- Ừ, tôi cũng đồng ý với phán đoán của chủ nhiệm Nhiếp. Bí thư Phạm, bên phía các anh đấy, tôi thấy, có thể suy nghĩ tới việc, lập tức tổ chức lực lượng ưu tú, khống chế người phụ nữ này lại.
Hà Vĩ Mao lúc này cũng từ bỏ cái ý nghĩ khoanh tay đứng nhìn, cũng tham gia vào việc điều tra, bắt giữ và thấm vấn của vụ án.
Cùng lúc đó, Cao Vệ đích thân dẫn đội, với sự hợp tác của nhiều người, ngay trong đêm, đã tiến hành điều tra với căn nhà của tình nhân của Phùng Đại Bưu, tức phó viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân huyện Đại Mông, Lưu Hồng Mai.
Nhìn ba người cảnh sát đứng trước cửa, còn có hai người đàn ông nữa mặc quần áo vest tối màu, với khuôn mặt rất nghiêm túc, Lưu Hồng Mai bỗng có dự cảm xấu.
Lưu Hồng Mai người này, ở huyện Đại Mông, đó cũng là một nhân vật huyền thoại. Mười chín tuổi, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành bác sĩ của trường y tế địa khu Đông Mông, cô ta được phân công đến bệnh viện Nhân Dân huyện Đại Mông, trở thành một bác sỹ bình thường. Nhưng, trong một cơ hội ngẫu nhiên trùng hợp, cô ta lại được làm quen với Phùng Đại Bưu, phó bí thư huyện ủy thời gian đó. Lúc đấy, đúng là thời điểm mà Phùng Đại Bưu mới an táng cho người vợ của mình, trong lúc đau buồn, đã vào viện nghỉ dưỡng tại phòng bệnh của cán bộ cấp cao trong bệnh viện nhân dân.
Vừa nhìn thấy Lưu Hồng Mai với diện mạo xinh đẹp, trẻ trung, Phùng Đại Bưu mất kiểm soát, đã quấn lấy Lưu Hồng Mai.
Một học sinh vừa mới tốt nghiệp, làm sao có thể là đối thủ của Phùng Đại Bưu. Chỉ với vài mưu kế, Lưu Hồng Mai trong lúc nửa tỉnh nửa say đã bị Phùng Đại Bưu lừa lên giường, từ đó về sau, đã trở thành nhân tình của Phùng Đại Bưu.
Mà từ sau khi cấu kết với Lưu Hồng Mai rồi, số làm quan của Phùng Đại Bưu lại gặp thuận lợi. Một bước nhảy luôn lên trở thành Bí thư huyện ủy, nắm quyền lực lớn trong tay. Còn Lưu HồngMai cũng liên tiếp được lên chức. Lúc này mới 30 tuổi, cũng đã trở thành phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân huyện Đại Mông.
Rốt cuộc, Lưu Hồng Mai cũng không phải loại người chưa từng trải qua sóng to gió lớn, nhìn cái cảnh tượng này, trong lòng mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Các anh là…?
Cao Vệ bấy giờ cũng đã quan sát, đánh giá Lưu Hồng Mai. Chiều cao khoảng 1 mét 7, vóc dáng cân đối thon thả, quan trọng nhất là ngực to mông nở, vòng eo thì mảnh mai. Cứ đứng như vậy thôi cũng làm cho người khác bị lôi cuốn và rung động. Một cặp mắt hoa đào rất quyến rũ, giống như cười mà không phải cười. Làn da trắng ngần. Chẳng trách Phùng Đại Bưu lại có thể đắm đuối trong đó, coi người phụ nữ này là tri kỷ. Người phụ nữ như vậy, đó chính là một báu vật.
Trong lòng Cao Vệ thoáng trầm tư, ngay sau đó mở miệng nói:
- Đồng chí Lưu Hồng Mai phải không? Chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông. Lần này đến tìm đồng chí, là muốn hỏi một số chuyện. Đây là thẻ công tác và chứng nhận điều tra của chúng tôi.
Nghe câu nói này của Cao Vệ, Lưu Hồng Mai có hơi thất thần một giây lát. Quả thật là quá bất ngờ, không nghĩ tới rằng, lại là người của Ủy ban Kỷ luật.
Sau một lúc lâu, Lưu Hồng Mai mới lấy lại được tinh thần, lập tức đứng sang bên cạnh, chừa ra lối đi rồi nói với Cao Vệ và mọi người:
- Mời vào.
Đoàn người đi vào trong nhà của Lưu Hồng Mai. Cao Vệ cũng không nói thêm cái gì. Nói là hỏi thăm một vài chuyện, đấy chẳng qua chỉ là một cái cớ, quan trọng nhất chính là truy tìm cho ra chứng cứ, tiền mặt, vàng cùng với sổ tiết kiệm và sổ sách, những thứ này, mới là mục đích chính của Cao Vệ và mọi người.
Về phần quan hệ của Phùng Đại Bưu và Lưu Hồng Mai, không quan trọng, một người góa vợ, một người độc thân, anh còn có thể nói quan hệ của họ không chính đáng sao? Trong chuyện này, vỗn đã tìm không ra chỗ không ổn và kiếm ra cớ nào.
Khám xét, việc này đối với đám người Cao Vệ mà nói, hoàn toàn là thuộc cấp bậc chuyên nghiệp. Đầu tiên là bắt đầu từ phòng ngủ, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào, nhưng, cũng không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường. Một mạch khám xét cho đến lúc tới nhà vệ sinh thì bỗng nhiên, nhân viên làm việc của ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông lại từ trong nhà vệ sinh đi ra với bộ mặt phấn khởi:
- Tổ trưởng Cao, có phát hiện.
Nghe được câu này, trong lòng Cao Vệ cũng vui mừng, lập tức hắn liền đứng lên, nói với một đồng chí bên cạnh:
- Đồng chí, làm phiền anh để mắt đến Lưu Hồng Mai.
Đi vào trong nhà vệ sinh, lúc này, một cảnh sát đang đập tường của nhà vệ sinh. Đồng thời nói:
- Cán sự Lã, tổ trưởng Cao, các anh đến xem, bức tường này, nhìn bên ngoài dường như không có vấn đề gì. Nhưng, nếu nhìn vào độ dài thì hẳn là tự làm thêm vào. Độ dài này không phù hợp với diện tích của WC. Ngoài ra, bức tường này, gõ vào thì có âm thanh trống rỗng. Xem ra, nếu tôi đoán không sai, hẳn là một vách tường rỗng.
- Tường rỗng?
Cao Vệ nhắc lại một lần, ngay lập tức đưa ra quyết định, hắn nói:
- Đập, đập ra xem, bên trong rốt cuộc là cái gì.
Rất nhanh chóng, một cái búa đã được lấy tới, sau mấy tiếng rầm rầm, bức tường đã được đục một lỗ hổng. Cảnh tượng bên trong, khiến cho mọi người có mặt tại đó đều phải há hốc miệng. Xuyên qua ánh sáng nhìn vào bên trong, trong một không gian nhỏ rộng khoảng ba mươi centimet vuông, từng chồng, từng chồng tiền nhân dân tệ được xếp một cách gọn gàng ngăn nắp, bên cạnh còn có rất nhiều vàng bạc châu báu, trang sức, trên chỗ trang sức này, một chồng sổ tiết kiệm được dùng dây chun buộc lại. Trên cùng, còn có một cuốn sổ ghi chép bằng da màu đen. Nhìn thấy cái tình huống này, sắc mặt của Lưu Hồng Mai trắng bệch. Không cần nói thêm, kết quả như vậy, Lưu Hồng Mai đã sớm đoán được và đã tính trước. Nhưng, Lưu Hồng Mai không ngờ được, người của ủy ban kỷ luật lại có thể nhanh chóng như vậy mà đã điều tra được tới tận chỗ của mình mà thôi.
Trên mặt của Cao Vệ lúc này cũng lộ vẻ vui mừng, vụ án điều tra đến đây, cuối cùng cũng đã có được sự tiến triển thực chất. Đến giờ phút này, về cơ bản thì đại cục đã xác định, kết cục của Phùng Đại Bưu, đã không có khả năng lật ngược lại nữa rồi.
Ngay sau đó, Cao Vệ trầm giọng nói:
- Cán sự Lã, bố trí xe, sau khi chụp ảnh toàn bộ những tang vật của việc tham ô tiền của này xong, tất cả đều mang đi. Lưu Hồng Mai cũng đưa đi lập tức tiến hành thẩm tra đột kích.
Khi mà cả một chiếc xe to chở tang vật là đống tiền cảu tham ô về tới nhà khách Ban Chỉ huy quân sự huyện Đại Mông, đám người Nhiếp Chấn Bang, Hà Vĩ Mao và Phạm Mông Thủy vốn nghe được thông báo trước đó, cũng đã đứng chờ sẵn ở trong sân rồi.
Cao Vệ vừa xuống xe, trên mặt hiện ra nét mặt vui sướng, nhìn ba người nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, chủ nhiệm Hà, bí thư Phạm. Tôi tìm thấy rồi. Ban đầu ước lượng qua, chỉ riêng tiền mặt, cũng phải có hơn sáu trăm nghìn. Lần này, Phùng Đại Bưu cũng đã hoàn toàn không thể chối cãi nữa rồi.
Nghe được tin tức này, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang và Hà Vĩ Mao đều hiện ra một vẻ mặt vui mừng, ngay lập tức, cả hai liền phái mấy nhân viên công tác đi kiểm kê số tang vật này.
Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, Cao Vệ đi vào phòng làm việc, nhìn Nhiếp Chấn Bang và mọi người lúc này đang đợi tin tức, nói một cách hứng khởi:
- Các vị lãnh đạo, đã điều tra xong rồi, lúc này đây, tổng số tiền mặt thu được là sáu trăm ba mươi nghìn Nhân dân tệ. Số vàng bạc châu báu trang sức, trị giá ba trăm nghìn nhân dân tệ. Ngoài ra còn có hai mươi ba quyển sổ tiết kiệm dùng tên giả, số tiền gửi trong đó từ mấy chục nghìn tới hơn một trăm nghìn đều có, tất cả tổng cộng lại là ba triệu một trăm tám mươi nghìn. Mặt khác, có một cuốn sổ ghi chép màu đen, đây là ghi chép của chính Lưu Hồng Mai, ghi lại thời gian mỗi lần nhận khoản tiền hối lộ, người nào hối lộ, tất cả đều được ghi trong sổ. Lần này, Phùng Đại Bưu không có bất kỳ cách nào để phản bác nữa rồi.
Hơn ba triệu.
Vừa nghe thấy con số này, Hà Vĩ Mao đã hoàn toàn xanh mét cả mặt mày. Tham ô hơn 3 triệu, chuyện này trong lịch sử tỉnh Lỗ Đông, vẫn là lần đầu tiên. Phùng Đại Bưu, hoàn toàn xứng đáng là tham quan lớn nhất của tỉnh Lỗ Đông rồi. Một bí thư huyện ủy của một huyện hẻo lánh cấp quốc gia, trong thời gian mười năm ngắn ngủi, lại tích lũy được số tài sản khổng lồ như vậy, đây chính là đã tát một cái tát rất mạnh vào bộ mặt của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, vào bộ mặt của địa khu Đông Mông.
Trầm ngâm một lúc, Hà Vĩ Mao quay lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, đây là một vết bản và là một sai lầm của công tác kiểm tra kỷ luật tỉnh Lỗ Đông chúng tôi. Ở đây, tôi đại diện cho ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, đại diện cho bí thư Hoàng của chúng tôi, xin được kiểm điểm trước lãnh đạo cấp trên. Tại đây, tôi có một nguyện vọng, mong muốn chủ nhiệm Nhiếp có thể đồng ý.
Nghe mấy lời nói quanh co, râu ria của Hà Vĩ Mao, Nhiếp Chấn Bang thậm chí không cần phải nghĩ, đã biết ý của Hà Vĩ Mao. Lần này, huyện Đại Mông xảy ra chuyện lớn như vậy, Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra ngầm, đã bỏ qua ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, nếu như không điều tra ra quá nhiều vấn đề, như vậy Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông còn dễ ăn nói một chút. Nhưng, bây giờ lại điều tra ra được một tên tham quan lớn nhất từ trước tới giờ của tỉnh Lỗ Đông, thể diện của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đã hoàn toàn không còn nữa.
Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều biết rồi, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông lại không biết một chút gì, điều này không phải đã chứng minh sự bất lực và không làm hết chức trách của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông sao?
Bây giờ, Hà Vĩ Mao nếu muốn nắm quyền thẩm vấn điều tra, tính chất của nó lại khác hẳn với lúc trước. Như vậy sẽ trở thành việc, làm theo chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên là Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông ra tay phá án và bắt giam vụ án tham nhũng lớn của tỉnh Lỗ Đông, chuyện này mang tính chất khác hẳn rồi.
Trong quan trường, coi trọng chính là sự bình thường, cân đối. Nếu như chuyện này đã điều tra ra được manh mối, mục đích của bản thân đã hoàn toàn đạt được rồi, nhiệm vụ của bí thư Âu Dương Hạ giao phó cho cũng đã hoàn thành rồi, như vậy, ai chủ đạo ở đây, đã không còn quan trọng nữa. Bản thân mình nếu như đã phụ trách phòng số năm, lại còn được phân công quản lý Lỗ Đông và 6 tỉnh thành, sau này, cơ hội giao thiệp sẽ rất nhiều. Lúc này đây nếu làm chặt quá, truyền ra ngoài thành chủ nhiệm Nhiếp Chấn Bang của phòng số năm không giữ thể diện cho cấp dưới, sau này công việc của mình sẽ khó mà triển khai được.
Ngược lại, nếu lúc này đồng ý với thỉnh cầu của mấy người Hà Vĩ Mao, để lại chút thể diện cho ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông và địa khu Đông Mông, vậy thì những người này nhất định sẽ không, và cũng sẽ không dám có bất kỳ sự thiên vị nào. Suy cho cùng, đích thân mình ở đây quan sát, đồng thời, lại có thể giữ lại thể diện lớn cho bọn họ, đây chính là tạo một phần tình nghĩa rồi. Cái này đối với công việc của mình sau này, sẽ thuận lợi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Chủ nhiện Hà, anh nói cái gì vậy? Cho dù anh không nói, tôi cũng phải nói đến. Vụ án này, chúng tôi cũng là nhận tố cáo đích danh của ông cụ Hồng Thanh Sơn, cho nên giờ mới đến đây. Các anh có biết đấy, ông cụ Hồng là lão bát lộ. Năm đó, nói ra cũng là chủ nhiệm lớp của bí thư Âu Dương Hạ. Bởi vậy, bí thư Âu Dương Hạ lúc này mới tức giận như vậy. Hiện giờ, nếu chuyện đã được phơi bày rõ ràng rồi, điều tra cụ thể và quy trình công tố sau này, vẫn phải nhờ vào Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông và Ủy ban Kỷ luật Địa khu để hoàn tất. Tôi thấy, vụ án này, giao cho chủ nhiệm Hà và bí thư Phạm hai anh thu xếp là được rồi.
Nếu như muốn lấy lòng, Nhiếp Chấn Bang dứt khoát sẽ tặng to một chút, không riêng gì biếu tặng chút ân tình cho ủy ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, ngay cả ủy ban kỷ luật địa khu Đông Mông cũng tặng luôn một phần ân tình đi.
Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Hà Vĩ Mao và Phạm Mông Thủy liếc mắt nhìn nhau một cái, Hà Vĩ Mao lập tức chạy ra đón chào và bắt tay Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, cảm ơn lãnh đạo cấp trên, cảm ơn sự tin tưởng của anh đối với Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông chúng tôi. Xin anh yên tâm, vụ án này, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời làm hài lòng bí thư Âu Dương và chủ nhiệm Nhiếp.