Sắc mặt của Chủ nhiệm Vương rất khó coi. Ánh mắt trừng Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng có chút tức giận. Tên Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, gan thật sự là quá lớn rồi, lúc này lại chơi chiêu này với mình.
Nhìn ủy viên thường vụ tỉnh Quảng Đông, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Quảng Đông, Quách Đông Hải, lúc này có ủy viên thường ủy tỉnh Quảng Đông, Bí thư Thành ủy Quảng Đông, Phó Tiểu Bân đi cùng đã đi sắp đến gần rồi. Lúc này, đám người Tây Bắc đây nếu thu dọn sạp hàng tản đi, nhất định sẽ gây sự chú ý. Đến lúc đó, Chủ tịch tỉnh Quách nhất định sẽ hỏi, Chủ tịch huyện trẻ tuổi trước mắt nhất định sẽ nói không được bày gian hàng. Nhưng trên quảng trường, các địa phương khác cũng bày gian hàng tuyên truyền như vậy, đến lúc đó, mình trả lời thế nào? Lẽ nào nói, mấy cái gian hàng đó mình cũng đều thu tiền? Nếu như vậy, khoản mình nuốt riêng cũng bắt buộc phải nhả ra rồi.
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Vương âm thanh hung ác nói:
- Được, đồng ý với cậu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, lập tức nói với đám người Nghiêm Phượng Kiều bên cạnh:
- Chủ tịch Nghiêm, dặn dò các đồng chí mau lấy tinh thần làm việc. Ở tỉnh Quảng Đông này rồi thì đừng để làm mất mặt cán bộ Tây Bắc chúng ta.
Nhìn sắc mặt của Chủ nhiệm Vương, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm, dám giở trò với mình, không giống ban đầu nữa đâu, bởi vì, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy người quen rồi.
Lúc này, giữa sự thấp thỏm của Chủ nhiệm Vương, Quách Đông Hải và Phó Tiểu Bân đã đến, hai người vừa đi thỉnh thoảng còn nhỏ tiếng trao đổi, Quách Đông Hải thình thoảng gật đầu một cái. Nhìn gian hàng trước mặt, ánh mắt Quách Đông Hải quét một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Nhiếp Chấn Bang, lập tức, Quách Đông Hải liền đi về phía bên này.
Điều khiến cho thương khách xung quanh và Chủ nhiệm Vương cũng như tất cả cán bộ huyện Lê không ngờ được là, Chủ tịch tỉnh Quảng Đông lập tức chủ động đi đến, nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, đến Quảng Đông rồi cũng không đến nhà bác Quách, có phải là có ý kiến với bác Quách không?
Quách Đông Hải vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, lúc này biết đại khái dụng ý của Nhiếp Chấn Bang rồi. Mấy năm trước, lúc đó Quách Đông Hải thông qua quan hệ của con trai Quách Minh và Nhiếp gia để kéo thành quan hệ. Bây giờ, Quách Đông Hải cũng coi như là nhân vật trung kiên của Nhiếp hệ. Cùng với Chủ tịch Lương của tỉnh Thảo Nguyên xa xôi và Nhiếp Quốc Uy ở Yến Bắc, ba người coi như là nhân vật chủ yếu trong chính quyền của Nhiếp hệ, đánh nhịp với Nhiếp Quốc Đống bên quân đội.
Nhiếp Chấn Bang nhậm chức ở Tây Bắc, Quách Đông Hải cũng biết rõ. Lần này không ngờ lại gặp Nhiếp Chấn Bang ở Quảng Đông, hơn nữa còn dẫn dắt theo chục cán bộ của Tây Bắc tới đây, Quách Đông Hải liền biết, Nhiếp Chấn Bang nhất định là đến có việc.
Hơn nữa, vừa nhìn thấy trạng thái của Nhiếp Chấn Bang lúc này, Quách Đông Hải liền biết, chỉ sợ là đến tham dự hội chợ quảng giao đây. Thế cho nên, Quách Đông Hải mới cố ý nói ra quan hệ giữa mình và Nhiếp Chấn Bang.
Nghe được lời nói của Quách Đông Hải, Chủ nhiệm Vương lúc này mới nhìn Nhiếp Chấn Bang một cách u oán. Cái tên này thực sự là quá ác rồi. Mi sớm đã có quan hệ như vậy, còn nói năng khép nép thế làm cái gì. Mi trực tiếp gọi điện cho Chủ tịch tỉnh Quách, đừng nói là một gian hàng triển lãm, cho dù mi muốn bố trí một hội trường riêng đây cũng không là vấn đề gì. Lúc này, Chủ nhiệm Vương lại không có tâm tư đối đầu với Nhiếp Chấn Bang. Người này, ngay cả nhân vật số hai của tỉnh Quảng Đông cũng nhiệt tình như vậy, tuyệt đối không phải là người mà mình có thể đắc tội.
Bên cạnh, Bí thư Thành ủy thành phố Quảng Châu, Phó Tiểu Bân cũng sửng sốt? Chấn Bang? Nhiếp hệ? Quách Đông Hải là người của Nhiếp hệ, điều này cả Quảng Đông cũng không phải là bí mật gì. Năm đó, Quách Đông Hải thuận lợi thăng lên chức Chủ tịch tỉnh, quan hệ của Quách Đông Hải và Nhiếp Quốc Uy vô cùng mật thiết.
Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Bân dường như nhớ đến một chuyện cũ năm đó. Lúc đó, mình vẫn chỉ là một Phó Bí thư Thành ủy của thành phố Quảng Châu. Năm ấy, một Phó Bí thư của thành phố Nam Hải hình như là bị Nhiếp gia hạ bệ, khi đó, Bí thư Tỉnh ủy Tiết Lập Công còn đích thân đến Nam Hải xử lý chuyện này.
Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Bân cũng kinh ngạc. Nhiếp Chấn Bang, đây là cháu nối dõi chân chính của Nhiếp gia. Con của Nhiếp Quốc Oai và Diệp Thục Nhàn, người mà hai nhà Nhiếp- Diệp đều phải chiếu cố. Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Bân cũng không dám chậm trễ, lập tức cười nói:
- Đồng chí tiểu Nhiếp, các cậu cũng đến tham gia hội chợ quảng giao sao?
Không đợi Nhiếp Chấn Bang trả lời, bên cạnh, Chủ nhiệm Vương đã bước lên, cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Quách, Bí thư, khi Chủ tịch Nhiếp bọn họ đến cũng tương đối muộn, hội chợ quảng giao từ trước đến nay không có tiền lệ cơ quan chính quyền tham gia. Có điều, chúng tôi bên này suy nghĩ đến điều kiện vất vả của đồng chí địa khu Tây Bắc, tính khó khăn của phát triển kinh tế, vì vậy, cũng tích cực phố hợp và điều tiết. Trước mắt chúng tôi đang chuẩn bị lấy ra một gian hàng triển lãm đã sử dụng rồi, lúc này đang làm công tác chuẩn bị. Tạm thời hai ngày này chỉ có thể làm việc dưới nắng gắt vậy.
Chủ nhiệm Vương người này cũng rất thông minh, bị ông ta nói như vậy, không những không có chuyện, ngược lại biến thành chủ động phối hợp rồi. Có điều, Nhiếp Chấn Bang cũng không chuẩn bị tố giác Chủ nhiệm Vương này. Nếu thật sự trở mặt, mặc dù Chủ nhiệm Vương sẽ xong đời, nhưng mình cũng sẽ cho Bí thư Thành ủy thành phố Quảng Châu một cảm giác đắc ý còn không tha người ta.
Chuyện không liên quan đến đại cục, không ảnh hưởng tới quan hệ, vẫn là không cần gây thù chuốc án thì tốt. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bác Quách, Bí thư Phó, cán bộ của Quảng Đông các bác, về quan niệm tư tưởng đúng là mạnh hơn nhiều so với các tỉnh trong lục địa chúng cháu. Lần này, thật sự là phải cảm ơn Chủ nhiệm Vương đã phối hợp với chúng cháu rồi. Chủ yếu là do đến quá vội vàng, liên hệ cũng chậm, cháu thật sự là rất lo lắng, chúng cháu sẽ đi tay không một chuyến, lần này coi như là đến đúng rồi.
Đánh một cái tát, cho một quả táo ngọt, đây chính là mánh khóe của Nhiếp Chấn Bang. Người giống như Chủ nhiệm Vương này, tính cách là rất khéo đưa đẩy, biết Nhiếp Chấn Bang có quan hệ như vậy, tuyệt đối sẽ không dám lại có bất kỳ suy nghĩ nào nữa. Lúc này cho dù nói lời xấu gì, e là Phó Tiểu Bân cũng sẽ không xử lý thế nào. Dù sao thì mình là người ngoài, bọn họ đều là cán bộ địa phương, mạng lưới quan hệ rất phức tạp, Chủ nhiệm Vương có thể chủ trì chuyện quan trọng như vậy, nhất định cũng là có bối cảnh. Nếu đã như vậy, chi bằng bán một cái ân tình cho người ta.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Chủ nhiệm Vương cười như hoa nở. Không ngờ vừa rồi cái tên Nhiếp Chấn Bang này còn uy hiếp mình, bây giờ lại giúp mình nói chuyện. Khen ngợi mình ngay trước mặt Chủ tịch tỉnh và Bí thư Thành ủy, đây là nở mày nở mặt lớn rồi.
Bên cạnh, Quách Đông Hải cũng sửng sốt. Từ sắc mặt giữa hai người, Quách Đông Hải liền biết sự thực e không phải như vậy. Có điều, Quách Đông Hải lúc này cũng không nói toạc chuyện này, hai bên đương sự đã che giấu rồi, mình đương nhiên không nhất định phải đi làm kẻ ác.
Quách Đông Hải lập tức cũng nói với Bí thư Thành ủy Phó Tiểu Bân bên cạnh:
- Bí thư Tiểu Bân, tôi thấy, chính quyền tham gia triển lãm cũng là một đề tài hoàn toàn mới. Bây giờ toàn quốc đều đang làm xây dựng kinh tế, tôi thấy, các chính quyền địa phương đều bức thiết cần một sân khấu để giới thiệu quảng bá. Thành phố Quảng Thốn là địa phương đi đầu của cải cách mở cửa, dựa vào ưu thế của hội chợ quảng giao, tôi thấy, sau này hoàn toàn có thể làm hội nghị hiệp đàm thương mại mang tính khu vực đấy.
Để cho càng nhiều chính quyền địa phương có cơ hội tham gia triển lãm, có cơ hội quảng bá, không cần sợ đầu tư bị người khác cướp đi, bụng dạ phải mở rộng một chút. Vĩ nhân cũng đã từng nói, phong cảnh sự vật dài hay ngắn là nằm ở tầm mắt (tức làm người thì phải biết nhìn xa trông rộng). Càng có nhiều người đến Việt Đông, ảnh hưởng của Việt Đông càng lớn, danh tiếng càng lên cao. Đây là một sự tương hỗ lẫn nhau. Tôi thấy, chuyện này thì phía Thành ủy thành phố Quảng Châu các anh có thể nghiêm túc nghiên cứu một chút, làm một phương án ra, đến lúc đó đưa cho tôi xem.
Phó Tiểu Bân lúc này cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh, anh yên tâm, chúng tôi nhất định theo tinh thần chỉ thị của anh, nghiêm túc nghiên cứu chuyện này.
Lúc này, Quách Đông Hải cũng cười đến trước mặt Nhiếp Chấn Bang, vỗ vỗ vai của Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, buổi tối còn ở khách sạn hả? Ừm, thế này đi, đợi đến chiều, bác gọi điện cho tiểu Minh, bảo nó đến tiếp cháu. Đến nơi này rồi, chỗ của bác Quách, thế nào cũng phải ăn bữa cơm mới được. Bác thấy công việc của các cháu rất tốt, tỉnh Tây Bắc có được tư tưởng này là rất khó có được. Công việc của các cháu cũng rất cẩn thận toàn diện, cố gắng làm. Buổi tối lại nói tỉ mỉ chuyện này với bác Quách.
Là Chủ tịch một tỉnh, cho dù quan hệ của Nhiếp Chấn Bang và Quách Đông Hải không tầm thường, Quách Đông Hải cũng không thể cứ ở đây không đi, nếu như vậy, Quách Đông Hải cũng không có tư cách làm Chủ tịch tỉnh. Bất luận trong tối Quách Đông Hải giúp đỡ thế nào, nhưng bề ngoài vẫn là phải thể hiện công bằng công chính chút.
Đợi đám người Quách Đông Hải và Phó Tiểu Bân đi xong, Chủ nhiệm Vương cũng đi lên. Lúc này, thái độ của Chủ nhiệm Vương hoàn toàn thay đổi, tươi cười ấm áp, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Haha, Chủ tịch huyện Nhiếp này, chuyện lúc đầu thật sự là ngại quá, tại đây tôi xin lỗi cậu.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Vương, chuyện đã qua thì cho qua đi. Các anh cũng là kiên trì nguyên tắc, không quy củ thì không thành khuôn. Nếu thật sự không có quy củ, vậy cái hội chợ triển lãm này cũng loạn rồi. Tôi có thể hiểu.
Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng là giữ thể diện cho Chủ nhiệm Vương này. Cái chuyện trong tối này, anh biết, tôi biết, đều rõ là chuyện gì, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Ngay lúc này, Chủ nhiệm Vương cũng cười nói:
- Lý giải vạn tuế, lý giải vạn tuế. Chủ tịch Nhiếp, nắng gắt như vậy, cứ ở ngoài trời sao được. Tiểu Lâm, cậu lập tức đưa người đến nhà kho của phòng làm việc, đem mái che đến đây, che cho Chủ tịch Nhiếp bọn họ. Đều là đồng chí trong thể chế, quan tâm lẫn nhau là việc nên làm. Chủ tịch Nhiếp, vậy các cậu bận việc trước đi, tôi bên này lập tức đi bố trí cho các cậu. Cậu bên này tốt nhất cũng phái một người đi cùng tôi, như vậy, đối với việc bố trí gian hàng triển lãm chúng tôi cũng có tính toán chút.
Nhìn bóng dáng của Chủ nhiệm Vương rời đi, lúc này, đám người Nghiêm Phượng Kiều, Phạm Chấn Minh cũng có chút chấn động. Chủ tịch huyện Nhiếp thật đúng là không bình thường, bối cảnh sâu rộng thật. Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng, quan hệ của Nhiếp Chấn Bang là ngay ở bên Tây Bắc này thôi. Nhưng bây giờ ở Quảng Đông, một Chủ tịch tỉnh, cán bộ cấp Bộ trưởng cũng thân mật với Nhiếp Chấn Bang như vậy, bối cảnh này thật là phi thường, bá đạo…