Nghe câu nói của Chu Thần, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang liền trầm xuống. Cũng đúng, cách hai giờ còn có chút thời gian, có thể nói, lúc Chu Thần bước vào, đúng là vừa mới đúng hai giờ. Nhưng, loại thái độ này của Chu Thần, cũng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất tức giận. Chu Thần mi đến Tân Lê nhậm chức, chuyện này, Nhiếp Chấn Bang tôi có thể nhịn. Giấu giếm tài nghệ sao, ở cái thời điểm hiện giờ, chính mình quá mức khoa trương cũng không tốt. Hiện nay, phản ứng của hai nhà Đổng, Dương còn chưa rõ ràng lắm. Ông cụ còn chưa giảm bớt tức giận. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác hơi sợ. Đây mới là nguyên nhân lớn nhất của việc Nhiếp Chấn Bang nén giận.

Nhưng, Chu Thần mi nếu thành thành thật thật, an phận biết điều, vậy cũng thì thôi. Lúc này lại đúng giờ, bấm đốt ngón tay tính thời gian mà tới đây. Cũng không phải là chỗ nào quá xa, ngay ở xã Đại Minh bên kia, lộ trình nửa tiếng đồng hồ. Khúc Phong gọi điện thông báo trước mười hai giờ, hai tiếng đồng hồ, mới vội trở về? Rất rõ ràng, Chu Thần đây là đang thể hiện uy tín của hắn. Mấy ngày nay liên tục xuống nông thôn. Có lẽ là cảm thấy chuyện mình được tuyển làm Chủ tịch thành phố là chuyện đã nắm chắc rồi. Cái đuôi của Chu Thần cũng bắt đầu lộ ra rồi.

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang tối lại, lập tức nói rất là không khách khí:

- Phó chủ tịch Chu, đây là hội nghị thường ủy thành ủy, về sau, mời anh đến đúng giờ hơn một chút. Còn có, thái độ cợt nhả vậy, có còn hình tượng của một Đảng viên, có còn bộ dáng của một cán bộ lãnh đạo nữa sao? Anh là Quyền chủ tịch thành phố, như vậy, còn làm gương mẫu như thế nào nữa cho cán bộ lãnh đạo trong toàn thành phố? Tốt lắm, nếu đến rồi, vậy mau ngồi xuống đi.

Nhiếp Chấn Bang giống như là phê bình một học sinh tiểu học phạm lỗi vậy, cái này lại càng khiến cho Chu Thần có chút xấu hổ. Nhưng, giờ phút này, Chu Thần cũng không có cách nào phản bác. Chính mình tới muộn, đây là một sự thật, mà một bộ cười cợt, cũng rất không nghiêm túc. Bị Nhiếp Chấn Bang phê bình, cái này là đáng đời. Chủ yếu là, Chu Thần thật không ngờ tới, Nhiếp Chấn Bang vốn dĩ vẫn luôn ẩn nhẫn không bộc phát, không ngờ lại đột nhiên làm khó dễ vào lúc này.

Các ủy viên thường vụ khác cũng đều giữ im lặng. Trong khoảng thời gian này, Phó chủ tịch Chu sinh động như thế, mỗi khi xuất hành, nhất định phải gọi theo cả phóng viên đài truyền hình thành phố Tân Lê, kêu luôn cả phóng viên nhật báo Tân Lê. Mặc dù là Nghiêm Phượng Kiều đã áp chế bớt, không có xuất hiện ở trên đầu đề, nhưng, cũng có không ít lần lộ ra.

Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang nổi giận, những cũng là nhắc nhở những ủy viên thường vụ khác nữa. Bí thư Nhiếp vẫn còn là Nhiếp Chấn Bang trước kia, làm Phó Chủ tịch huyện mà có thể xử lý cả Bí thư huyện ủy.

- Vể chuyện xây dựng sân bay, các đồng chí có cái nhìn gì không? Chủ tịch Bạch, anh là Phó chủ tịch thường trực thành phố, anh nói trước xem anh có ý kiến gì không?

Nhiếp Chấn Bang vừa mở miệng, liền gọi tên Bạch Lực Khắc.

Hơn nữa, trong vấn đề xưng hô, cũng đáng được nghiên cứu thảo luận. Nhiếp Chấn Bang vừa rồi gọi Chu Thần này Quyền Chủ tịch thành phố, dùng chính là Phó chủ tịch Chu. Nhưng, khi gọi Bạch Lực Khắc này Phó Chủ tịch thành phố lại dùng chính là Chủ tịch Bạch. Chẳng lẽ nói, trong lòng Bí thư Nhiếp cũng không thừa nhận cái quyết định này của Thành ủy?

Trong lòng Bạch Lực Khắc cũng thấy vui vẻ. Chỉ cần Nhiếp Chấn Bang có cái suy nghĩ này, có Nhiếp Chấn Bang ủng hộ, chính mình liền dám làm. Ở trước mặt vị trí thực sự, ai cũng sẽ không nhượng bộ ai cả. Trời sập xuống, có người cao hơn đỡ lấy rồi, Bạch Lực Khắc mới không sợ hãi cái gì.

Lập tức, trầm ngâm rồi một chút, Bạch Lực Khắc mới chậm rãi nói:

- Bí thư Nhiếp, các vị đồng chí, đề nghị sân bay này, cá nhân tôi là tán thành với ý kiến của bí thư Nhiếp. Tuy nhiên, xây dựng sân bay, đây cũng là một chuyện phiền toái. Chẳng những phải xin giấy phép của Cục quản lý hàng không quốc gia, còn cần có Ủy ban kế hoạch quốc gia lập dự án ủng hộ. Tôi thấy, chỉ riêng một thành phố cấp Phó Giám đốc Sở như thành phố Tân Lê chúng ta thì dường như còn khuyết thiếu một ít. Chuyện này, có phải hay không nên liên hợp với cả thành phố Bá Châu nữa? Xây dựng sân bay ở khu vực giao tiếp giữa Khố thị và Tân Lê, cứ như vậy thì khoảng cách giữa sân bay và nội thành Bá Châu cũng chỉ có hai mươi mấy cây số, và cách thành phố Tân Lê chúng ta cũng chỉ có hai mươi mấy cây số. Mặc khác, ngoài trừ sân bay, tôi thấy còn có thể suy tính qua việc xây dựng đường cao tốc nữa.

Lời nói mới vừa nói xong, bên cạnh, Chu Thần liền cười lạnh một tiếng, chậm chạp nói:

- Tôi cũng tới nói vài lời đi.

Chu Thần người này, năng lực của bản thân là có khiếm khuyết một chút, hoặc là nói, trời sinh năng lực nhìn nhận cùng với lĩnh ngộ chính trị có kém một chút, nhưng thế cũng không phải vấn đề gì lớn. Có Chu gia ủng hộ, nếu muốn lăn lộn ở trong thể chế, đảm nhiệm một cán bộ cấp tỉnh cũng không có vấn đề. Nhưng, Chu Thần có một cái thói quen không tốt, chính là nói năng làm việc, rất là không chút ý tới chi tiết cùng với trường hợp.

Chỉ bằng một tiếng cười lạnh vừa rồi của Chu Thần, gần như là đã đắc tội với hầu hết người trong bộ máy ủy viên thường vụ thành phố Tân Lê. Đây coi như là có ý gì, miệt thị hay là khinh thường?

Chu Thần cũng là không cho là đúng mà nói:

- Các vị đồng chí, xây dựng sân bay cũng tốt, này đó cũng không phải đầu tư quy mô nhỏ. Một cái sân bay, mặc dù định vị là sân bay nội địa mà thôi, nhưng đầu tư vào công trình ít nhất cũng đã nằm trong khoảng hai ba trăm triệu. Đây là ước lượng nếu như đã tính toán một cách tỉ mỉ. Về phần đường cao tốc, chỉ sợ lượng tài chính cần có sẽ càng nhiều. Từ Lê thị tới Ô thị, khoảng cách tổng cộng cũng 800km. Chỉ cần tùy tiện một cái, chính là đầu tư mấy tỷ vào đó. Đừng nói là thành phố Tân Lê, cho dù là chính quyền khu tự trị chỉ sợ cũng không lấy ra được nhiều tài chính như vậy.

Lời nói của Chu Thần, khiến lông mày Nhiếp Chấn Bang lại nhíu lại. Một thành viên trong bộ máy chính quyền, hơn nữa, thân phận của Chu Thần vẫn là Quyền chủ tịch thành phố, không nói ủng hộ, mà ngược lại còn tạt thêm một gáo nước lạnh. Chỉ riêng cái này thôi thì cũng đã không phải là thái độ nên có của một cán bộ Tân Lê rồi.

Giờ phút này, đối với vấn đề Chu Thần nhậm chức, Nhiếp Chấn Bang cũng phải tự hỏi lại, trước kia, chính mình vẫn nghĩ là, chỉ cần Chu Thần an an phận phận không gây cản trở là được rồi. Nhưng, hiện giờ xem ra, vấn đề này, sợ là cũng rất khó mà thực hiện được. Chu Thần nếu như thật sự được tuyển chọn rồi, chỉ sợ còn có thể càng thêm quá mức hơn. Hiện tại, thân phận của mình đã thay đổi, đã trở thành Bí thư thành ủy, chủ trì công tác toàn diện của thành ủy Tân Lê. Trên danh nghĩa, việc phát triển của chính phủ không về phần quản lý của chính mình, hơn nữa, nếu Chu Thần ngồi trên vị trí Chủ tịch thành phố mà đùa giỡn chút gì vậy, chính mình chỉ sợ còn có khổ.

Lập tức, giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không tốt, trầm giọng nói:

- Ý kiến của Phó chủ tịch Chu, cũng là một vấn đề thực tế đặt ra trước mặt chúng ta. Vấn đề tiền bạc, quả thật là một vấn đề lớn. Tuy nhiên, nếu Phó chủ tịch Chu đều đã dự đoán trước được như vậy mà đưa ra vấn đề này rồi, nói vậy, Phó chủ tịch Chu trong đầu cũng có ý kiến mang tính kiến thiết tốt hơn đi. Không ngại nói ra để mọi người cùng nhau nghiêm cứu thảo luận một chút sao?

Nhiếp Chấn Bang lấy lui làm tiến, đầu tiên là khẳng định chắc chắn luận điệu của Chu thần trong vấn đề tiền bạc, hơn nữa, nói thật một lần nữa, tiền bạc thực sự là vấn đề lớn. Đường cao tốc, Nhiếp Chấn Bang không có làm, nhưng, sân bay vẫn là phải làm. Thành phố Bá Châu ra một phần, Tân Lê ra một phần, khu tự trị cũng phải có một ít, rồi cướp một ít từ các bộ và ủy ban trung ương thủ đô, mặc dù ít, cũng ít không được bao nhiêu. Thêm vào đó, cũng có thể cho phép gia nhập cổ phần. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, chủ yếu chính là muốn xem Chu Thần có lời gì muốn nói ra.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt Chu Thần rõ ràng có vẻ có hơi xấu hổ. Muốn nói là có đề nghị gì đối với sự phát triển của Tân Lê, Chu Thần còn thật là không có thực suy suy nghĩ qua. Bởi vì, Chu Thần tới đây, hiển nhiên là không phải vì chuyện này mà tới.

Lập tức, Chu Thần cũng xấu hổ mà cười cười, nói:

- Này, tôi còn không có một ý tưởng nào hoàn thiện cả. Tôi cũng không nói làm gì.

Những lời này, lại càng khiến cho các ủy viên thường vụ khinh bỉ một trận. Thân làm một cái Chủ tịch thành phố, ngay cả Tân Lê phát triển như thế nào đều không có nghĩ tới, rất rõ ràng, đây là không xứng với chức vụ rồi. Thế này so với lúc Nhiếp Chấn Bang nhậm chức huyện Lê ngày trước, hoàn toàn là cách biệt một trời.

Bên cạnh, Phó Bí thư thành ủy Tạ Dật cũng liền ho khan một tiếng, nói:

- Bí thư Nhiếp, các vị đồng chí, tôi nhưng thật ra lại cảm thấy, Tân Lê xây dựng sân bay có tính khả thi rất cao. Đường cao tốc thì chúng ta tạm thời không nói đến. Tôi ngược lại lại cảm thấy, xây dựng một sân bay, đối với chúng ta mà nói, không phải là việc gì khó. Đầu tiên, từ vị trí địa lý mà phân tích, giữa Tân Lê và Khố thị có không ít đất đai thuộc loại quốc hữu, còn chưa có khai hoang, nếu sử dụng những diện tích đất này mà nói, ít nhất, miễn giảm đi chi phí trưng thu và giải phóng mặt bằng. Điểm này, là một ưu thế của chúng ta.

- Mặt khác, chỉ đơn thuần nói theo vấn đề xây dựng, dự tính là sau ba năm sẽ xây dựng xong, toàn bộ công trình dự tính tổng đầu tư coi như là bốn trăm triệu. Các bộ, ủy ban ở trung ương và khu tự trị có thể tranh thủ được khoảng năm mươi triệu. Tôi tin tưởng là sẽ không có vấn đề gì. Bản thân quốc gia chúng ta, khu vực Tây Bộ còn có chính sách giúp đỡ với vùng biên giới nữa. Như vậy, chúng ta cũng chỉ có áp lực khoảng ba trăm năm mươi triệu. Trong đó, Tân Lê chúng ta có thể gánh vác một trăm năm mươi triệu, chính quyền thành phố Bá Châu và Khố thị hai bên gánh vác 200 triệu còn dư lại. Ở trong vòng ba năm đầu tư đi vào, tôi tin rằng, điều này đối với chính quyền thành phố, đối với Khố thị mà nói, cũng là không có quá nhiều áp lực.

Nguyên bản, liên can ủy viên thường vụ còn bị con số vài tỷ của Chu Thần dọa cho sợ. Hiện tại, bị Tạ Dật vừa phân tích như vậy ra, dường như, cũng không nhiều đâu. Lập tức, Trần Nhạc ngồi bên cạnh cũng gật đầu nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Tạ.

Nghiêm Phượng Kiều cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, theo tình hình phát triển trước mắt của khu kinh tế mới đến xem, qua năm nay sau, Tân Lê dự tính khoản tài chính thu được sẽ đạt tới một trăm triệu. Đối với Tân Lê mà nói, khoản tài chính đó, hoàn toàn không có vấn đề.

Kế tiếp giơ tay biểu quyết, ngoại trừ Chu Thần ra, còn lại giống nhau đều là phiếu tán thành. Điều này làm cho sắc mặt của Chu Thần cũng có chút khó coi. Dường như, từ lúc này bắt đầu, chính mình cũng đã bị này đó cán bộ của Tân Lê cô lập lại rồi.

Nhiếp Chấn Bang, lúc này cũng đứng lên, sau đó liền nói:

- Chuyện sân bay, tôi xem cứ như vậy quyết định rồi. Tan họp đi. Hôm nay, tôi liền tới trên thành phố, tìm Chủ tịch Đinh và Bí thư Lưu báo cáo một chút, cố gắng tranh thủ mau chóng lập dự án, mau chóng khởi công.

Xe của Nhiếp Chấn Bang rất nhanh liền đi vào nội thành Bá Châu. Lúc này, mới hơn bốn giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng vào trụ sở làm việc của chính quyền thành phố. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trực tiếp đi tìm trước tới văn phòng của Đinh Ái Quốc. Đối với chuyến tới đây lần này của Nhiếp Chấn Bang, Đinh Ái Quốc có vẻ rất là nhiệt tình.

Vừa mới ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng nói thẳng:

- Chủ tịch, tôi lần này chuyên môn tới đây, chủ yếu là có một chuyện muốn báo cáo một chút với ngài. Hiện giờ, sự phát triển của Tân Lê cũng đã tới một cái bình cảnh rồi. Không ít nhà đầu tư đều đã đề xuất ra rồi. Chính quyền thành phố chúng ta sau khi trải qua sự suy xét thận trọng, cảm thấy là thời điểm, cũng là cơ hội xây dựng nên một sân bay rồi. Từ Ô thị tới đây, thời gian tiêu tốn quả thật là quá dài. Nếu như có thể xây dựng một sân bay giữa Tân Lê chúng ta và Khố thị mà nói, từ sân bay tới Bá Châu, hoặc là tới Tân Lê, khoảng cách đều không hơn kém nhau lắm. Như vậy, cũng có thể kéo kinh tế của Bá Châu và Tân Lê tăng trưởng theo.

Nghe thấy câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Đinh Ái Quốc cũng chấn động một hồi. Đây chính là một suy nghĩ rất lớn mật. Xây dựng sân bay, nói thật, Đinh Ái Quốc bản thân cũng thật sự là chưa từng nghĩ tới qua. Kinh tế của Bá Châu, ở trong bảng xếp hạng của khu tự trị cũng không nằm gần đầu, thậm chí, trước khi huyện Lê xuất hiện, còn rất là lạc hậu. Theo sự phát triển của huyện Lê, kinh tế của thành phố Bá Châu cũng rất nhanh khởi sắc theo. Nhưng, xây dựng sân bay, Đinh Ái Quốc thật đúng là chưa từng nghĩ tới.

Giờ phút này, cẩn thận mà suy xét một chút, thật đúng là có một chút đạo lý. Có hàng không chống đỡ, chẳng những chỉnh thể Bá Châu có được một sự nâng cao, mà đối với toàn bộ các khu vực ở xung quanh cũng là một sự thúc đẩy rất lớn. Có sân bay, cũng đải biểu cho địa vị của Bá Châu và ưu thế của khu vực trung tâm cũng sẽ có được sự thể hiện hoàn mỹ.

Nghĩ đến đây, Đinh Ái Quốc cũng có vẻ có chút hưng phấn, liền từ chỗ ngồi của mình đứng dậy nói:

- Chấn Bang à, xây dựng sân bay, đây chính là một chuyện lớn. Tác phong của cậu tôi cũng biết rõ, cho tới bây giờ là sẽ không đánh trận mà không có nắm chắc. Trong lòng cậu, chắc chắn là đã có một phương án cụ thể rồi đi?