Lời nói của Ninh Thủ Thường, khiến Nhiếp Chấn Bang trong lòng căng thẳng. Ngay cả Ninh Thủ Thường cũng nói như vậy, xem ra, tình hình nhậm chức phía mình lần này, không thể lạc quan rồi.
Ngay sau đó, Ninh Thủ Thường mỉm cười nói:
- Chấn Bang à, cũng không cần căng thẳng như vậy, có lẽ, vừa rồi chú nói có phần hơi quá. Lần này nhậm chức, trong công việc, nhất định sẽ có lực cản, chỉ có điều, có chuyện gì, cháu cũng cần phải nhẫn nhịn quá nhiều, chỉ cần có thể nắm chắc đạo lý, nắm chắc một chữ lý, chú và Chủ tịch tỉnh Duyệt Thịnh, vẫn có thể nói giúp cháu được.
Dừng một chút, Ninh Thủ Thường cũng giải thích thêm:
- Chú nói như vậy, chẳng qua là muốn trong công việc về sau này, cháu phải có một chút chuẩn bị, cháu đã rõ chưa?
Nhiếp Chấn Bang nhẹ gật đầu, ý tứ của Ninh Thủ Thường rất rõ ràng, nói cũng rất trắng ra. Ý tứ cũng rất đơn giản, chẳng qua cũng là nói với chính mình, tỉnh Giang Bắc, theo truyền thống và nguồn gốc mà nói, thuộc phạm vi quyền lực truyền thống của Lý hệ. Mặc dù hiện giờ điều động cán bộ thường xuyên, tổng thể mà nói, ưu thế của Lý hệ vẫn còn. Công việc của bản thân sau này, khó tránh khỏi sẽ phải chịu không ít khống chế. Có thể là của tỉnh, cũng có thể là của thành phố.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Chú Ninh, tình hình ở tỉnh và thành phố, chú có thể nói đơn giản qua một chút với cháu được không?
Trẻ nhỏ dễ dạy. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường rất hài lòng, có loại cảm giác chỉ một câu liền hiểu thấu bản chất vậy. Trầm ngâm một chút, hình như, là đang suy nghĩ về loại quan hệ rắc rối khó gỡ kia ở tỉnh và và ở thành phố Lương Khê.
Lập tức, Ninh Thủ Thường cũng gật đầu nói:
- Trước tiên nói một chút về trong tỉnh đi. Một số đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, chẳng hạn như bí thư Ngôn Thạc cũng có một vài cái nhìn đấy. Bí thư Đạt Lượng, Bí thư Đông Dân, về cơ bản đều là chỉ để ý quản lý chuyện trong sạp của mình. Về mặt này, cậu cần có chuẩn bị tư tưởng. Về phần thành phố Lương Khê, quan hệ giữa Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa cũng không tệ lắm. Mặt khác, sau khi cậu đi thành phố Lương Khê, cũng có thể liên lạc chút với đồng chí Triệu Tân Thiên - Phó chủ tịch ủy viên thường vụ thành phố.
Tiếng nói vừa dừng lại, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư dần. Thẩm Ngôn Thạc, đương nhiên là không cần nói, nhân vật số một của Lý hệ ở tỉnh Giang Bắc. Trong vụ án tệ đoan Hạ Tương, Ủy ban kỷ luật Trung ương đích thân xuất động, làm cho cả tỉnh Giang Bắc đều vô cùng bị động. Lý hệ còn có một Phó chủ tịch thường trực tỉnh bị buộc từ chức, việc này cũng đủ căm tức rồi. Lại thêm, Nhiếp Chấn Bang và Lý Hệ, đây chính là kẻ thù một mất một còn, dựa vào điểm này, thái độ của Thẩm Ngôn Thạc với Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ tốt như vậy.
Tình hình thành phố Lương Khê hiện giờ cũng có phần tương đồng với thành phố Tân Lê trước đây. Lúc đó, ở thành phố Tân Lê, mình là bí thư, Chu Thần là quyền chủ tịch thành phố, Bạch Lực Khắc là Phó chủ tịch thường trực thành phố. Mà hiện tại, chính mình lại đi tới vị tí của Chu Thần, Lý Quốc Hoa đứng ở vị trí của Bạch Lực Khắc, còn Bí thư thành ủy Phạm Thường Thắng lại đứng ở vị trí của mình lúc đầu. Hiện giờ, sẽ xem Lý Quốc Hoa lựa chọn như thế nào. Hơn nữa, bản thân có nhiều ưu thế hơn so với Chu Thần. Lúc ấy Chu Thần ở thành phố Tân Lê, chỉ có mấy tên lính tôm tướng cua trợ uy, mà cạnh mình, có Trần Nhạc và Dương Quân đều có khả năng, giỏi giang như vậy.
Những thứ này, trước khi Nhiếp Chấn Bang đến thì đã có phán đoán sơ bộ. Cái khiến Nhiếp Chấn Bang ngoài ý muốn chính là, thật không ngờ, Ninh Thủ Thường cũng có môn sinh ở thành phố Lương Khê, Triệu Tân Thiên này, hẳn là người tin cẩn của Ninh Thủ Thường.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chú Ninh, xin chú yên tâm, việc của thành phố Lương Khê, cháu cũng không lo lắng. Chuyện kéo phiếu, Lý Quốc Hoa hắn còn không dám, cũng không có gan này. Dù sao, chuyến trao đổi cán bộ lần này, là do Ban tổ chức Trung ương và nội các Chính phủ đưa ra quyết định, Lý gia nếu dám kéo phiếu, chờ đợi họ, sẽ chính là sự chèn ép và tức giận của Tổng bí thư Viên cùng Thủ tướng Vân. Đừng nói Lý Quốc Hoa, sợ rằng, chức vụ của Thẩm Ngôn Thạc cũng khó giữ được. Cháu khẳng định, Lý hệ chẳng những sẽ không xài thủ đoạn gì mà cho dù là Lý Quốc Hoa muốn xài thủ đoạn, Thẩm Ngôn Thạc cũng sẽ không đồng ý.
Ninh Thủ Thường vừa nghe được phân tích của Nhiếp Chấn Bang, cũng gật đầu rất hài lòng. Quả thật, trong chuyện này, tất nhiên Thẩm Ngôn Thạc sẽ đảm bảo Nhiếp Chấn Bang thuận lợi trúng cử. Mặc dù Thẩm Ngôn Thạc là cán bộ thuộc Lý hệ, nhưng, cũng giống như mình, cũng thuộc dạng quan hệ dựa vào nhau mà tồn tại, điểm này, Ninh Thủ Thường vẫn thấu hiểu rất rõ.
Nói tới đây, Ninh Thủ Thường cũng hài lòng nói:
- Tốt, có suy nghĩ và giác ngộ như thế này là rất tốt. Chấn Bang này, buổi tối đến nhà chú ăn cơm. Bên phía Ban tổ chức, để ngày mai đi.
Nhìn đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chú Ninh, buổi chiều vẫn còn thời gian, hôm nay qua đấy làm cho xong thủ tục, buổi tối, cháu lại đến Ủy ban nhân dân tỉnh bên này. Ở thành phố Giang Châu này, cháu vẫn cảm thấy không được chắc chắn. Xuống dưới đấy càng sớm, làm quen qua với tình hình, cũng dễ dàng khai triển công việc hơn.
Nếu là người bình thường, Chủ tịch tỉnh mời tới nhà ăn cơm, hơn nữa, do chính Chủ tịch tỉnh mở miệng sắp xếp cho anh, tuyệt đối sẽ không có chuyện không đồng ý. Ninh Thủ Thường cũng không phải loại người hẹp hòi, nhỏ mọn. Tính tình Nhiếp Chấn Bang thế nào, Ninh Thủ Thường thông qua đứa con của mình là Ninh Trí Viễn cũng ít nhiều hiểu được. Liền sau đó, ông cũng cười nói:
- Ha ha, chàng trai này, biết ngay là cháu không chịu ngồi yên mà, đi đi.
Đi ra trụ sở chính Ủy ban nhân dân tỉnh, Nhiếp Chấn Bang liền lao thẳng tới trụ sở của Tỉnh ủy, hai đơn vị cơ quan, cách nhau khoảng chừng năm trăm mét, đi bộ cũng chỉ mất vài phút mà thôi. Lúc này, mới 3 giờ chiều, thời gian còn rất dư dả.
Ban Tổ chức Tỉnh ủy và ban Tuyên giáo tỉnh ủy, một số cục, cơ quan sự vụ đều làm việc ở tòa nhà văn phòng Tỉnh ủy.
Tòa nhà văn phòng Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, tổng cộng chín tầng. Không biết có phải là cố ý từ khi thiết kế quy hoạch và xây dựng không, cái tòa nhà này, không nhiều không ít, so với văn phòng của Ủy ban nhân dân cao hơn vừa đúng một tầng.
Về bố cục, thật ra cũng không khác biệt lắm. Tầng cao nhất cũng là phòng họp. Mà các cán bộ lãnh đạo như Thẩm Ngôn Thạc đều là làm việc ở tầng tám. Văn phòng ban tổ chức Tỉnh ủy ở tầng 7 của trụ sở làm việc. Nguyên một tầng, toàn bộ đều là văn phòng của Ban tổ chức Tỉnh ủy.
Trực tiếp tìm tới phòng làm việc của Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Giang Bắc, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hít sâu một hơi, liền sau đó gõ cửa. Cửa phòng khép hờ, vừa gõ như vậy liền khiến cửa phòng cũng mở ra một khe hở. Ngay sau đó, từ bên trong cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi đi đến nhìn Nhiếp Chấn Bang, cũng quan sát một cái, vẻ mặt có chút nghi hoặc, nói:
- Xin hỏi, anh tìm ai?
- Xin chào, cho hỏi, Trưởng ban Dương có đây không? Tôi từ Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều đến tỉnh Giang Bắc, tôi tên là Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng giới thiệu, khuôn mặt mang theo mỉm cười.
Người thanh niên lúc này vừa nghe xong Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, bộ dạng liền bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nói:
- Ồ, anh chính là Chủ tịch Nhiếp Chấn Bang, hân hạnh, hân hạnh. Chủ tịch Nhiếp quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Tới báo cáo sao? Anh chờ một chút, tôi giúp anh thông báo một tiếng.
Một lát sau, người thanh niên đi ra, gật đầu nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch Nhiếp, Trưởng ban Dương đang đợi anh, anh mau vào đi.
Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền quan sát Dương Hưng An. Ông ta khoảng chừng 60 tuổi. Với độ tuổi của Dương Hưng An, ở trong toàn bộ lãnh đạnh Tỉnh ủy cũng được coi là khá lớn tuổi. Xem chừng, Dương Hưng An hiện tại chính là nhiệm kỳ cuối cùng rồi. Nếu như may mắn thì, Đại hội Đảng tỉnh Giang Bắc năm nay, nếu còn có thể trúng cử thường ủy, khả năng còn có thêm được một nhiệm kỳ. Nếu không được, có lẽ cũng là đến Mặt trận tổ quốc tỉnh hoặc là Hội đồng nhân dân.
Dáng người Dương Hưng An không cao lớn lắm, có nét đặc trưng điển hình của người ở vùng sông nước phía nam. Đặc biệt nhất, vẫn là lông mày của Dương Hưng An. Có thể nói là mày rậm mắt to, khí thế không tầm thường.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, phong thái điềm tĩnh của Nhiếp Chấn Bang, cũng làm cho Dương Hưng An rất hài lòng. Ra hiệu Nhiếp Chấn Bang đến ngồi trên ghế salon rồi, Dương Hưng An cũng mở miệng nói:
- Đồng chí Chấn Bang, cậu tới vừa đúng lúc. Trưởng ban Vu bên kia, sau khi xác định danh sách, chúng tôi bên này, cũng đã thông báo về lệnh bổ nhiệm, miễn nhiệm cho nhóm cán bộ này của các cậu hết rồi. Những cán bộ khác đều đã đi xuống, hiện giờ, cũng chỉ chờ mỗi mình cậu nữa thôi.
Kể từ hai năm trước sau khi ban bố “điều lệ tạm thi hành tuyển chọn, điều nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, lãnh đạo” xong, hiện giờ, việc đề bạt cán bộ so với trước kia, còn có thêm một thời kỳ bày tỏ ý kiến công khai. Bình thường, đều là công khai thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm trên kênh truyền thông cấp tỉnh, phía dưới bổ sung thêm điện thoại giám sát khiếu nại của ban Tổ chức. Sau bảy ngày của thời hạn bày tỏ ý kiến công khai, nếu không có ai có ý kiến với cán bộ, coi như là chính thức xác định. Thứ này, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mà thôi. Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ điều này. Nhưng, dù sao Dương Hưng An nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng thuận theo lời Dương Hưng An nói:
- Trưởng ban Dương, thật ngại quá. Mấy ngày gần đây tôi vội bàn giao công việc, đến muộn rồi. Xin tổ chức phê bình.
Sau khi hàn huyên vài câu, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm giác được, cuộc nói chuyện với Dương Hưng An, cũng không hoàn toàn hòa hợp. Trên cơ bản, là thuộc kiểu nói chuyện theo phép tắc mà thôi. Xem ra, Dương Hưng An này đối với mình cũng không phải là quá có cảm tình.
Quả nhiên, sau đó Dương Hưng An lại nói tiếp vài câu, cũng là tham luận tổng kết:
- Đồng chí Chấn Bang, năng lực của cậu, trên tổ chức vẫn luôn tán thành và công nhận. Một người có nhiều tài năng trong xây dựng kinh tế, lại rèn luyện nhiều năm ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tổng hợp các phương diện tố chất đều rất tốt. Lần này, cậu có thể tới tham gia vào trong đội ngũ cán bộ tỉnh Giang Bắc, đây là vinh hạnh của tỉnh Giang Bắc chúng tôi. Ngày mai đi nhậm chức, tôi còn có một số việc, không thể tự mình đi. Tôi đã toàn quyền ủy thác cho Phó trưởng ban La dẫn cậu đị. Tám giờ sáng sớm ngày mai, cậu đến bên này gặp mặt với Phó trưởng ban La rồi cùng đi.
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe, cũng hơi sửng sốt một chút. Một Chủ tịch thành phố xuống nhậm chức, theo lý mà nói, Trưởng ban tổ chức đi cùng, đây là điều hợp tình hợp lý. Thậm chí có nơi coi trọng, để Phó bí thư tỉnh ủy chuyên trách đi cùng, đó cũng là chuyện thường. Nhưng, chính mình đi xuống, cũng là một Phó trưởng ban đưa đi, ý nghĩa trong cái mặt này, đáng để ngẫm nghĩ kỹ hơn rồi. Không cần nói tới cái gì khác, cái này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới việc triển khai công tác của mình rồi. Thử nghĩ qua một cái, cán bộ của thành phố Lương Khê nhìn tới chuyện này, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào, có cảm thấy hay không rằng, bản thân một Chủ tịch thành phố, không được lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng. Cứ như vậy, vô hình gia tăng khó khăn triển khai công việc bản thân.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng, trong lúc này, không chừng bên trong còn có ý tứ của Thẩm Ngôn Thạc, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Dương đã ủng hộ công tác của tôi. Vậy giờ tôi không quấy rầy công việc của ông. Sáng sớm mai, tôi sẽ tới đây đợi Phó trưởng ban La.
Trùng Sinh Thế Gia Tử