Sau bữa tối, Chu Trác Chân cáo từ trước. Lúc này, Chu Trác Chân cũng đã có kinh nghiệm rồi. Lần này Nhiếp Chấn Bang mặc dù nói là tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng với hiểu biết của Chu Trác Chân đối với Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa thì hai người này nếu chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì cũng không thể làm đến được trình độ như bây giờ. Mặc dù hiện nay Hà Định Bang có cảm giác khá tôn trọng đối với Nhiếp Chấn Bang, nhưng cái mà Chu Trác Chân áp dụng vẫn là một sách lược ổn thỏa, tạm thời lựa chọn đứng ngoài xem. Vì vậy, lúc này Chu Trác Chân mới lựa chọn cáo từ.
Đợi sau khi Chu Trác Chân rời đi, Nhiếp Chấn Bang ngồi lại một lúc sau rồi cũng chuẩn bị cáo từ. Ngay lúc này, bên ngoài cửa nhà truyền đến âm thanh mở cửa, một nam thanh niên khoảng hai mươi tám tuổi từ bên ngoài đi vào.
Trên khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn được có chút bóng dáng của Hà Định Bang. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng khẽ trầm tư, nhìn từ tuổi tác của Hà Định Bang, khoảng bảy mươi sáu, bảy mươi bảy tuổi. Người này có lẽ không phải là con của ông ta, xem ra có lẽ là cháu của Hà Định Bang.
Lúc này người thanh niên cũng sửng sốt, lập tức hai chân cùng xếp lại, nói:
- Chào Chủ tịch Nhiếp.
Bên cạnh, Hà Định Bang cũng mỉm cười giới thiệu:
- Chủ tịch tiểu Nhiếp, giới thiệu với cậu, đây là cháu nội của tôi, Hà Khánh Quân, năm nay hai mươi tám tuổi, hiện tại đang công tác tại chi đội hình sự Cục Công an thành phố.
Nói xong, Hà Định Bang lại nghiêm mặt nói:
- Khánh Quân, ông và Chủ tịch tiểu Nhiếp, lấy chú cháu gọi nhau, theo lý, cháu phải gọi Chủ tịch tiểu Niếp là chú đấy.
Câu này vừa nói ra, Nhiếp Chấn Bang và Hà Khánh Quân đều sửng sốt. Trên mặt Hà Khánh Quân có vẻ có chút lúng túng. Nhiếp Chấn Bang nếu hơn ba mươi, bốn mươi tuổi thì cũng thôi. Nhưng tuổi của Nhiếp Chấn Bang còn nhỏ hơn so với anh ta, bảo anh ta gọi chú, Nhiếp Chấn Bang thật sự có cảm giác khó nói ra khỏi miệng được.
Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Lão Bí thư, tôi thấy, ngài đừng miễn cưỡng. Luận tuổi tác, tôi còn nhỏ hơn Khánh Quân một tuổi, giữa chúng tôi cứ để tự xưng hô thôi, ngài cũng không cần lo lắng.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Hà Khánh Quân rõ ràng thở phào một cái. Gọi Chủ tịch Nhiếp, hoặc là gọi gì đó, Hà Khánh Quân không có vấn đề. Dù sao thì địa vị, thân phận của Nhiếp Chấn Bang ở đó, điều này là nên thế. Nhưng nếu gọi chú thì có vẻ như có chút quái dị rồi.
- Ha ha, Chủ tịch tiểu Nhiếp nói như vậy rồi thì tôi không vấn đề gì, tất cả đều theo Chủ tịch tiểu Nhiếp.
Hà Định Bang ha ha cười, cũng là không có bắt buộc gì.
Sau khi nói xong những chuyện này, Hà Định Bang đột nhiên nói:
- Khánh Quân, cháu đi pha một bình trà Long Tỉnh lại đây.
Đợi sau khi Hà Khánh Quân đi ra, Hà Định Bang lúc này lại có chút nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch Nhiếp, sau khi cậu nhậm chức ở thành phố Lương Khê chúng ta, nói thực, ban đầu tôi có nghi ngờ và băn khoăn. Nhưng thông qua những hiểu biết trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy Chủ tịch Nhiếp cậu và các cán bộ khác không giống nhau.
Khi nói đến đây, sắc mặt của Hà Định Bang có vẻ rất nghiêm chỉnh. Nhiếp Chấn Bang cũng đang trầm tư, trong lời nói của Hà Định Bang còn có hàm ý khác, “không giống với các cán bộ khác”, ý tứ trong này có thể nghiền ngẫm là có rất nhiều. Có khả năng là nói sự kiên trì và chấp nhất của mình trong chuyện cục Cán bộ lão thành, cũng có thể nói là sự giao tranh giữa mình và Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng và giữa Lý Quốc Hoa.
Nhưng rốt cuộc Hà Định Bang là có ý gì, Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy ngẫm. Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Lão Bí thư quá khen rồi. Con người tôi từ trước tới nay, vẫn luôn kiên trì theo một ý tưởng chính là, có việc nên làm, có việc không nên làm.
Dừng lại một lát, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Lão Bí thư, theo tôi, nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất sinh, làm người không thể chỉ lo cho bản thân, mà còn phải vì xã hội này, quốc gia này, dân tộc này để lại chút gì đó. Chưa nói đến phải lưu danh trăm đời, công tích vĩ đại để ghi danh sử xanh, ít nhất thì cũng phải xứng đáng với bản thân trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Những lời này, nếu là khi Hà Định Bang tại nhiệm, đối với những lời này của Nhiếp Chấn Bang, Hà Định Bang nhất định sẽ xỉ vả tận mũi, nhưng sau khi nghỉ hưu, sau khi cảm nhận được ấm lạnh nhân tình thế gian, lĩnh ngộ được nhân sinh, thái độ và quan niệm của Hà Định Bang cũng đã khác trước.
Lúc này, đối với những lời nói này của Nhiếp Chấn Bang, Hà Định Bang không có bất kỳ sự khinh bỉ nào, ngược lại, còn mang theo sự tán đồng và khâm phục.
Hà Khánh Quân lúc này cũng đẩy cửa bước vào, một bình trà Long Tỉnh được đặt trên bàn trà, lập tức, Hà Khánh Quân liền biết điều lui ra ngoài. Là cháu của Hà Định Bang, Hà Khánh Quân đương nhiên hiểu rõ, lúc này giữa Hà Định Bang và Nhiếp Chấn Bang nhất định là có không ít chuyện cần nói.
Đợi sau khi Hà Khánh Quân ra ngoài, Hà Định Bang mới mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, trà không ngon, trong nhà cũng không chuẩn bị dụng cụ pha trà chuyên môn gì, để cậu chê cười rồi.
Nói xong, sau khi Hà Định Bang rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà, một lần nữa lại chậm rãi lên tiếng:
- Chủ tịch Nhiếp, ông già tôi mặc dù đã nghỉ hưu hai nhiệm kỳ, cũng sắp tám năm rồi, nhưng tình hình trong thành phố này, một số chuyện trong thành phố tôi vẫn biết.
Câu này Hà Định Bang tuyệt đối không phải là nói quá lên. Theo tình hình mà mình tìm hiểu được, mười năm trước sau khi Hà Định Bang thôi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thì vẫn còn kiêm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Lương Khê. Chức vụ này mãi đến bốn năm trước mới miễn nhiệm. Hơn nữa, theo hiểu biết của mình đối với Hà Định Bang, Hà Định Bang không phải là người bắn tên không đích, không có căn cứ, không có chút thực lực, Hà Định Bang tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức mỉm cười nói:
- Lão Bí thư, ngài nói như vậy là khiêm tốn rồi. Có ai lại không biết ngài, cả đời đều vì thành phố Lương Khê phục vụ. Thành phố Lương Khê có được ngày hôm nay, nếu không phải là nhờ vào hai nhiệm kỳ Bí thư Thành ủy đó mà ngài cầm lái, ngăn cơn sóng dữ, cộng thêm một nhiệm kỳ làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, đi theo dìu dắt, giữ vững bước chân phát triên kinh tế của thành phố Lương Khê, thành phố Lương Khê tuyệt đối sẽ không có thành tích như hiện nay được.
Lời khen tặng ai cũng đều thích nghe, đặc biệt là lời của người có thân phận, địa vị như Nhiếp Chấn Bang nói ra, phân lượng lại càng nặng. Hơn nữa, Hà Định Bang bây giờ không làm quan, một thân nhẹ nhàng, với thân phận của Nhiếp Chấn Bang, cũng không đáng để nịnh hót ông ta. Như vậy lại càng cho thấy lời nói đó là chân thật.
Hà Định Bang nghe lọt lỗ tai, cũng cười ha ha nói:
- Ha ha, không nhắc đến cũng được, không nhắc đến cũng được. Hảo hán không nói đến sự dũng cảm một thời, đó là chuyện đã qua rồi, không nhất thiết lại nhắc đến. Ngược lại, bây giờ, phát triển của thành phố Lương Khê phải trông cậy vào Chủ tịch Nhiếp các cậu rồi.
Dừng lại một chút, sắc mặt của Hà Định Bang liền thay đổi, không khí thoải mái hòa hợp vừa rồi thay đổi, có vẻ có chút nghiêm túc và chính thức, ông ta mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tình hình trong thành phố, tin rằng với cơ trí của Chủ tịch Nhiếp cậu cũng không cần ông già như tôi nhiều lời. Có điều, tôi lại cảm thấy Cục trưởng Cục Nhân sự thành phố Đàm Miểu Trăn, Cục trưởng Cục thủy lợi thành phố Hùng Vĩ và Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành - Lục Võ, ba đồng chí này Chủ tịch Nhiếp có thể liên hệ, trao đổi nhiều hơn với họ một chút.
Nói tới đây, Hà Định Bang cũng đang quan sát nét mặt của Nhiếp Chấn Bang. Ba người này coi như là những người được chọn theo hệ thống thuộc hạ của Hà Định Bang. Tuổi tác của ba người mặc dù người trẻ nhất cũng đã bốn mươi mấy, nhưng vẫn coi như là trẻ trung khỏe mạnh, về cơ bản vẫn còn có mười năm sinh hoạt chính trị nữa. Nếu Nhiếp Chấn Bang dùng tốt thì đó cũng coi như là một sự trợ lực không nhỏ, còn đối với mình mà nói cũng coi như là giúp thuộc hạ tìm được một đường ra tốt.
Từ khi bản thân lui về tuyến hai đến nghỉ hưu, thấm thoắt đã tám năm rồi. Cái gọi là vua triều nào thần triều ấy, thời gian tám năm đã qua rồi, thuộc hạ tâm phúc theo hệ thống của mình, có người đã rời Lương Khê đến thành phố khác của tỉnh Giang Bắc, có người cũng đã nghỉ hưu. Ở thành phố Lương Khê còn có ba thuộc hạ cấp Cục trưởng như vậy, điều này vốn dĩ đã là chuyện rất giỏi rồi. Huống hồ, Cục Nhân sự và Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành đều là những chức vụ then chốt. Điều này cũng đủ chứng minh năng lực của Hà Định Bang. Dưới sự áp chế mạnh mẽ như vậy của Phạm Thường Thắng, vẫn có thể giữ gìn lại được một lực lượng mạnh mẽ như vậy, Hà Định Bang thật không dễ dàng.
Tuy nhiên, biểu hiện trên mặt Nhiếp Chấn Bang không hề bận tâm, không phấn khởi cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì, dường như chuyện này chỉ giống như một chuyện lông gà vỏ tỏi rất bình thường vậy. Khí độ này cũng khiến Hà Định Bang có chút khâm phục, Nhiếp Chấn Bang trẻ tuổi như vậy mà có thể đi đến được cái vị trí hiện tại, năng lực bản thân của cậu ta có thể thấy là đã rất rõ rồi. Những người này, Nhiếp Chấn Bang không cần sao? Chắc chắn sẽ không. Nhiếp Chấn Bang vừa mới đến, chỉ đem theo hai người tới đây, một là Cục trưởng Cục Công an Trần Nhạc, một là Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Dịch Quân. Mặc dù có sự giúp đỡ không nhỏ đối với việc Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, nhưng thực lực có vẻ vẫn còn khá là đơn bạc. Tuy rằng là cần, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể duy trì thần thái trầm ổn như vậy, chỉ là khí thế trầm ổn này thôi không phải người bình thường có thể có được.
Trầm mặc một chút, Hà Định Bang vẫn là quyết định đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp một chút. Lập tức, Hà Định Bang cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu cũng biết, lão già tôi dù sao cũng già cả rồi, cái gọi là không ở vị trí thì không cầu chính sự, có điều, tôi vẫn phải nói mấy câu. Mấy đồng chí này đều là người mà tôi nhìn trưởng thành dần. Đồng chí Lục Võ năm đó còn đảm nhiệm thư ký của tôi, luận năng lực đều rất tốt. Tôi tin rằng, có sự giúp đỡ của bọn họ, trong việc triển khai công tác sau này, Chủ tịch Nhiếp vẫn là sẽ có thuận lợi rất lớn.
Nghe lời nói của Hà Định Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư. Liên tục hai lần nhấn mạnh những người này, điều này cho thấy quyết tâm của Hà Định Bang đã thể hiện ra rồi, hơn nữa, cũng không phải là giả bộ. Lúc này nên coi như là một sự ủy thác của Hà Định Bang. Ủy thác những thuộc hạ của ông ta cho mình, một mặt Hà Định Bang bản thân không có năng lực đó, mặt khác, cũng là một sự trợ giúp đối với tiền đồ của những người đó.
Đương nhiên, đối với mình mà nói, đây cũng coi như là một cái lợi ích rất lớn. Có sự gia nhập của những người này, đối với việc triển khai công tác ở thành phố Lương Khê của mình cũng sẽ có sự thúc đẩy rất lớn. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức gật đầu nói:
- Lời của lão Bí thư tôi tin tưởng, những đồng chí mà lão Bí thư đã nhìn nhận, tôi thấy không thể sai được. Tôi thấy ngày mai đúng lúc có thời gian, có thể đến quận Quỹ Thành thị sát nghiên cứu một chút.
Lời nói vừa dứt, di động của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên!
Trùng Sinh Thế Gia Tử