Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 265: Khoản phí chiêu đãi khiến người ta giật mình

Trên khuôn mặt của Lưu Văn Thanh cũng có vẻ hơi căng thẳng. Biểu hiện lúc này của Nhiếp Chấn Bang thực sự đã vượt khỏi dự tính của ông ta. Giờ phút này Lưu Văn Thanh có chút hối hận. Sớm biết Nhiếp Chấn Bang sẽ như thế này, có cho thêm một vạn lá gan Lưu Văn Thanh cũng không dám làm vậy.

Nhưng, trước đây Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là như thế này. Từ trước đến nay, cách xử sự, cách làm người của Nhiếp Chấn Bang bất cứ khi nào cũng đều là một sự khiêm tốn, đối với lãnh đạo cấp trên chưa từng tự cao tự đại, tại sao hôm nay đột nhiên lại cứng đầu như vậy.

Điều này đã nói rõ một điều rằng, Lưu Văn Thanh thực tế chưa hiểu rõ tính cách của Nhiếp Chấn Bang. Có thể nói, đối với hầu hết mọi việc, Nhiếp Chấn Bang đều xử sự theo một cách bình thường, kể cả những người không có quan hệ và bối cảnh thâm sâu cũng không có gì khác biệt. Nhưng lần này, lời nói của Thiết Lực lại vô tình chạm đến điểm mấu chốt của Nhiếp Chấn Bang.

Ý tứ của Thiết Lực là bất kể trong tình huống nào, bản thân cũng đều phải nhường nhịn Chu Thần một chút, đây hiển nhiên là điều không thể. Nhiếp Chấn Bang phản bác lại cũng là chuyện tất nhiên.

Thiết Lực lúc này sắc mặt trầm xuống, nói lại lần nữa:

- Đồng chí Tiểu Nhiếp, thân là một cán bộ Đảng viên, tính kỷ luật trong tổ chức là bắt buộc phải có. Nói đến chính trị, phải lấy đại cục làm trọng, đây cũng là điều bắt buộc. Nếu không, còn cần gì đến tổ chức, cần gì cấp trên nữa, như vậy còn ra cái quy củ gì?

Nói xong, Thiết Lực đứng dậy, phất phất tay nói:

- Được rồi, chuyện xây sân bay rất tốt, đối với thành phố Bá Châu mà nói là một sự thúc đẩy lớn. Tôi biết rồi. Các cậu trước cứ trở về đi.

]Câu nói sau cùng, Thiết Lực lại cố tình không nhắc đến thành phố Tân Lê, đây cũng là một tín hiệu không tốt. Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý đến vấn đề này. Chỉ cần Bá Châu xây dựng sân bay, nhất định không thể thiếu được thành phố Tân Lê. Nếu chỉ đơn thuần trông cậy vào một mình thành phố Bá Châu thì làm sao xây nổi sân bay.

Vừa đi ra khỏi nhà Thiết Lực, Nhiếp Chấn Bang liền cười với Lưu Văn Thanh bên cạnh, nói:

- Bí thư Lưu, ngài đi nghỉ ngơi đi. Đúng lúc lên đây thì nhân tiện tôi cũng qua bên trường Đảng điểm danh một cái. Ngày mai tôi tự mình quay về là được rồi.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh thở dài một tiếng. Nhiếp Chấn Bang cái gì cũng tốt, chỉ có gan là hơi lớn một chút thôi. Cho dù có thế nào cũng đâu thể ở trước mặt Chủ tịch Khu tự trị tỏ thái độ cứng rắn như vậy? Lưu Văn Thanh trầm tư một chút, sau đó liền nói:

- Chấn Bang à, tôi có câu này không biết có nên nói hay không.

Nghe Lưu Văn Thanh nói vậy Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, lập tức gật đầu trả lời:

- Bí thư Lưu, có gì ngài cứ nói ra.

- Tục ngữ có câu: Cứng quá thì dễ gãy. Chấn Bang, tiền đồ của cậu rất rộng mở, có lúc cũng cần phải học cách thỏa hiệp, có lúc lùi một bước không có nghĩa là nhượng bộ mà chỉ vì để tiến một bước càng dài hơn. Cậu hiểu không?

Lưu Văn Thanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói ra những lời này.

Ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang nghe xong cũng mỉm cười. Ý tứ của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu rõ, chính là muốn nói về việc mình cần phải nhẫn nhịn Chu Thần một chút. Ở đất nước này hiện tại chính là như vậy, cái được coi trọng là sự trung dung (trung dung nghĩa là trung hòa, trung lập, không thái quá), sự phối hợp. Nhưng riêng đối với Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang lại không định thỏa hiệp. Chu Thần thành thật thì còn tốt, nếu không mình cũng không thể ngồi yên không dùng thủ đoạn được.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:

- Bí thư Lưu, tôi vẫn giữ nguyên câu nói của mình, trong chính trị, điều kiện tiên quyết là phải chú ý đến đại cục, mong Chủ tịch Chu có thể chú ý đến đại cục là sự phát triển của thành phố Tân Lê, tôi sẽ không làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến đại cục này. Nhưng nếu Chủ tịch Chu vì vấn đề cá nhân thì tôi cũng không còn cách nào khác. Bí thư Lưu, ngài cứ đi trước đi, tôi đúng lúc đến thành phố Ô này, thuận tiện đi báo một tiếng với bên trường Đảng. Ngày mai tự tôi trở về cũng được.

Nhiếp Chấn Bang nói xong liền quay người rời đi. Lúc này Phùng Đại Dũng từ bên cạnh đi lên, nói với Lưu Văn Thanh:

- Bí thư, bên ngoài gió lớn, anh mau lên xe đi. Nhiếp Chấn Bang thật sự là không thức thời. Anh đã nói đến mức này rồi, cậu ta nghe hay không thì kệ cậu ta. Anh không đáng vì cậu ta mà tức giận.

Lưu Văn Thanh khoát tay, nhìn bóng Nhiếp Chấn Bang rời đi. Giờ phút này, Lưu Văn Thanh có một loại cảm giác vừa đau mà lại vừa vui. Cái vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Bá Châu này cũng không dễ ngồi. Bề ngoài nhìn có vẻ vô cùng oai phong, nhưng bên dưới lại có hai nhân vật như vậy, bên này cũng không được bên kia cũng không được, bị kẹp ở giữa thật là khó xử.

...

Nhiếp Chấn Bang đi vào kí túc xá của lớp huấn luyện cán bộ thanh niên cấp Phó giám đốc Sở của Trường Đảng thuộc Khu tự trị, hầu như các phòng đều trống không không một bóng người.

Nhưng, riêng phòng của mình thì lại sáng đèn. Vừa bước vào trong phòng, Kiều Nguyên liền ngẩng đều lên. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Kiều Nguyên cũng có chút bất ngờ. Chuyện ở huyện Lê, các cán bộ ở toàn khu đều biết rồi. Nhiếp Chấn Bang được thăng lên làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Tân Lê, một thành phố Cấp Phó Sở. Nhân vật số một, cái này so với vị trí Phó giám đốc sở của mình thì thoải mái hơn nhiều.

Kiều Nguyên lập tức tháo mắt kính xuống, cười nói:

- Bí thư Nhiếp, hiện giờ chức Bí thư này đúng là danh xứng với thực rồi đấy. Tiểu tử cậu lần này vừa trở về đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Mẫn Bàn Tử nhắc đến cậu bao nhiêu lần, nói nếu cậu còn không qua đây, chúng tôi sẽ trở về mỗi người tổ chức một đoàn khảo sát chạy đến thành phố Tân Lê hôi của.

Nhiếp Chấn Bang lúc này liền bật cười, ngồi xuống giường bên cạnh nói:

- Anh Nguyên, sao cả Mẫn Bàn Tử và anh Xuân Lôi đều ra ngoài dạo chơi rồi mà anh vẫn còn vùi đầu vào học hành thế này.

Kiều Nguyên cũng mỉm cười nói:

- Cái tên lão Lôi kia gần đây xảy ra chút chuyện với thành phố Ngọc, nghe nói là do mâu thuẫn dân tộc, bận tới mức sứt đầu mẻ trán rồi. Bàn Tử gần đây cũng đang vận động. Tên này có cơ hội đến vùng duyên hải giao lưu, lần này trở về chắc chắn sẽ rất tiến bộ. Hiện tại chỉ có ông anh là tôi đây phải khổ sở học hành thôi, haha.

Lời nói của Kiều Nguyên cũng có chút ý pha trò. Mọi người đều là cấp Phó giám đốc sở, đương nhiên là đều đã có con đường riêng của mình. Đừng nhìn bề ngoài Kiều Nguyên thế này mà đánh giá, sợ là cũng không phải đơn giản đâu.

Sau khi ở một buổi tối bên trường Đảng cùng Kiều Nguyên tán gẫu vài chuyện trên trời dưới biển, Nhiếp Chấn Bang lưu lại thành phố Ô vài ngày, còn đặc biệt đi học mấy buổi, trao đổi với Chủ nhiệm lớp Trương Hiểu Âu một phen. Đợi cho Lưu Văn Thanh lấy được văn kiện phê chuẩn chính thức của Ủy ban Kế hoạch và Cục quản lý Hàng không Khu tự trị, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới chuẩn bị khởi hành trở về thành phố Tân Lê.

Sáng sớm hôm sau Nhiếp Chấn Bang đã an vị trên chuyến xe trở về Tân Lê. Cùng với sự phát triển của thành phố Tân Lê, hiện giờ những tuyến xe tốc hành từ thành phố Ô về Tân Lê cũng nhiều hơn, đây chính là một biểu hiện của kinh tế thị trường. Có người đi đến thành phố Tân Lê, liền có nghĩa là có thị trường, cũng tức là có khả năng kiếm tiền. Mà chuyện như vậy, căn bản là không cần phải sắp xếp bố trí, tự nhiên sẽ có người nghĩ đến cái mặt này.

Khoảng ba rưỡi chiều, Nhiếp Chấn Bang mới đến bến xe thành phố Tân Lê.

Sau khi tùy tiện ăn một chút gì đó ở ven đường, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới trở về tòa nhà Thành Ủy thành phố Tân Lê.

Bước vào trụ sở làm việc, không ít nhân viên đều dừng lại mỉm cười khách khí chào hỏi và nhường lối cho Nhiếp Chấn Bang đi trước.

Lúc Nhiếp Chấn Bang đi vào văn phòng cũng đã là khoảng bốn giờ chiều. Đẩy cửa bước vào, Dịch Quân liền đứng dậy. Về điểm này của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Dù cho mình có tới làm việc ở văn phòng hay không thì Dịch Quân vẫn luôn tuân thủ thời gian làm việc.

Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân đứng lên có vẻ vui mừng nói:

- Bí thư, anh đã trở lại, mấy ngày nay ở thành phố đã loạn hết cả lên rồi.

Vừa nghe Dịch Quân nói vậy Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chỗ Chu Thần xảy ra vấn đề rồi. Những cán bộ khác trong bộ máy lãnh đạo Thành ủy thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang đều hiểu rõ ràng. Tuy rằng không phải tất cả bọn họ đều là tâm phúc của mình, nhưng dưới ảnh hưởng của mình, họ cũng không dám làm những chuyện xằng bậy. Chỉ có Chu Thần là người duy nhất làm cho mình lo lắng.

Một mặt, Chu Thần không ngoan ngoãn chịu phục mình, mặt khác Chu Thần là quyền Chủ tịch thành phố. Lúc mình không có ở đây, toàn bộ các cán bộ tuy rằng có thể không để ý tới Chu Thần, không bị hắn quấy nhiễu. Nhưng, đồng thời, cũng không ai có thể ngăn cản hành động của hắn.

Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm giọng nói:

- Chuyện gì vậy? Không cần gấp, cậu cứ từ từ nói.

Nhiếp Chấn Bang vừa vào phòng làm việc của mình, Dịch Quân liền mang theo một chồng tài liệu bước vào, đặt trên bàn làm việc của Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:

- Bí thư, anh xem một chút đi, đây là hóa đơn nhà khách Tân Lê và khách sạn Đại Phú Hào gửi đến mấy ngày nay.

Nhìn hóa đơn, Nhiếp Chấn Bang liền cau mày. Sự phát triển kinh tế của thành phố Tân Lê và mô thức xây dựng của khu kinh tế mới hiện giờ đã trở thành tấm gương cũng như đối tượng học tập của không ít huyện, thành phố ở khu tự trị. Bắt đầu từ năm ngoái, hàng tháng đều có không ít huyện, thành phố cử đoàn đại biểu đến đây khảo sát, thậm chí tỉnh Tuyết Vực và tỉnh Thanh Châu bên cạnh cũng cử đoàn khảo sát đến. Từ trước giờ, đối với việc chiêu đãi các đoàn khảo sát, cán bộ Thành ủy thành phố Tân Lê từ trên xuống dưới đều nghiêm chỉnh dựa theo tiêu chuẩn công vụ mà Nhiếp Chấn Bang đã đặt ra để tiến hành chiêu đãi, hơn nữa thậm chí những tiêu chuẩn chiêu đãi này cũng được không ít các huyện thị học theo.

Nhưng, hai ngày nay, Nhiếp Chấn Bang không có ở thành phố Tân Lê thì đều là Chu Thần – Phó bí thư Thành ủy, quyền Chủ tịch thành phố tiến hành tiếp đãi.

Xem xét hóa đơn, ba ngày nay, tổng cộng mới có một đoàn khảo sát, chỉ tính chi phí ăn ở đã đến hơn sáu mươi, bảy mươi ngàn tệ rồi, lại thêm hơn tám mươi lăm nghìn bốn trăm tệ ở khách sạn Đại Phú Hào nữa. Tổng kết lại, chỉ là một đoàn khảo sát, trong ba ngày đã tiêu hết hơn một trăm năm mươi nghìn tệ của thành phố Tân Lê rồi. Con số này, thực sự làm người ta giật mình.

Nếu dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi mà Nhiếp Chấn Bang đã quy định, toàn bộ hai mươi người của đoàn khảo sát, hai người một phòng, tổng cộng mười phòng, theo giá chung của nhà khách Tân Lê khoảng năm mươi tệ một đêm, ba ngày mới có một nghìn năm trăm tệ. Dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi thì một người một bữa cơm hết hai mươi tệ, 20 mươi người chín bữa cơm mới hết ba nghìn sáu trăm tệ, cộng hết lại cũng chỉ hết năm nghìn tệ. So với tiêu chuẩn này, thì con số kia đã vượt qua quá nhiều rồi.

Xem đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền nổi giận, đập tay lên mặt bàn, sắc mặt u ám, tức giận nói:

- Thật là hoang đường. Tiểu Dịch, lập tức gọi điện cho Chu Thần, bảo hắn đến ngay phòng làm việc của tôi.

]