Chương trình đêm giao thừa năm nay không có nhiều ý tưởng mới lắm. Từ sau chương trình chào mừng giao thừa tết đầu tiên, nhiều năm như vậy trôi qua, chương trình chào đón giao thừa cũng dần dần thiếu nét mới. Các tiết mục nói chuyện, nhảy múa cùng với những tiết mục ca hát vĩnh viễn đều là các tiết mục nhất định phải có.
Trong phòng khách, rèm cửa đều được khép lại, toàn bộ bên trong căn phòng đều được để đèn sáng chưng. Dựa theo tục lệ thì đêm giao thừa không thể tắt đèn được. Đón giao thừa, yêu cầu chính là cái chữ đón đó.
Hệ thống sưởi ấm làm việc hết công suất. Bốn người ngồi vây quanh phía trước bộ sô pha. Bụng của Lý Lệ Tuyết lúc này đã lộ ra không ít. Sắp hai tháng rồi, đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng ban đầu rồi. Nhiếp Chấn Bang đứng ở bên cạnh, trong tay cầm dao gọt hoa quả đang gọt vỏ táo cho ba cô gái.
Có lẽ là bởi vì mang thai cho nên tinh thần của Lý Lệ Tuyết không được dồi dào. Không đến mười giờ, cô liền đứng dậy đi ngủ. Đổng Uyển, Dương An Na và Nhiếp Chấn Bang ngược lại thì cũng chờ tới khi chương trình đón giao thừa kết thúc thì mới đứng dậy đi ngủ.
Đêm nay, tất nhiên là một đêm ngọt ngào, tình cảm mãnh liệt. Đắp chăn cùng ngủ, thẳng đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, bốn người lúc này mới lần lượt rời giường.
Bởi vì là ngày mùng một của năm mới cho nên, trong khu nội thành của thành phố Lương Khê có vẻ rất yên tĩnh. Mở cửa sổ ra, một luồng không khí lạnh lẽo thổi vào. Căn nhà đóng kín cửa suốt một buổi tối, cũng cần mở cửa sổ ra để cho không khí được thông thoáng một chút. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng. Đột nhiên, điện thoại ở bên sô pha lại vang lên.
Cú điện thoại này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Hắn lập tức cầm điện thoại lên. Mới vừa bấm nghe thì đầu bên kia điện thoại, một giọng nói mà Nhiếp Chấn Bang vô cùng quen thuộc liền truyền tới.
Ảnh cả Nhiếp Gia Lương trầm giọng nói:
- Chú ba, ngày hôm qua, gọi điện thoại của chú thế nào cũng không được. Mất cả buổi anh mới lấy được số điện thoại này từ chỗ Ninh gia.
Nghe được lời này của Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:
- Anh cả, lúc trước gọi điện thoại về nhà, em cũng nói là không trở về nhà mừng năm mới rồi. Vì bớt việc cho nên em tắt luôn di động.
Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đầu bên kia, Nhiếp Gia Lương cũng không có nửa điểm muốn hàn huyên thêm mà tiếp tục nói luôn:
- Chú ba, thủ đô xảy ra chuyện lớn rồi. Chú bây giờ lập tức chạy tới sân bay Lương Khê. Máy bay quân dụng đã đợi lệnh ở đó bắt đầu từ đêm qua rồi, chú lập tức trở về ngay. Bệnh tình của ông cụ nguy kịch rồi.
Vừa nghe tới câu này của Nhiếp Gia Lương, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lộp bộp một cái, bệnh tình của ông cụ trở nên nguy kịch rồi, vội vàng, nhanh chóng như vậy? Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:
- Vâng, em lập tức về ngay.
Tới cái loại địa vị hiện giờ này của Nhiếp Chấn Bang, tầm quan trọng của ông cụ Nhiếp gia đối với cả Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ ràng. Mấy năm trước, đối với tình hình sức khỏe của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có một vài chuẩn bị. Nhưng, thực sự đi đến cái thời điểm này rồi, Nhiếp Chấn Bang lại phát hiện, dường như, cái gì cũng đều chưa có chuẩn bị vậy.
- Chấn Bang, làm sao vậy? Thủ đô xảy ra chuyển gì sao?
Nghe thấy điện thoại của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển, Dương An Na và Lý Lệ Tuyết đều đi từ trong phong ngủ ra.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, trầm giọng nói:
- Điện thoại của anh cả, bệnh tình của ông cụ nguy kịch rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn ba cô gái, nói:
- Bên phía bác cả đã bố trí sẵn máy bay quân dụng chờ ở sân bay Lương Khê rồi. Anh một mình đi trước. Ba người bọn em cứ đi tới sân bay Giang Châu, sau đó ngồi máy bay đi qua đi. Máy bay quân dụng thật sự không quá thích hợp để chỏ các em ngồi luôn.
Máy bay quân dụng và máy bay dân dụng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cái cảm giác xóc nảy của máy bay quân dụng không phải một phụ nữ có thai như Lý Lệ Tuyết có thể chịu đựng được. Nhưng không cho Lý Lệ Tuyết trở về thủ đô thì chỉ sợ, Lý Lệ Tuyết cũng sẽ có suy nghĩ. Để cho ba cô gái cùng đi Giang Châu rồi trở về thủ đô coi như là cách tốt nhất rồi.
Sân bay Lương Khê, đây là một sân bay quân dụng của thành phố Lương Khê. Trước kia, khi có sự hợp tác quân dân, sân bay này cũng đã từng mở thêm một vài tuyến bay dân dụng, tuy nhiên sau đó liền cắt đứt. Hiện giờ, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê cũng có kế hoạch một lần nữa bắt đầu để cho sân bay Lương Khê đảm nhiệm chức năng của sân bay dân dụng. Tuy nhiên, công việc cụ thể còn đang trong giai đoạn tiến hành.
Khi Nhiếp Chấn Bang chạy tới sân bay Lương Khê, vừa vào cửa lập tức liền có hai người quân nhân chạy ra đón. Sau khi chào một cái theo đúng tiêu chuẩn quân đội, một trong số hai người liền nói:
- Tam thiếu gia, máy bay đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Xin đi theo tôi.
Máy bay bay thẳng lên trời. Ngắn ngủi mấy tiếng bay, máy bay quân dụng liền chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quân dụng Nam Niên của thủ đô.
Vừa xuống máy bay, một chiếc việt dã quân dụng có ba vạch kẻ màu rằn rĩ của quân đội đã đậu sẵn ngay gần. Bên cạnh xe, Nhiếp Gia Dân đứng chờ, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Vừa lên xe, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng hỏi:
- Gia Dân, ông cụ thế nào rồi?
Vừa lái xe đi, Nhiếp Gia Dân còn bất cả còi báo động của xe quân đội lên, tốc độ xe nháy mắt liền tăng lên. Nhìn phía trước, Nhiếp Gia Dân cũng mở miệng nói:
- Tình huống không tốt. Hiện giờ, ông cụ đã chuyển tới bệnh viện của cô cả rồi, bố trí ở phòng bệnh nguy cấp dành cho cán bộ cao cấp. Trong nhà hiện giờ đã phong tỏa tin tức lại, chỉ đợi chú trở về.
Khi Nhiếp Chấn Bang tới được bệnh viên quân đội trung ương, ở tận bên trong của bệnh viện, một khu vực đã được cách ly biệt lập hẳn ra. Nơi này, phía bên ngoài gắn tấm biển Khu an dưỡng cán bộ cáo cấp của bệnh viện quân đội trung ương. Trên thực tế, nơi này là toàn bộ các cán bộ cấp cao của quân đội, thậm chí còn là nơi nằm viện trị liệu của những người lãnh đạo Đảng và Quốc gia nữa.
Các loại giấy thông hành gắn trên xe khiến cho xe chạy thẳng một mạch không bị ngăn cản ở trong này. Tại một căn nhà trệt được một mảnh cây cối xanh um bao trùm bên này, Nhiếp Gia Dân dừng xe lại.
Hai người vừa mới đi vào, lúc này, đời thứ hai của Nhiếp gia, mấy anh chị em Nhiếp Quốc Đống cũng đã tụ tập sẵn ở đây rồi. Cô cả Nhiếp Quốc Bình, dượng cả Đặng Hiến Bình, bác cả Nhiếp Quốc Đống, bác gái cả Hoàng Duyệt Dung, cô út Nhiếp Quốc Dung, chồng cô út Tiếu Chấn Xương, cha Nhiếp Quốc Ủy cùng với mẹ hắn Diệp Thục Nhàn cũng đã đứng chờ ở chỗ này. Bên cạnh đấy là anh cả Nhiếp Gia Lương và chị dâu cả Trần Vũ Tình. Trên chiếc ghế dài cạnh đó là em gái Nhiếp Tử Ngư có vẻ trầm buồn đang ngồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bước vào, Nhiếp Tử Ngư liền đứng ngay dậy, một cái liền nhào vào trong lòng Nhiếp Chấn Bang, nhỏ giọng nói đầy nức nở:
- Anh, dượng cả nói, ông nội, ông nội có thể sẽ không kiên trì được nữa.
Giờ phút này, Nhiếp Quốc Ủy cũng đã bước tới gần, nhìn Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt có chút nghiêm túc, trầm giọng nói:
- An Na không đi cùng cháu sao?
Hễ là gia tộc chính trị giống như Nhiếp gia vậy, đối với lễ nghĩa, liêm sỉ, trung hiếu và những truyền thống văn hóa đều rất coi trọng. Dương An Na đã là con dâu của Nhiếp gia, vậy thì ông cụ bệnh nặng, Dương An Na nhất định là phải đi tới. Giờ phút này lại không nhìn thấy Dương An Na, Nhiếp Quốc Uy cũng có chút khó chịu. Nhiếp Quốc Uy cho rằng, An Na có vẻ lên mặt rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Mấy người An Na và Uyển nhi ngồi máy bay từ Giang Châu bay về. Có lẽ cũng sắp tới rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại quay sang nhìn Nhiếp Quốc Đống, hỏi:
- Bác cả, bệnh tình của ông cụ, người của các gia tộc khác trong thủ đô đều biết rồi sao?
Với vai trò là người thừa kế của Nhiếp gia do chính ông cụ chỉ định, Nhiếp Chấn Bang quả thật là tư cách này để nói chuyện trực tiếp với Nhiếp Quốc Đống. Trong dòng chính đời thứ hai của Nhiếp gia, không có một ai bước vào được bộ máy chính trị trung tâm, ngay cả Ủy viên Bộ Chính trị của không có, đây đúng là một cái chê cười. Tuy rằng, hiện giờ Nhiếp gia cũng có một vị người phát ngôn ở bên trong bộ Chính trị, đó chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Trang Ái Quốc. Nhưng, nếu ông cụ đi rồi, vậy thì có thể đáng tin nữa hay không, đó là điều rất khó nói.
Nghe được câu hỏi này của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Nhiếp Quốc Đống cũng thoáng hiện một tia tán thưởng. Khi bệnh tình ông cụ trở nên nguy kịch, ngay cả chính mình cũng có chút luống cuống tay chân. Nhiếp Chấn Bang có thể có suy nghĩ trật tự, ý nghĩ rõ ràng như vậy, cái thủ đoạn này, quả không hổ thẹn với thân phận người thừa kế do đích thân ông cụ chỉ định.
Lập tức, Nhiếp Quốc Đống cũng gật đầu nói:
- Sau khi ông cụ phát bệnh, bác lập tức liền phái bộ đội cảnh vệ của bác đưa ông cụ tới đây ngay trong đêm. Hiện giờ, ngoại trừ Nam lão và vì vị lão thủ trưởng cùng với Tổng Bí thư Viên và Thủ tướng Vân biết được ra, ngay cả Bí thư Trang cũng không biết chuyện ông cụ trở nên nguy kịch.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng thả lỏng được tâm lý. Ông cụ đối với Nhiếp gia, thậm chí đối với cả cái quốc gia này, đó chính là thuộc kiểu nhân vật mang ý nghĩa như Định Hải thần châm vậy. Một khi có chuyện không may xảy ra, cả nước sẽ phải khiếp sợ, và chắc chắn sẽ không bình tĩnh được. Hơn nữa, quan trọng nhất là, có ông cụ ở, Nhiếp gia cũng sẽ không bị người chèn ép. Nhưng, một khi ông cụ đi rồi, gia tộc khác rốt cuộc sẽ có thái độ gì, có tể nhân cơ hội mà chèn ép không gian sinh tồn của Nhiếp gia, chèn ép phe phái của Nhiếp gia ở trong quân đội với dưới địa phương hay không, đây là một vấn đề nhất định phải suy tính rõ ràng.
Hiện giờ, phỏng tỏa tin tức lại, sau đó, đợi khi đã xử lý tốt những chuyện tiếp theo, làm tốt chuẩn bị đầy đủ rồi, thì cho dù gặp phải chèn ép, vậy cũng đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước rồi. Cái này sẽ tốt hơn nhiều so với việc đột nhiên biết tới.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Cháu trước vào xem ông nội đã.
Đi vào phòng bệnh cạnh đó. Vừa vào cửa liền gặp một tấm thủy tỉnh cực lớn hoàn toàn ngăn cách phòng bệnh và khu vực thăm hỏi. Giờ phút này, ở trên giường bệnh, ông cụ nằm ở trên giường, không có bất kỳ tri giác nào, không có bất cứ một phản ứng nào, chỉ có những biểu hiện từ các loại dụng cụ điện tử bên cạnh, mới có thể chứng mình được rằng, giờ phút này, ông cụ vẫn còn sống sót.
Lúc này, thân hình ông cụ đã khô gầy, chỉ còn xương bọc da. Đưa mắt nhìn lại, đã không thành hình người nữa, dường như hoàn toàn đã trở thành một bộ xương khô rồi vậy. Lúc này, cũng chỉ là vì những phương thức y học, các loại công nghệ cao đang trợ giúp ông cụ tiếp tục sống sót mà thôi.
Tại sao có thể như vậy? Trước kia, ông cụ chẳng qua cũng chỉ là suy yếu sức khỏe mà thôi, hơi gầy yếu một chút mà thôi. Lúc này, mới trải qua bao lâu, không đến hai tháng thì phải, làm sao lại biến thành cái bộ dạng gầy gò như vậy rồi?
- Chấn Bang, các cơ quan chức năng của cơ thể ông cụ đã hoàn toàn thoái hóa, dù sao ông cụ đã là tuổi cao rồi. Những vết thương lưu lại từ hồi chiến tranh cũng phát tán ra trong lúc này, đã hoàn toàn ăn mòn sinh mệnh của ông cụ. Các cơ quan nội tạng cũng đã suy kiệt rồi. Nếu giờ phút này rút bỏ máy hô hấp và các thiết bị chữa bệnh, ông cụ sẽ đi ngay.
Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại nhìn, là dượng cả Đặng Hiến Bình. Dượng cả cũng đã người ngoài sáu mươi tuổi. Hai bên tóc mai đều trắng, có một cái khí chất của học giả. Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, người như dượng cả tuyệt đối sẽ không nói dối.
Sinh lão bệnh tử, đây là chuyện thường tình của con người. Tình hình sức khỏe của ông cụ hoàn toàn khác với những người khác. Nếu như là bệnh tật, cho dù là ung thư, với khả năng của bệnh viện quân đội trung ương, với địa vị, thân phận của ông cụ, cho dù là các loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ thì cũng đều sẽ được đáp ứng hoàn toàn. Kéo dài cuộc sống là chuyện tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng, ông cụ giờ phút này cũng là thuộc loại tuần hoàn của tự nhiên. Cơ năng của thân thể đã biến chất, cái này cũng giống như một cỗ máy móc vậy, đã đến thời hạn sử dụng cuối cùng rồi. Cho dù là khoa học kỹ thuật phát triển tới đâu cũng phải cúi đầu trước loại chuyện này mà thôi.
Trầm mặc rồi một lúc, Nhiếp Chấn Bang liền ngẩng đầu lên nói:
- Dượng cả, có thể cam đoan để ông kiên trì thêm được hai người nữa không?