Lời độc thoại của Hoàng Giang không kiêng dè thư ký của mình. Ở vị trí ghế phụ, thư ký Lưu Khánh Hòa của Hoàng Giang cũng quay đầu lại nói:
- Bí thư, anh đã biết rồi, vậy sao không…?
Lời của Lưu Khánh Hòa còn chưa nói xong liền bị Hoàng Giang ngăn lại. Lúc này, trên mặt Hoàng Giang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trầm giọng nói:
- Khánh Hòa, lời như vậy sau này không được nói. Tôi là Bí thư Ủy ban chính pháp không phải giả, nhưng Ủy ban nhân dân thành phố bên này cũng có Phó Chủ tịch thành phố phân quản công an, chính pháp và cảnh sát. Là cơ quan bạo lực, không có sự ủng hộ của nhân vật số một số hai, quyền lực của tôi đương nhiên sẽ bị khống chế, đây là điều tất nhiên.
Dừng một chút, Hoàng Giang lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa, Cục Công an bên này có Trần Nhạc người của Chủ tịch thành phố ở đó, nắm giữ Cục Công an đây chỉ là vấn đề sớm muộn. So với việc đến cuối cùng cái gì cũng không đạt được thì chi bằng thuận gió đẩy thuyền, giúp đỡ một tay, ít nhất vẫn có thể để lại tình cảm ở đây.
Lưu Khánh Hòa cũng không phải là thư ký mới nhậm chức gì, Hoàng Giang nhắc nhở như vậy, lập tức cũng hiểu ra, tiếp chủ đề nói:
- Bí thư, tôi có chút hiểu rồi. Có điều, Chủ tịch Nhiếp có thực lực khiêu chiến với Bí thư Phạm và Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hoa sao?
Hoàng Giang lúc này trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười cao thâm bí hiểm. Nếu lúc trước nói còn có lo lắng, nhưng từ việc phân công lại ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố trong hội nghị làm việc Chủ tịch thành phố, Hoàng Giang liền tràn đầy tự tin về Nhiếp Chấn Bang. Cùng với việc chèn ép Lý Quốc Hoa, lợi ích cũng được phân đều, như vậy thì những lãnh đạo khác của ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố đương nhiên sẽ hướng theo Nhiếp Chấn Bang. Biện pháp lôi kéo chèn ép này không phải là người bình thường có thể làm được, đặc biệt còn là trong tình hình hiện tại chữ “quyền” vẫn chưa bỏ đi. Nhiếp Chấn Bang dám làm như vậy chắc chắn là là có mục đích, ý tứ ở tầng sâu hơn thì Nhiếp Chấn Bang là cơ trí nằm trong tầm tay.
Từ chỗ Ủy ban nhân dân thành phố đến Cục Công an ngồi xe buýt cũng phải cách năm trạm, lộ trình này đối với đội xe mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện chớp mắt mà thôi.
Đoàn xe nối đuôi, trùng trùng điệp điệp chạy vào cổng của Cục Công an thành phố Lương Khê. Lúc này, dưới trụ sở Cục Công an, ban lãnh đạo Cục Công an dẫn đầu là Trần Nhạc, Bí thư tổ Đảng Cục Công an, Cục trưởng, lần lượt đứng ở cổng.
Phía trước nhất đương nhiên là Trần Nhạc, người đàn ông tuổi khoảng trên dưới năm mươi bên cạnh Trần Nhạc là Chính ủy Cục Công an Âu Dương Trường Thanh, phía sau, mấy người theo thứ tự là năm Phó Cục trưởng Cục Công an.
Thành phố Lương Khê là thành phố kinh tế lớn, thành phố mạnh, Cục Công an thành phố phân phối năm Phó Cục trưởng, đây là chuyện rất bình thường.
Là thuộc hạ lâu năm trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc rất rõ phong cách hành sự của Nhiếp Chấn Bang. Bất luận đi đâu thị sát, Nhiếp Chấn Bang luôn không thích phô trương. Nếu mình thật sự tụ tập toàn bộ công chức cán bộ của Cục lại, e là sẽ nghênh đón lấy một trận mắng chửi của Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này nghi thức đón tiếp này rất chuẩn xác, lãnh đạo Cục tất cả có mặt, vừa không mất long trọng lại không kinh động quá nhiều người, sẽ không khiến cho người ta cảm giác ảnh hưởng đến công việc.
Vừa xuống xe, nhìn thấy đám người Trần Nhạc đứng ở cổng, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười, rốt cuộc vẫn là thuộc hạ cũ hiểu mình.
Cùng lúc Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Giang và Kim Ái Hoa lần lượt xuống xe, Trần Nhạc và Âu Dương Trường Thanh cũng bước lên đón, một sự cúi chào theo tiêu chuẩn. Trần Nhạc có chút khí thế nói:
- Chủ tịch, Bí thư Hoàng, Chủ tịch Kim, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến Cục thị sát chỉ đạo công tác.
Kim Ái Hoa mới đầu nắm giữ công tác chính pháp công an, đối với mặt này vẫn chưa quen thuộc, chỉ là mỉm cười gật đầu thể hiện ý một chút coi như là chào hỏi. Hoàng Giang lúc này lại mỉm cười nói:
- Cục trưởng Trần, nói ra, chúng ta còn là sư huynh đệ đó. Có điều, cậu là sinh viên tốt nghiệp trong ngành cảnh sát Hoa Hạ chính thống, tôi là xuất thân nơi dã lộ, những năm tám mươi, học đại học tại chức trong ngành cảnh sát, tôi liền mạo muội xưng hộ cậu một tiếng sư đệ. Sau này, hệ thống Công an thành phố chúng ta phải nhờ vào cậu rồi.
Lời này của Hoàng Giang là thể hiện lôi kéo. Đương nhiên, người lôi kéo nhất định không phải là Trần Nhạc mà là Nhiếp Chấn Bang. Điều này Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc, Kim Ái Hoa đều hiểu rõ, Hoàng Giang nói như vậy cũng coi như là áp trận cho Trần Nhạc. Có sự ủng hộ toàn lực của Hoàng Giang, điều này có sự giúp đỡ rất lớn đối với việc Trần Nhạc thanh quét hệ thống Cục Công an.
Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang quét một lượt, trong đám người có hai người sắc mặt không dễ coi, một là Quách Chấn Bảo, một là Lạc Gia Hoa. Nhìn đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cơ bản có suy tính.
Hai người này có lẽ chính là nhân vật của hệ thống Lý Quốc Hoa rồi. Một Phó Cục trưởng thường trực, một Phó Cục trưởng phân quản trang bị tài chính hậu cần. Thủ đoạn của Lý Quốc Hoa đúng là không tầm thường, hai người này phối hợp lại nếu không phải Trần Nhạc thì ai cũng đều phải e sợ ba phần.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng mỉm cười nói:
- Bí thư Hoàng, Cục trưởng Trần, chúng ta đừng ở ngoài cổng gây tắc giao thông nữa, trước tiên đến phòng hội nghị nghe báo cáo công tác của các đồng chí Cục công an.
Nhiếp Chấn Bang đề nghị, đương nhiên là sẽ không có ai phản bác. Đoàn người nối đuôi nhau tiến thẳng vào trụ sở làm việc Cục Công an. Lúc này, trong phòng hội nghị lớn nằm ở tầng chín, dù là ban ngày cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Toàn bộ trụ sở Cục Công an tổng cộng có mười tầng. Trên cùng là trung tâm chỉ huy 110 của thành phố Lương Khê, tầng tám là phòng làm việc của các lãnh đạo Cục, tầng chín thì lại toàn bộ đều bố trí thành các phòng hội nghị lớn nhỏ.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái là Hoàng Giang và Lưu Vệ Quân, bên phải là Kim Ái Hoa và Dịch Quân. Mặc dù Dịch Quân còn kiêm chức thư ký của Nhiếp Chấn Bang, nhưng Dịch Quân cũng là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đi theo lãnh đạo thị sát cũng coi như là lãnh đạo thành phố.
Hai bên, cán bộ lãnh đạo Cục lần lượt ngồi xuống. Quan sát chung quanh một lượt, Nhiếp Chấn Bang đưa tay ra hiệu nói:
- Cục trưởng Trần, anh là người cầm lái của Cục Công an, công tác của Cục Công an do anh đích thân báo cáo.
Đã là đến để trợ uy áp trận cho Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng không vòng vo nhiều, mục đích và thái độ đều rất rõ ràng. Trong thị sát cũng thể hiện rõ sự khác nhau giữa Trần Nhạc và những người khác, khiến cho người của toàn bộ hệ thống công an thành phố đều hiểu rõ, bối cảnh của Cục trưởng Trần không tầm thường. Như vậy cũng là có sự trợ giúp rất lớn đối với việc Trần Nhạc nắm giữ khống chế hệ thống công an.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc cũng gật đầu, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, Bí thư Hoàng, Chủ tịch Kim và các vị lãnh đạo, các đồng chí! Để hưởng ứng phát triển xây dựng kinh tế hiện nay, ứng phó với công tác công an trong tình hình mới, căn cứ theo tinh thần chỉ thị trong bài phát biểu của Bí thư Đông Dân cuối năm ngoái, Cục Công an thành phố Lương Khê chúng ta đi đầu trong toàn tỉnh, thậm chí trong phạm vi cả nước khởi động năm điều cấm lệnh trong hệ thống công an thành phố Lương Khê. Từ khi lệnh cấm được thực thi, toàn thành phố đã điều tra ra mười ba trường hợp công an vi phạm kỷ luật, xử lý người có trách nhiệm, tác phong cán bộ công an trong hệ thống công an toàn thành phố có chuyển biến tốt đẹp.
- Cùng với đó, mua sắm thêm thiết bị xe công, dẫn đầu hệ thống công an cả nước thành lập trung tâm chỉ huy 110, làm được trung tâm chỉ huy, thống nhất tiếp nhận cảnh báo, thống nhất điều phối, hệ thống công an toàn thành phố. Trong khu vực nội thành làm được quy định chỉ huy cứng rắn đó là tiếp nhận cảnh báo trong năm phút đến hiện trường, khu ngoại thành và nông thôn thì mười phút đến hiện trường. Môi trường trị an toàn thành phố có chuyển biến rất tích cực…
Một loạt những biện pháp này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên, Trần Nhạc này, trong công tác công an thật sự không phải là nhân vật bình thường, những biện pháp này rất nhiều đều là sáng kiến.
Cuối cùng, Trần Nhạc tổng kết, nói:
- Cảm ơn Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, cảm ơn Chủ tịch thành phố Nhiếp, Bí thư Hoàng, các vị lãnh đạo Thành ủy đã quan tâm và ủng hộ công tác công an. Tôi thay mặt toàn thể cán bộ cảnh sát chiến tuyến công an thành phố Lương Khê, xin bảo đảm trước lãnh đạo, chúng tôi có niềm tin, có quyết tâm, bảo đảm bình an thành phố, thúc đẩy phát triển thành phố.
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang vỗ tay đầu tiên, Chủ tịch thành phố Nhiếp đã vỗ tay rồi, những người khác đương nhiên sẽ không keo kiệt tiếc cái vỗ tay của mình. Hơn nữa, Chủ tịch thành phố đã vỗ tay biểu dương rồi, duy chỉ có ông bên cạnh không vỗ tay thì không phải là làm khó dễ mình sao? Đây không phải là đối đầu với Chủ tịch thành phố sao?
Sau một trận vỗ tay, Nhiếp Chấn Bang hai tay nâng lên, ấn ấn hạ xuống, hội trường lập tức yên lặng, ai cũng đều biết, đây là Chủ tịch thành phố muốn nói chuyện.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang đắn đo một chút, lập tức cũng lên tiếng:
- Nghe báo cáo của các đồng chí Cục công an thành phố, tôi cảm thấy rất vui mừng, rất yên tâm.
- Thành phố Lương Khê là thành phố kinh tế mạnh của tỉnh Giang Bắc. Trong xếp hạng kinh tế thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) cả nước cũng đứng vị trí thứ ba, đây là vinh dự của thành phố Lương Khê, cũng là vinh dự của các vị ngồi đây. Trong hình thức và môi trường kinh tế mới hiện nay, làm thế nào bảo đảm tính thuần khiết và tính liêm khiết của hệ thống công an, đây là vấn đề mà chúng ta, các vị đang ngồi đây và Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố cần suy nghĩ.
Ngừng một chút, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang quét trên người Phó Cục trưởng thường trực Quách Chấn Bảo và Phó Cục trưởng Lạc Gia Hoa, tiếp tục nói:
- Dưới tiền đề phát triển kinh tế hiện nay, phòng ngừa hủ bại, duy trì tính kỷ luật liêm khiết của đội ngũ công an, ngăn chặn tội phạm cấu kết với nhau, đây là vấn đề mà chúng ta cần nghiêm túc suy xét. Quan hệ cảnh sát dân nhân hài hòa, đây cũng là điều chúng ta nhất định phải làm.
- Hiện nay, quần chúng nhân dân thành phố Lương Khê vẫn còn lo lắng về môi trường trị an của thành phố. Không ít người dân cho rằng, vấn đề trộm cướp vẫn rất nghiêm trọng, đây là một vấn đề khó, cũng là vấn đề lớn gây khó khăn cho công an nhân dân toàn thành phố. Nghiêm trị mặc dù khống chế được những hành động này, nhưng vẫn chưa đủ. Tôi cho rằng, hệ thống công an thành phố Lương Khê nhất thiết phải tiến hành một lần nữa hành động nghiêm trị như vậy. Ngăn chặn tội phạm, nâng cao cảm giác an toàn cho người dân, đóng góp cho xây dựng kinh tế thành phố chúng ta.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang liền tổng kết:
- Đồng chí Trần Nhạc là cảnh sát ưu tú của toàn quốc, cán bộ cấp cơ sở ưu tú của hệ thống công an khu tự trị Tây Bắc, giác ngộ tư tưởng, năng lực công tác đều là lựa chọn tốt nhất. Tôi hi vọng ban lãnh đạo Cục công an thành phố có thể đoàn kết chặt chẽ xung quanh đồng chí Trần Nhạc, làm tốt đoàn kết bộ máy, cống hiến bản thân cho phát triển và xây dựng kinh tế thành phố Lương Khê, công tác công an và trị an của thành phố.
Lời tổng kết cuối cùng của Nhiếp Chấn Bang chính là sự trợ uy một cách rõ rành rành cho Trần Nhạc. Lời nói vừa dứt, thần thái của mấy vị Phó Cục trưởng khác nhau, có người thì là vẻ mặt như có suy nghĩ, còn sắc mặt của Phó Cục trưởng thường trực Quách Chấn Bảo và Phó Cục trưởng Lạc Gia Hoa thì rất khó coi. Tình hình hiện nay, chuyện Trần Nhạc nắm giữ Cục công an đã không thể ngăn cản được rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử