ, khuôn mặt tươi cười mà chào đón.

Không đợi Phạm Thường Thắng mở miệng, Nhiếp Chấn Bang liền giành trước cười nói:

- Bí thư Phạm, cùng vào chứ?

Phạm Thường Thắng gật đầu, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói lạnh nhạt:

- Chủ tịch Nhiếp, mời đi trước.

Hai người một trước một sau, đều mang theo nụ cười trên mặt rồi đi vào phòng họp. Cái màn này, ngược lại lại khiến cho các ủy viên thường vụ đang có mặt không thể nào hiểu rõ được. Mà giờ phút này, sắc mặt của Lý Quốc Hoa thì cực kỳ kém. Cái lão Phạm Thường Thắng này, đúng là quá thay đổi thất thường. Mới vừa nối lại mối quan hệ mật thiết với mình không đến hai ngày, giờ lại thân thiết với Nhiếp Chấn Bang rồi.

Vừa ngồi xuống, Phạm Thường Thắng liền nói một cách từ tốn:

- Lần này triệu tập các vị tới cuộc họp lâm thời này, chủ yếu có hai cái vấn đề cần thảo luận với mọi người một lượt.

Cách mào đầu rất thẳng thắn, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng phải cười một cái trong lòng. Trải qua một quãng thời gian này, Phạm Thường Thắng cũng không còn giữ bình tĩnh được nữa, đây là một dấu hiệu tốt. Chỉ trong thời điểm bối rối, con người mới dễ dàng mắc phải sai lầm, tạo ra lỗ hổng. Nếu giống như là chính mình lúc mới đến thành phố Lương Khê thì quả thật, chính mình đúng là không biết nên bắt tay từ đâu.

- Lần này, Trường Đảng của Tỉnh ủy chuẩn bị khai giảng một lớp huấn luyện cho cán bộ thanh niên. Đây cũng là nhằm hưởng ứng lời kêu gọi của trường Đảng trung ương, của Ban Tổ chức trung ương, đề xướng xu thế trẻ hóa cán bộ. Lần này đây, yêu cầu của lớp huấn luyện về độ tuổi, chức danh đều có giới hạn cụ thể. Về độ tuổi, bắt buộc phải dưới 35, cấp bậc từ cấp Cục trưởng đến cấp Phó Giám đốc sở. Trong thành phố của chúng ta, đồng chí Nhâm Dũng khá là phù hợp. Bởi vậy, tôi chuẩn bị đề cử đồng chí Nhâm Dũng tới trưởng Đảng của tỉnh ủy học tập.

Phạm Thường Thắng nói rất ngắn gọn, không có bất cứ lời nói thừa nào, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Điều này khác hoàn toàn với tác phong từ trước tới giờ của Phạm Thường Thắng. Các ủy viên thường vụ khác cũng đều bắt đầu nghi vấn, đồng thời, mọi người cũng hiểu rõ được, đây không phải là vấn đề chính. Nhâm Dũng tạm rời khỏi cương vị công tác, mặc kệ tương lai có tiền đồ thênh thang đến cỡ nào thì đó cũng đều là về sau, và cũng không có liên quan một chút nào tới hiện tại.

Mà hiện tại, vấn đề chủ yếu trong mắt mọi người, chính là ứng cử viên cho vị trí Cục trưởng mới.

Phạm Thường Thắng dừng lại một chốc rồi lại nói tiếp:

- Trong vấn đề nhân sự cục Tài chính, tôi đề nghị để cho Phó cục trưởng thường trực hiện tại, đồng chí Liễu Thanh Tuyền đảm nhiệm. Đồng chí này cũng được đào tạo chính quy, là cử nhân tài chính. Năng lực chuyên môn rất vững chắc. Mặt khác, đồng chí này đã đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng cục Tài chính nhiều năm. Tôi thấy, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ này được.

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng họp liền trở nên yên tĩnh hoàn toàn. Tình huống này thật sự rất quỷ dị. Bí thư Phạm hôm nay bỗng nhiên ngốc đột xuất sao?

Ngay tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu rồi nói:

- Ừm, tôi cảm thấy, đồng chí Liễu Thanh Tuyền cũng là sự lựa chọn thích hợp. Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Phạm.

Giờ phút này, Lý Quốc Hoa cũng chỉ hừ lạnh một tiếng. Chuyện của Kim Bích Huy Hoàng, tất cả mọi người đều biết rất rõ. Mà hiện giờ, xâu chuỗi lại với nhau, tất nhiên là hiểu rõ được ngay vấn đề ở trong chuyện này. Tiếp theo đây, mọi người tự nhiên là sẽ không tự chuốc rủi ro từ Bí thư và Chủ tịch thành phố rồi. Toàn bộ đều bỏ phiếu tán thành lệnh bổ nhiệm của Liễu Thanh Tuyền.

Sau khi đã xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói chầm chậm:

- Bí thư Phạm, các đồng chí, tôi cũng đưa ra một vấn đề về nhân sự nữa vậy. Lần này, đồng chí Trịnh Quốc Sinh, Phó bí thư quận ủy quận Lương Giang cũng đã đến tuổi, điều nhiệm tới tuyến hai của Hội đồng nhân dân thành phố. Về vị trí Phó Bí thư Quận ủy quận Lương GIang, tôi thấy, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đồng chí Lưu Vệ Quân khá là phù hợp.

Lời này vừa thốt ra, Lý Quốc Hoa liền nhăn cái mũi lại. Bây giờ chỉ sợ Phạm Thường Thằng cũng đã nếm được đau khổ giống như chính mình rồi. Hợp tác với Nhiếp Chấn Bang, đây không phải là bảo hổ lột da sao? Hiện tại, quả nhiên Nhiếp Chấn Bang đã được nước tiến tới rồi.

Quận Lương Giang, đây chính là nơi đặt trụ sở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê. Một chức Phó Bí thư Quận ủy quận Lương Giang, đây chính là chức vụ cực kỳ khó bắt được.

Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hoa liền nói nhàn nhạt:

- Chủ tịch Nhiếp, hiện giờ đồng chí Trịnh Quốc Sinh còn chưa rời khỏi vị trí. Tôi thấy, chuyện này cũng không cần quá mức cấp bách.

Chuyện kéo phiếu ở Hội đồng nhân dân khiến Phạm Thường Thắng rất có ý kiến đối với chính mình. Tuy rằng bởi vì sự mạnh mẽ, cứng rắn trong từng hành động mà giữa hai người này đã bắt đầu có dấu hiệu hòa bình lại. Nhưng, quan hệ cũng không bằng với lúc trước được nữa.

Hiện giờ, tâm tính của Lý Quốc Hoa đã ổn định lại.

Giờ phút này, Lý Quốc Hoa cũng đã nhìn rõ ra được, tuy rằng Giang Bắc quả thật là phạm vi thế lực từ xưa của Lý gia.

Nhưng, người ta cũng không có chuyện sẽ đưa tay ra mà dẫn anh đi lên vị trí. Trừ phi là nguy hiểm tới tính mạng, nếu không, người ta sẽ không tốn công tốn sức mà đi quản chuyện của anh. Bởi vậy, Lý Quốc Hoa cũng nhạy cảm phát hiện ra rằng, bây giờ là một cơ hội tốt khó có được. Phá hỏng đề nghị này, từ đó, lôi kéo cũng như chữa trị lại mối quan hệ với Phạm Thường Thắng.

Nghe được lời nói của Lý Quốc Hoa, ngồi ở ngay bên cạnh, Chu Trác Chân liền ho khan một cái, trầm giọng nói:

- Tôi cũng phát biểu vài lời. Tôi lại cảm thấy, đồng chí Lưu Vệ Quân rất được. Đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân lâu năm, công tác trong Ủy ban được quản lý rất gọn gàng, ngăn nắp. Hơn nữa, hiện giờ bản thân đồng chí Vệ Quân cũng đã là cấp Cục trưởng, đảm nhiệm chức vụ Phó Bí thư Quận ủy quận Lương Giang vẫn là rất thích hợp đấy.

Quận Lương Giang với vị trí là nơi đặt trụ sở của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, bởi vậy cũng giống như việc, Bí thư tỉnh thành Giang Châu treo thêm cái biển Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy vậy. Bí thư Diệp Chính Văn của quận ủy quận Lương Giang cũng được hưởng chế độ cấp Phó Giám đốc Sở. Lưu Vệ Quân có cấp bậc Cục trưởng, đảm nhiệm chức Phó Bí thư Quận ủy đúng là thích hợp.

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Phạm Thường Thắng liền âm trầm lại. Trong khoảng thời gian này, chuyện gì đều bị Nhiếp Chấn Bang chiếm mất thời cơ trước. Như thế mà đã nghĩ rằng thành phố Lương Khê sẽ thay đổi cục diện rồi sao. Cái thành phố Lương Khê này, vẫn còn là do chính mình định đoạt.

Ngay lập tức, Phạm Thường Thắng gằn giọng nói:

- Về vấn đề Phó bí thư Quận ủy quận Lương Giang, tạm thời cứ để lại đã, chờ đến hội nghị thường vụ tiếp theo thì lại thảo luận. Hiện giờ, đồng chí Tuấn Sơn đã đến bên chỗ Mặt trận Tổ quốc để nhậm chức rồi, chiếc ghế Trưởng ban Tổ chức đã bị trống ra. Mọi người cùng nhau thảo luận một chút, xem có người nào thích hợp để lựa chọn hay không?

Trưởng ban Tổ chức, đây chính là một chức vụ nằm trong số những cái có thực quyền nhiều nhất bên trong Thành ủy. Ngay đến cả Lý Tiểu Cần cũng có ý định nhắm tới, bởi vậy trong giây lát, ngược lại cũng bình tình dần.

Giờ phút này, Phạm Thường Thắng mới chậm rãi nói:

- Trưởng ban Tổ chức là cán bộ do Tỉnh quản lý. Ở phía thành phố cũng chỉ có quyền đề cử mà không có quyền quyết định. Phía tôi thật ra cũng có một người khá phù hợp. Trưởng ban tuyên giáo, đồng chí Lý Tiểu Cần, tôi thấy có thể xem xét điều sang làm Trưởng ban Tổ chức. Phó trưởng ban Tuyên giáo, đồng chí Quách Văn Huy đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo thay.

Tiếng nói của Phạm Thường Thắng vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ nhíu mày lại. Ngẩng đầu lên nhìn, cũng vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Trác Chân. Ánh mắt hai người trao đổi một cái. Đúng là không thể không nói, bước cờ này của Phạm Thường Thắng đi rất là tinh diệu đấy.

Để cho Lý Tiểu Cẩn ngồi đi lên, xem như đã chiếm được một vị trí. Hơn nữa, đều là ủy viên thường vụ với nhau, tất cả mọi người cũng không tiện mà phản đối. Làm như vậy, lực cản sẽ giảm bớt đi rất nhiều so với việc ứng cử mới hoàn toàn. Mà việc để cho Quách Văn Huy tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo cũng rất thích hợp. Cái chiêu này, có thể nói là cao minh hơn nhiều so với việc đề cử trực tiếp người mới.

Các ủy viên thường vụ đều không phát biểu lời nào. Xem ra, tất cả đều e ngại mặt mũi của Lý Tiểu Cần. Nếu thật sự đưa ra ý kiến phản đối, vậy coi như là đã đắc tội với Lý Tiểu Cần rồi.

Trong lúc nhất thời, cả phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh.