Một phương diện, trong lòng hắn tràn đầy sự hưng phấn và vui sướng khi được kết hôn với Dương An Na. Dù sao, một người phụ nữ đau khổ chờ đợi mình suốt ba mươi lăm năm, rất là đáng giá chính mình quý trọng. Một cái phương diện khác là, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút buồn rầu bởi vì, ngay trên tầng chính của Vương Triều này, vẫn còn có hai người phụ nữ đang yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả những chuyện này.
- Uyển nhi!
Trên tầng chín của câu lạc bộ Vương Triều.
Vẫn là cái căn phòng vô cùng to lớn, xa hoa, kim bích huy hoàng đó, trong phòng, điều hòa nhiệt độ vẫn luôn hoạt động chăm chỉ. Nhưng, giờ phút này, cả căn phòng lại có vẻ u ám rất nhiều. Không có quá nhiều ánh sáng, ở hai bên phòng khách, chỉ để hai ngọn đèn ngủ. Ngay phía trước khung cửa sổ sát đất cực lớn, một cái bóng dáng yểu điểu đang đưa lưng về phía phòng khách mà nhìn ra nơi thành phố bên ngoài với ánh đèn nê ông lóe lên rực rỡ. Ánh mắt đó, dường như đã vượt qua cả cái thành phố này mà rơi xuống bên trong sân vườn của một tòa nhà thấp bé đó.
Giờ phút này, đứng ở bên cạnh cửa sổ, cái bóng đen cô đơn, mảnh khảnh đó, đúng là Đổng Uyển. Lúc này, ở phía sau Đổng Uyển, cũng chính là Lý Lệ Tuyết vừa mới mở miệng.
Đổng Uyển liền xua tay, nói nhỏ nhẹ:
- Chị Tuyết, em hiểu được mà. Ý của chị em hiểu. Nhưng, chị Tuyết à, tăng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân (người đã từng trải qua biển rộng thì nước ở chỗ khác khó mà hấp dẫn được người đó, cũng như đã được ngắm mây trên đỉnh Vu Sơn lúc trời quang thì những đám mây chỗ khác đều trở nên tầm thường). Chị Tuyết, cuộc đời này của chị, còn có thể có cảm giác yêu đối với một người đàn ông khác sao?
Lời nói của Đổng Uyển, khiến cho Lý Lệ Tuyết ngây ngẩn cả ra. Trên thực tế, cho dù là Đổng Uyển cũng tốt, Lý Lệ Tuyết cũng thế, hay còn là An Na hiện đang hưởng thụ lễ kết hôn đó, ba người phụ nữ đều giống nhau. Cuộc đời này, đã hoàn toàn chỉ nhận Nhiếp Chấn Bang rồi. Cho dù là đầu rơi máu chảy, cho là là núi đao biển lửa, cũng không oán, không hối hận.
- Chị Tuyết, để cho em yên lặng một chút đi. Em không sao, chỉ là muốn yên tĩnh một chốc thôi.
Giọng nói của Đổng Uyển lại vang lên.
Giờ phút này, Lý Lệ Tuyết vẫn llaf bước tới, nhẹ nhàng oomg Đổng Uyển vào trong lòng, nói nỉ non:
- Uyển nhi, muốn khóc thì chúng ta hãy cũng khóc một trận cho hả đi. Nếu không thì, chị em chúng ta cùng uống rượu cũng được. Hôm nay, chị cùng em. Trời sập xuống thì chị vẫn ở bên em.
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện thì ở ngoài cửa, lại đột nhiên vang lên tiếng thang máy tới. Hai cô cùng liếc mắt sang nhìn, mà lúc này, An Na cũng là đang sôi nổi đứng ở cửa, không đợi Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết mở miệng, Dương An Na liền lẩm bẩm nói:
- Chị Tuyết, chị Uyển nhi, làm sao mà lại không bật đèn vậy? Cái cảnh tối lửa tắt đèn này, thật đúng là dọa người.
Theo ánh đèn sáng lên, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển cũng đều ổn định lại tâm trạng. Nguyên bản, cô nàng An Na này cũng có chút rút lui, thật vất vả kiên định được suy nghĩ của cô bé, nếu giờ phút này mà hai người lại để lộ ra vẻ mặt thương cảm, nói không chừng, cô nàng này sẽ làm ra cái chuyện gì đó điên cuồng mất. Tuy rằng, hôn lễ đã quyết định phải tổ chức khiêm tốn. Nhưng, bất kể tế nào, một vài người bạn thân mật của hai nhà Nhiếp, Dương đều được mời. Giữa đường mà lại xảy ra sự cố, vậy thì hai nhà Nhiếp, Dương liền thật sự mất mặt rồi.
Ngay lập tức, Lý Lệ Tuyết liền mỉm cười nói:
- Không có gì. Hiện giờ không phải là đang có phong trào tiết kiệm điện sao? Chị Uyển nhi của em có ý tưởng đột phát, muốn nhìn cảnh đêm xinh đẹp của thủ đô, cho nên mới tắt hết đèn đi. Còn em, cái cô bé này, ngày mai đều phải kết hôn rồi, làm sao mà bây giờ còn chạy tới đây? Không cần chuẩn bị sao?
Lý Lệ Tuyết rất nhanh liền nói sang chuyện khác. Những lời này, cũng đã dời đi lực chú ý của An Na. Cô gái nhỏ này tuy rằng đã hai mươi tư tuổi, nhưng, ở trước mặt hai người Lý Lệ Tuyết, lại giống như một đứa nhỏ chưa trưởng thành vậy. Cô lẩm bẩm miệng, nói:
- Nào có đâu. Cái gì đều chuẩn bị xong rồi. Chị dâu em, cả chị họ của anh Chấn Bang nữa, hai chị cũng không phải không biết, cả hai người họ đều chính là phú bà. Chuyện gì hai chị ấy cũng ôm lấy hết, đâu còn chuyện gì cho em đâu.
Dừng một chút, Dương An Na lại tiếp tục nói:
- Chị Tuyết, chị Uyển nhi, em, lúc ở nhà em đã suy nghĩ. Em cảm thấy, hôm nay các chị nhất định sẽ rất không thoải mái, cho nên em liền tới đây.
Nghe thấy lời này của Dương An Na, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều có chút cảm động. Côn nàng này, trong tình huống như vậy mà còn có thể nghĩ tới hai người, cũng không uổng công hai người cam tâm nhường lại.
…
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày, ngoại trừ ban ngày trở về báo danh một lúc, chứng minh chính mình vẫn còn ở thủ đô ra, còn lại thời gian, gần như là Dương An Na đều ở lại Vương Triều bên này.
Nói thật, Dương An Na vốn cũng không phải ngu ngốc, chỉ có điều, cho tới nay đều rất đơn thuần mà thôi. Giờ phút này, tới gần với kết hôn, phảng phất Dương An Na bổng chốc liền trở nên thành thục rồi. Lúc này, Dương An Na cũng hiểu rõ, đây đúng là thời điểm mà Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển yếu ớt nhất. Người đàn ông âu yếm của chính mình phải kết hôn, mà cô dâu lại không phải mình, cho nên, Dương An Na rất thông minh, cả ngày đều ở cùng với hai người, cũng là để hóa giải bớt cảm xúc tích túc trong lòng của Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển.
Tết Nguyên đán năm 97
Ngày này, thời tiết của thủ đô rất tốt. Bầu trời không còn vẻ âm u. Ánh mặt trời xuất hiện. Sáng sớm, ở cổng của Nhiếp gia, Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Lý Hoa, Lê Văn Cách, Lưu Bân, Cao Vệ, Lương Lễ Quý, Ninh Trí Viễn, Nhiếp Gia Dân, Quách Minh và các anh em khác đều chạy tới có mặt từ sớm. Không có đoàn xe hào nhoáng, cũng không có cái khí thế cao ngạo, giờ phút này, một đám anh em, mỗi người một chiếc xe đạp. Loại xe đạp Aurumina được sản xuất trong nước này, thoạt nhìn thì dường như rất là bình thường, là loại xe đạp cũng không khác biệt gì nhiều so với mấy loại như Phượng hoàng (Phoenix) hay vĩnh cửu (Forever), nhưng cũng có thể xưng là loại đắt tiền.
Những chiếc xe đạp mà đám người Nhiếp Chấn Bang đi này, giá cửa chúng, mỗi một chiếc đều khoảng năm mươi nghìn đô la Mỹ. Dựa theo tỷ suất hối đoái hiện tại trong nước, nó tương đương với khoảng bốn trăm nghìn nhân dân tệ.
Mà xe của Nhiếp Chấn Bang thì lại càng không giống bình thường rồi. Đây là kiểu xe đạp đôi. Toàn bộ thân xe còn được khảm những viên pha lê quý hiếm. Nếu là giá cả đơn thuần không thì cũng khoảng từ một trăm hai mươi nghìn đô la mỹ trở lên. Có thể nói, dùng từ xa hoa để mô tả cái đoàn xe này cũng không đủ. Đây cũng chính là sự khiêm tốn của Nhiếp Chấn Bang. Bên trong sự khiêm tốn, cũng là lộ ra sự xa hoa.
Đoàn xe chầm chậm đi ở trên đường cái. Mặc dù một đoàn xe này cũng thu hút không ít ánh nhìn của dân chúng, thế nhưng, ai cũng không thể nghĩ tới rằng, chỉ một chiếc xe đạp có vẻ bình thường như vậy, lại có thể có giá trị vượt qua giá trị vốn nên có của một chiếc xe đạp.
Đoàn người đi không đến nửa tiếng đồng hồ liền dừng lại trước công chính của Dương gia. Lúc này, trên cánh cửa cổng chính của Dương gia cũng đã được dán chữ Hỉ lên, đồng thời cũng treo cả đèn lồng đỏ.
Cổng chính đóng chặt. Với thân phận là chú rể mới, tất nhiên là Nhiếp Chấn Bang không cần phải động tay. Bên cạnh, đám người Quách Minh cùng với Triệu Tinh Long cũng đã bước đi lên, cánh cửa cổng bị gõ run rung cả lên.
Ở nhà chính của Dương gia, ngay trước cổng chính, cái cảnh tượng ồn ào này, chỉ sợ cũng chỉ có hôm nay mới có thể gặp được. Nếu như là ngày bình thường, cũng không có ai dám đi gõ ầm ĩ như vậy, không bị ông cụ Dương gia mắng chửi cho một trận mới là lạ. Đương nhiên, ngày hôm này cũng không có giống như bình thường. Ngày hôm nay, chúng ta thê snhuwng là tới để đón dâu. Không làm vậy thì làm sao có thể có sự náo nhiệt được.
Thế nhưng, gõ nửa ngày mà bên trong vẫn không có ai trả lời. Một lúc sau, cánh cửa ở lối bên cạnh mới mở ra một kẽ hở nhỏ.
Mấy anh em của Dương gia cùng với mấy người chị dâu của An Na đều đã đi ra. Trong số bốn người con của Dương Thắng lợi, trên cơ bản thì Dương An Quốc, Dương An Quân rất ít qua lại với Nhiếp Chấn Bang, cũng vì thế, hai người vợ của họ, Nhiếp Chấn Bang cũng không quen biết gì nhiều. Quen thuộc nhất với đám người Nhiếp Chấn Bang, cũng chỉ có Dương An bang cùng với Tiếu Nhã Lệ rồi.
Lúc này, Tiếu Nhã Lệ hai tay chống nạnh. Người đã từng kết hôn rồi có khác, quả nhiên liền khác hẳn. Cái khí thế mạnh mẽ này, đúng là một thiếu nữ còn chưa kết hôn không thể nào so sánh được với.
Nhìn hết đám người một lượt, Tiếu Nhã Lệ liền cười mắng:
- Cái đám người các cậu, cứ như vậy liền muốn để cho chúng ta mở cửa sao? Đừng có quên, năm ngoái, khi tôi với An Bang kết hôn đó, các cậu đã chỉnh An Bang nhà chúng ta như thế nào. Hiện giờ, thời thế thay đổi, lúc này đã biến thành chúng ta rồi. Nhiếp Chấn Bang, cậu cũng có ngày hôm nay sao.
Cái câu này, khiến Nhiếp Chấn Bang cười khổ một trận, hiện thế báo rồi. Nguyên đán năm ngoái, Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ kết hôn. Nhiếp Chấn Bang thế nhưng đã hung hăng mà làm thịt một khoản. Chỉ riêng bước qua cửa thứ nhất, lì xì cũng đã bắt Dương An Bang phải bỏ ra trên triệu rồi. Đến cửa thứ hai, vừa phải biểu diễn tiết mục, vừa phải phát lì xì. Cho dù là tới cửa khuê phòng của Tiếu Nhã Lệ rồi, vẫn còn giật một cái lì xì cực lớn nữa. Hôm nay, cũng là biến thành chính mình rồi.
- Nhị tỷ, chị thế là không phúc hậu nha. Nói thế nào thì Tam ca cũng là em họ của chị mà. Hôm nay, chị này rõ ràng là khuỷu tay hướng xoay ra bên ngoài rồi.
Lưu Côn đứng ở bên cạnh cũng ồn ào, ý đồ đánh lừa qua cửa.
- Côn Tử, thằng nhãi mi đừng có mà biến đổi khái niệm. Nhị tỷ thì làm sao vậy? Lão Tam đúng là không bao giờ nghĩ tới là lại có ngày hôm nay. Nhã Lệ giờ đã là con dâu của Dương gia chúng ta, thế nào có thể nói là khuỷu tay hướng xoay ra bên ngoài. Không nói nhiều nữa, ngày hôm nay muốn bước qua được, vậy thì phải nhét lì xì sao cho anh đây vừa lòng thì mới được.
Dương An Bang lúc này đứng chặn cửa lại, cái mối thù này, nhất định phải trả lại đủ.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã sớm có chuẩn bị, liền quay sang nói với Triệu Tinh Long đứng bên cạnh:
- Tinh Long, đưa thứ chúng ta chuẩn bị trước đó ra đây. Không phải là lì xì sao, sớm đã đoán trước được là hai cái tên ngốc như hai người sẽ báo thù như vậy mà. Ngày hôm nay, tôi đây thế nhưng là mang theo cả tiểu đồng tử tán tài tới cùng.
Vừa nói xong, Triệu Tinh Long cũng cười ha hả bước tới bên cạnh, giơ giơ phong bao lì xì trong tay, cũng nói luôn:
- Cái anh các chị, lì xì đã đưa tới rồi, xin mọi người hãy nhận lấy.
Nhiếp Chấn Bang bên này, lại là len lén lướt tới bên cạnh, giẫm lên yên xe đạp, tung mình một cái, lập tức đã nhảy được vào sân của Dương gia.
Thấy một màn này, Dương An Bang liền gào to một tiếng:
- Không hay, bị thằng nhãi này giở trò rồi. Nhã Lệ, trở về nhanh, chặn cửa thứ hai ngay.
Thế nhưng, vào lúc này cũng đâu còn kịp nữa. Nhiếp Chấn Bang đã bước qua cánh cửa thứ hai, đứng ở trước cửa phòng của Dương An Na từ lâu rồi.
Lúc này, ông cụ Dương gia cũng đã cười ha hả. Đối với đứa cháu rể này, ông cụ cũng rất là hài lòng. Cái cảnh tượng Nhiếp Chấn Bang nhảy qua tường mà vào đấy, ông cụ cũng thấy được, đồng thời ông cụ cũng cười nói:
- Mấy đứa xem, đều đã là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở rồi mà vẫn còn làm cái trò đấy, hình tượng đều vứt hết đi đâu rồi?
Nhiếp Chấn Bang cũng liền cười rộ lên:
- Ông nội, để lấy được bà xã, đừng nói là hình tượng, ném nửa cái mạng cũng được.
Sau một trận giằng co, đánh nháo, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng tu thành chính quả, chính thức đỡ được Dương An Na vào trong tay rồi. Ngày hôm nay, Dương An Na mặc một bộ trang phục sườn xám Trung Hoo. Chiếc sườn xám bằng gấm mầu đỏ, phía trên thêu hoa văn hình long phượng trình tường, biểu lộ hoàn toàn ra không khí vui mừng.
Tất nhiên là Dương An Na mặc như vậy cũng không có cách nào ngồi đạp xe được. Mặc dù là xe đôi, nhưng, với khả năng của Nhiếp Chấn Bang, chở thêm một người vẫn là rất nhẹ nhàng. Đoàn xe lại quay trở về sân của Nhiếp gia.
Lúc này, ở bên trong phòng khách chính của Nhiếp gia, đã sớm bày xong sẵn bàn thờ tổ tiên cùng với hương hoa. Lúc tiến hành nghi thức lạy ba lạy chính thức, đôi vợ chồng mới bái lạy tổ tiên, rốt cuộc cũng hoàn thành nghi thức. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Dương An Na đã trở thành con dâu mới được cả Nhiếp gia chấp nhận.
Tuy nói là hôn lễ đơn giản, khiêm tốn, nhưng cũng không có nghĩa là cơm chúc mừng mời khách cũng là phải làm ở nhà. Để tránh tạo thành ảnh hưởng, tiệc cưới cũng không có tổ chức ở Vương Triều, mà là bố trí ở câu lạc bộ Đại Đường của Dương An Bang.
Trên tầng bốn của Đại Đường, ngày hôm nay đã bị đóng cửa tạm thời, không mở cửa với người ngoài. Đoàn người đều là dùng thang máy riêng. Khách khứa cũng không nhiều lắm, cũng chỉ là một vài thân thích, bạn bè, con cháu họ hàng của hai nhà Nhiếp, Dương, lại thêm cái đám anh em này của Nhiếp Chấn Bang nữa thôi. Thậm chí, ngay cả cha mẹ trưởng bối của đám anh em này, Nhiếp lão để từ chối khéo rồi.
Hai nhà Nhiếp, Dương làm thông gia, hơn nữa còn là thông gia lần thứ hai, sau lần Tiếu Nhã Lệ gả cho Dương An Bang. Cái ảnh hưởng này rất lớn. Mọi người ở thủ đô đều hiểu rõ. Tuy vậy, nếu như là yến tiệc linh đình thì đã khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực. Mà nếu khiêm tốn như vậy, lại có ý nghĩa hoàn toàn khác rồi. Thoạt nhìn, giống như là đang bịt tai trộm chuông vậy. Thế nhưng, trong thủ đô, vẫn là để ý rất nhiều vào chuyện này.
Món ngan sốt cam đến từ Pháp, cá ngừ đến từ vùng bờ biển Thái Bình Dương, cùng với vi cá, bào ngư, những món hải sản tươi sống mà quý giá, lại thêm cả những món ăn cung đình truyền thống của Hoa Hạ, cả bàn tiệc, cực kỳ phong phú.
Nhiếp Chấn Bang cùng với Dương An Na lần lượt đi chúc rượu. Một vòng trôi qua, cho dù là có tửu lượng cao như Nhiếp Chấn Bang cũng đã có chút men say rồi. Lúc này, Nhiếp lão sau khi dặn dò vài câu xong cũng lập tức liền đứng dậy rời khỏi. Sức khỏe của ông cụ càng ngày càng kém. Có thể chống đỡ được hai năm này cũng đã cực kỳ không dễ dàng rồi. Nhiếp Chấn Bang là người hiểu rõ nhất về sức khỏe của ông cụ, cho nên cũng không có cố gắng giữ ông cụ ở lại.
Buổi tiệc qua đi, các trưởng bối đều đã rời đi, cũng chỉ còn lại đám tiểu bối mà thôi. Nhìn cái dáng vẻ không có ý tốt gì của đám người Lưu Côn cùng với Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang liền biết, cái đám này chỉ sợ là muốn nháo động phòng đây.
Ngay lập tức, hắn nhanh chóng ôm lấy Dương An Na chạy mất. Dưới bãi độ xe tư nhân ở tầng hầm của câu lạc bộ Đại Đường, một chiếc Ferrari màu đỏ bay nhanh rời khỏi. Đây chính là xe của Dương An Na. Chiếc xe chạy thẳng vào câu lạc bộ Vương Triều.
Ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang cũng có không ít chỗ ở. Nguyên bản, dựa theo ý của Nhiếp Chấn Bang thì hai người là định đi tới biệt thự ở ngoại ô. Thế nhưng, dưới sự kiên trì của Dương An Na, xe ngược lại là chạy vào câu lạc bộ Vương Triều bên này.
Hai người đi thẳng tới thang máy riêng, trực tiếp lên tới tầng chín. Vừa vào cửa, cả hai liền thấy hai người Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều đang ngồi ở trước bàn ăn. Ánh nến đỏ lay động, rượu đỏ diễm lệ, hai người phụ nữ này, đúng là đang hưởng thụ bữa cơm dưới ánh nến.
Trùng Sinh Thế Gia Tử