Nghe được đề xuất của Nhiếp Chấn Bang, Nhan Trị An cũng có chút đắn đo. Quả thật, đúng như những gì Nhiếp Chấn Bang nói, nếu ngay cả bên trong phòng ốc cũng đều là loại bê tông có cốt tre trúc như thế này, vậy thì lớn chuyện rồi. Những căn nhà này rất có khả năng đều phải tiến hành đánh giá lại. Thậm chí, đại đa số nhà ở dùng để an cư này đều cần phải dỡ bỏ xây dựng lại. Trách nhiệm này ai sẽ gánh vác đây. Tập đoàn Thiên Hải, với vai trò là tổng thầu xây dựng, ở đây cần phải gánh trách nhiệm gì. Tất cả đều phải xác định lại.
Nhan Trị An là một quan chức lớn của tỉnh ủy, ít nhiều ông ta cũng hiểu biết một ít gì đó. Nếu thật sự như vậy, e rằng không chỉ có Thành phố Thiên Châu, mà cả quan trường tỉnh Giang Bắc đều bị chấn động.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh, sắc mặt kiên định, chỉ sợ mặc dù bản thân ông không đồng ý thì một lúc nữa, Nhiếp Chấn Bang nói không chừng vẫn sẽ dỡ một căn phòng ra thôi. Phòng ở nơi đây, người dân địa phương đều nắm rất rõ. Căn nhà nào chất lượng tốt, căn nhà nào không được, những quần chúng này nhắm mắt cũng biết rõ. Nếu từ chối sẽ để lại ấn tượng không tốt với Nhiếp Chấn Bang, chi bằng đồng ý trước. Còn về chuyện sau này, để sau này tính vậy.
Cắn chặt răng một cái, Nhan Trị An gật đầu nói:
- Được, dỡ một căn phòng xem sao. Hy vọng những người này vẫn chưa tới mức điên rồ.
Dưới sự dẫn dắt của người dân bản địa, một hàng người một lần nữa tiếp tục đi về phía bên trong. Sau khi đi qua một loạt các căn nhà có kiến trúc giống nhau ở đầu thị trấn, đến những căn nhà ở phía bên trong đều được để trống, từ ngoài nhìn vào các căn nhà này có vẻ giống hệt những căn nhà phía trước.
Một vài người có vẻ như là cán bộ thôn giới thiệu:
- Các vị lãnh đạo, những căn nhà này chính là những căn nhà được bố trí để an cư đó, chất lượng không tốt không nói, những thứ này, chúng tôi đều là được chứng kiến từ lúc bắt đầu xây dựng. Tuy rằng, trong lúc họ xây dựng thì đều bao quanh tất cả lại, nhưng làm sao có thể giấu được. Những căn nhà này, đừng nói là chúng tôi phải thêm tiền, mà ngay cả tặng không, có mời chúng tôi vào ở thì chúng tôi cũng không dám. Chúng tôi đều là bà con hàng xóm với nhau, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng tôi làm sao làm người ở thôn này nữa.
Nói rồi một người trong số đó, một tay chỉ, tùy ý nói:
- Các vị lãnh đạo, bắt đầu từ chỗ chúng ta đang đứng cho đến phía bên trong đó, những căn nhà này đều là kiến trúc bằng bê tông cốt tre, các vị có thể chọn đại một căn rồi đập ra xem là biết.
Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang nhìn nhau một cái. Nhan Trị An liền đi về phía trước khoảng mấy chục mét, ngừng lại trước một căn nhà, Nhan Trị An trầm giọng nói:
- Hãy phá căn nhà này ra đi.
Nghe thấy lời nói của Nhan Trị An, bên cạnh, những người dân trong thôn vẫn đi theo phía sau ông, lập tức hành động. Việc phá hủy nhà ở này, vẫn là để những người dân thông thường mới làm được. Những cán bộ quốc gia này đều là vai không thể khiêng, tay không thể xách, để họ dỡ bỏ nhà ở thì có dỡ đến tối cũng không biết có thể dỡ ra hồn chưa.
Trên thực tế, nói là dỡ bỏ nhà ở, cũng không hẳn là vậy. Toàn bộ các căn nhà dùng để bố trí làm nơi ở mới cho các hộ di dời của huyện Hạ Tương đều là kết cấu hỗn hợp giữa gạch và bê tông. Toàn bộ căn nhà, ngoại trừ một số bức tường thừa trọng, tường chịu cắt (tiếng anh là shear wall: có chức năng chống chấn động, chống gió bão) là phải sử dụng đến bê tông cốt thép ra thì những cái khác đều là dùng gạch đỏ để xây.
Trong số các người dân thôn, tất nhiên cũng có người tinh thông công trình xây dựng, rất nhanh, những chỗ cần phải đổ bê tông đã bị chọn ra, tám cây búa lớn đập vào vách tường, nghe tiếng rầm rầm.
Mấy người Nhan Trị An đều đứng dưới lầu cách đó khá xa. Một tiếng đập bùm bụp này, thậm chí còn có cảm giác dường như cả căn nhà đều đang rung động. Sau khoảng mười mấy phút, bên trong, những nhân viên công tác luôn giám sát bên cạnh liền chạy tới. Đứng trước mặt Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ:
- Bí thư Nhan, chủ nhiệm Nhiếp, mời hai vị lãnh đạo đi lên xem một chút.
Đi theo nhân viên công tác bước vào trong căn nhà, nơi tiếp giáp với lầu một và lầu hai, nơi này vốn dĩ cần phải được đổ bằng bê tông. Lúc này bức tường màu trắng đã bị đập vỡ. Bên trong, lộ ra bê tông, chính giữa là một chút màu xanh, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang và Nhan Trị An đều kinh hãi.
Đi ra khỏi căn nhà, phía đầu bên kia của khu vực an cư có một đám người đã chạy qua đây. Đi trước là Bí thư huyện ủy huyện Hạ Tương Ngưu Chính Phu và Chủ tịch huyện Phương Chí Cường, cả hai đều thở hổn hển chạy tới.
Đang định nói gì đó thì Nhan Trị An đã mở miệng trước:
- Hai người các ông tự mình đi xem căn nhà này đi. Giết người bừa bãi, các ông đúng là giết người bừa bãi mà. Trong lòng các ông còn chút lương tâm nào không, các ông còn đạo đức không vậy? Nhà cửa như vậy, cho các ông, các ông có dám ở không?
- Chuyện này liên quan đến khoản tiền tái định cư nơi ở cho dân cư di dời của toàn huyện Hạ Tương. Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Hạ Tương, các ông nhất định phải đưa ra báo cáo và lời giải thích tường tận. Tiền dùng vào đâu? Ai đã lấy đi? Tất cả đều phải điều tra cho ra ngọn ngành. Đúng là to gan. Dám dùng tre trúc mảnh khảnh để thay cho sắt thép. Vô sỉ!
Nhan Trị An mắng liền một hơi, rồi lập tức liền đi về hướng chiếc xe đậu ở bên ngoài. Một hàng người đều không hề dừng chân nhiều tại huyện Hạ Tương.
Chiếc xe trực tiếp chạy về hướng ủy ban thành phố Thiên Châu. Lúc này, Nhan Trị An liền gọi Bí thư ủy ban thành phố Thiên Châu Từ Kỳ đi qua. Vừa nghe các căn nhà dùng để an trí các hộ dân di dời bị ăn xén nguyên vật liệu bằng cách dám sử dụng ống tre làm cốt bê tông xong, Từ Kỳ cũng kinh hãi rồi. Chuyện này, thật khiến người khác kinh ngạc, lá gan của đám người này quả thật đã vượt qua dự đoán của chính ông ta. Từ Kỳ liền trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Nhan, ý của anh là?
Có Nhan Trị An ở đây, Từ Kỳ tự giác đứng theo góc độ hiệp trợ. Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng đã ra mặt. Công việc cần làm của Ủy ban thành phố Thiên Châu rất đơn giản, đó là toàn lực phối hợp với công việc của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Nhan Trị An trầm ngâm một lát liền nói:
- Đồng chí Từ Kỳ, tôi đề nghị Thành phố Thiên Châu lập tức mở hội nghị ủy viên thường vụ. Đưa ra quyết định tiến hành song quy đối với Bí thư huyện ủy Ngưu Chính Phu và Chủ tịch huyện Phương Chí Cường của huyện Hạ Tương. Ngoài ra, tập đoàn Thiên Hải với vai trò là phía tổng thầu xây dựng, đề nghị ủy ban thành phố Thiên Châu cử ra tổ điều tra, niêm phong tất cả các sổ sách tài chính và văn kiện tài liệu liên lạc của phân công ty ở Thiên Châu của tập đoàn Thiên Hải.
Nói đến đây, Nhan Trị An lại bổ sung thêm một câu:
- Đồng chí Từ Kỳ, nhanh chóng đi làm đi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nói đến đây, Nhan Trị An cũng biết, chuyện nếu cứ che giấu tiếp thì đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Nhan Trị An lập tức nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, tôi tin cậu cũng nhìn ra, lúc nói đến tập đoàn Thiên Hải, không chỉ tôi, mà ngay cả bí thư Tôn Đạt Lượng cũng có chút bất đắc dĩ. Hiện tại, chuyện đã phát sinh tới mức độ này rồi, đã vượt xa dự liệu của tôi. Lá gan của tập đoàn Thiên Hải thật sự là quá lớn rồi. Muốn che đậy cũng không thể che đậy được nữa rồi. Tôi cũng nói thẳng luôn, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Hải tên Đinh Hải Đào. Cha của anh ta hiện đang là ủy viên ban thường vụ tỉnh, Phó chủ tịch thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc chúng tôi, đồng chí Đinh Quốc Hồng.
Đối với tập đoàn Thiên Hải này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang sớm đã có dự đoán rồi. Vốn dĩ cứ tưởng là do công tử của một lãnh đạo Phó chức nào đó ở bên trong tỉnh, không ngờ lại là công tử của Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Bắc. Chẳng trách ngay cả Tôn Đạt Lượng cũng có chút kiêng kỵ. Dù sao cũng không phải có mối thù sống chết, chỉ cần có thể cho qua, được bao nhiêu thì cũng phải nể mặt của Đinh Quốc Hồng, chừa một lối thoát cho tập đoàn Thiên Hải. Dù sao, Nhiếp Chấn Bang có truy cứu cũng chỉ là những cán bộ của huyện Hạ Tương mà thôi.
Nhưng, chuyện đã phát triển tới mức này, thế cục đã vượt qua khỏi sự khống chế rồi, đặc biệt là những bê tông cốt tre đó, Nhan Trị An cũng không dám gánh trách nhiệm này. Lỡ như, khi người dân vào đó ở mà xảy ra chuyện gì, vụ án này lại do ông ta điều tra, vậy thì tiền đồ của Nhan Trị An xem như hết. Đối diện với tiền đồ chính trị của mình, Nhan Trị An sẽ không quản phía sau tập đoàn Thiên Hải có ai hậu thuẫn nữa rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trở nên trầm mặc.
Không ngờ, một chuyện này của Chưởng Quỹ, lại dẫn ra vụ án lớn như vậy. Dùng cái từ vụ án động trời cũng không đủ để hình dung được. Liên lụy đến một Phó chủ tịch thường vụ, đây quả là một cơ hội khó có được. Hơn nữa, trong trí nhớ của hắn, hắn đã từng nghe Ninh Trí Viễn nhắc đến, cái người Phó chủ tịch thường trực tỉnh Đinh Quốc Hồng này, hình như là người của Bí thư ủy ban tỉnh Giang Bắc Thẩm Ngôn Thạc. Thẩm Ngôn Thạc, đây chính là lực lượng trung kiên của Lý hệ đấy.
Cơ hội khó có được như vậy, nếu hắn bỏ lỡ thì hắn đã không phải Nhiếp Chấn Bang rồi. Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:
- Bí thư Nhan, tôi nghĩ thế này vậy. Vụ án này, bên tôi sẽ lập tức báo cáo lại với Ủy ban kỷ luật trung ương, với Bí thư Hữu Kiệt. Còn về phía ủy ban tỉnh Giang Bắc thì phải phiền đến bí thư Nhan rồi. Cả hai cùng tiến hành. Bất kể như thế nào, bất kể có liên quan đến người nào, hễ tra ra được thì ai dám cản trở thì sẽ truy tố đến cùng.
Nghe thấy trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang tản ra sát khí đằng đằng, Nhan Trị An cũng cảm thấy sởn gai ốc. Sát khí của Nhiếp Chấn Bang đúng là không nhỏ.
Trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân và tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc.
Bên trong tòa nhà văn phòng mười lăm tầng của Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc, lúc này, trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất của Ủy ban thường vụ tỉnh ủy, ánh đèn sáng trưng, giờ đã là hơn bảy giờ tối. Năm giờ chiều, lúc gần tan ca, tất cả các ủy viên thường vụ đều đã nhận được tin, lâm thời tiến hành triệu tập hội nghị ủy ban thường vụ đặc biệt.
Tất cả ủy viên thường vụ đều ngồi trong phòng hội nghị. Ngồi ngay chính giữa, ở vị trí chủ tọa, bí thư ủy ban tỉnh Giang Bắc Thẩm Ngôn Thạc lúc này có vẻ mặt rất ngưng trọng.
Nhìn các ủy viên thường vụ chung quanh một lượt, rồi ông ta trầm giọng nói:
- Các đồng chí, ngay lúc bốn giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của đồng chí Hữu Kiệt ở Ủy ban kỷ luật trung ương. Sự việc liên quan đến huyện Hạ Tương của thành phố Thiên Châu. Trước khi nhận được điện thoại của đồng chí Tăng Hữu Kiệt, tôi có nhận được điện thoại của đồng chí Nhan Trị An hiện giờ đang có mặt ở thành phố Thiên Châu. Tình hình huyện Hạ Tương rất tệ, cũng khiến tôi rất tức giận và kinh ngạc.
Giọng điệu của Thẩm Ngôn Thạc rất nghiêm túc, rất khó chịu. Trong phòng hội nghị là một mảnh tĩnh lặng, thậm chí ngay cả một cây kim nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Ngôn Thạc hạ giọng nói:
- Các đồng chí, khoản tiền năm trăm triệu dùng để di dân an cư, tất cả số căn nhà dùng để bố trí cho người dân di dời, toàn bộ đều dùng bê tông cốt tre. Đây là hành động gì đây? Hành vi gì đây? Thật đáng xấu hổ. Đây là nổi nhục của tỉnh Giang Bắc chúng ta. Tổng thầu xây dựng của công trình nhà ở tái định cư cho người dân di dời ở huyện Hạ Tương là tập đoàn Thiên Hải, sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể trốn tránh được. Về việc liên quan đến những ai, những chuyện gì đều phải điều tra một cách nghiêm túc đến cùng, tuyệt đối không nhượng bộ.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của Phó chủ tịch tỉnh ủy ban thường vụ tỉnh Giang Bắc Đinh Quốc Hồng đang ngồi cạnh liền lạnh lùng lại ngay lập tức. Lần này, đứa con trai Hải Đào của ông ta đã làm nên chuyện động trời rồi.
Chủ tịch tỉnh Ninh Thủ Thường ngồi cạnh nhìn vẻ mặt chính khí của Thẩm Ngôn Thạc mà trong lòng cười nhạt. Lời nói chính nghĩa như vậy, hy vọng trước sau cũng giống như vậy mới được.
Trùng Sinh Thế Gia Tử