Cuộc họp Bí thư? Nhiếp Chấn Bang gật đầu rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Khúc đúng là, anh xem, gọi cuộc điện thoại thông báo là được rồi, để anh phải đích thân đến thế này, thật ngại quá.
Con người Khúc Phong thật ra cũng rất tốt. Ở lúc trước, khi mà Mạc Chí Hải còn chính là Phó chánh văn phòng Huyện ủy, sau khi Mạc Chí Hải rơi xuống, Khúc Phong cũng là gặp đúng nhân duyên, ngẫu nhiên tiến thêm được một bước, cũng không phải có thể nói là Khúc Phong thực sự là tâm phúc như thế nào của Trương Sở Bân cả.
Khúc Phong cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp nói vậy là khách khí rồi, làm Chánh văn phòng của huyện ủy, phục vụ các vị lãnh đạo, đó là chức trách của tôi mà. Anh bận việc, tôi cũng xin phép đi trước, vẫn còn một số việc cần làm. Sáng mai 9h phòng hội nghị nhỏ của huyện ủy, chủ tịch Nhiếp đừng quên đấy.
Lúc này, Dịch Quân lôi quyển sổ ra, cầm bút máy ghi lại dòng chữ, 9h sáng mai, phòng hội nghị nhỏ của huyện ủy, tổ chức họp bí thư. Tục ngữ có câu trí nhớ tốt không bằng ngòi bút mục. Thân là thư ký, việc gì cũng cần phải nhớ kỹ, đó là công việc một thư ký phải làm. Lãnh đạo có việc của lãnh đạo, không thể để những việc này cũng đến tay lãnh đạo được, nếu không công việc của thư ký cũng mất đi tác dụng.
Sau khi Khúc Phong rời khỏi đó, Nhiếp Chấn Bang ngồi trầm tư suy nghĩ. Xem ra, họp bí thư chính là điềm báo của việc tổ chức họp thường vụ rồi. Lần này, cuộc họp bí thư là dự báo của sự thống nhất tư tưởng lãnh đạo huyện ủy. Chuyện khu kinh tế mới lớn như vậy, cũng cần phải thông qua cuộc họp bí thư thảo luận sau đó mới đưa lên thường ủy thảo luận được. Đây là một thông lệ bắt buộc của quy trình.
Nếu không, chuyện khu kinh tế mới đó, nếu như không được thông qua trong cuộc họp thường ủy thì, bất kể cả là Trương Sở Bân hay Nhiếp Chấn Bang, mặt mũi đều không còn nữa rồi.
Sáng ngày thứ hai, vừa đi làm, Dịch Quân đã bưng tách trà vào phòng làm việc, để tách trà lên bàn rồi nhắc:
- Chủ tịch huyện, hôm nay 9h tại hội trường nhỏ của huyện ủy tổ chức họp bí thư, anh xem?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đứng dậy nói:
- Ồ, tôi cũng đúng là quên mất. Tối qua tôi cũng điều chỉnh và hoàn thiện lại kế hoạch cho khu kinh tế mới. Hiện giờ cũng không còn bao nhiều thời gian rồi, đi qua đó thôi.
Nhiếp Chấn Bang bưng cốc trà của mình đi vào phòng họp nhỏ. Lúc này, phó bí thư chuyên trách huyện ủy Tạ Dật, bí thư ủy ban kỷ luật Tôn Khắc Văn, bí thư chính trị pháp luật Triệu Côn Luân cũng đã ngồi ở trên ghế, ngồi trao đổi khẽ với nhau. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, Tạ Dật và Tôn Khắc Văn đã đứng dậy. Tạ Dật gật đầu ra hiệu và nói:
- Chủ tịch Nhiếp đến rồi. Mời ngồi.
Sắc mặt Triệu Côn Luân biến sắc hẳn, vốn đang cười nói giờ lập tức cũng không có biểu cảm gì, ông ta hừ một tiếng rồi quay sang một bên.
Thấy thái độ của Triệu Côn Luân như vậy, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, biểu hiện này của Triệu Côn Luân thật mất mặt. Đường đường là một bí thư đảng ủy Công an mà giống như trẻ con cãi vã nhau, biểu hiện của sự không trưởng thành, xem ra, mình vẫn còn đánh giá ông ta quá cao rồi.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Bí thư Triệu, ai đắc tội với ông rồi, nhìn ông không được thoải mái cho lắm.
Triệu Côn Luân vẻ mặt xấu hổ, khẽ nhăn một cái rồi cười lạnh nói:
- Chủ tịch Nhiếp sao lại nói vậy. Tôi thì có gì không vui chứ. Giờ tình hình trị an của huyện Lê rất tốt, các hạng mục công việc về chính trị pháp luật đều rất xuất sắc, tôi với tư cách là bí thư Đảng ủy Công an cũng cảm thấy rất hài lòng, có gì mà không thoải mái chứ.
Đúng lúc đó, Trương Sở Bân cũng vừa cười vừa đi vào, trong tay cầm một chồng tài liệu. Trong giai đoạn này, các tin tức tốt đến liên lục làm cho Trương Sở Bân cảm thấy rất vui sướng. Kế hoạch khu kinh tế mới được lên chương trình. Bên này, Nhiếp Chấn Bang rất có năng lực, cũng đã tìm được nguồn kinh phí rất lớn từ trên xuống. Giờ không ít bằng hữu cũ đều dồn dập gọi điện đến cho chính ông, họ đều là những người lõi đời trong quan trường. Giờ đây đều có thể thấy được tiềm năng phát triển của huyện Lê rồi. Với thành tích chính trị thế này trong tay, bước tới ngưỡng cửa cửa Phó Giám đốc sở, với Trương Sở Bân mà nói đã không có vấn đề gì cả.
Trương Sở Bân ngồi xuống, nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Mọi người đều tới rồi, vậy chúng ta khỏi phải câu nệ hình thức, bây giờ bắt đầu cuộc họp luôn không cần phải chờ đến 9h nữa. Hội nghị công tác thường vụ bí thư lần này, vấn đề chủ yếu chỉ có một, đó là thảo luận vấn đề thành lập khu khai thác phát triển kinh tế ở huyện Lê.
Nói tới đây, Trương Sở Bân đã in xong tập tài liệu và phát cho mọi người, lập tức nói:
- Các đồng chí, mời mọi người xem qua, đây là tài liệu và bước đầu quy hoạch khu phát triển kinh kế kỹ thuật mới. Mọi người xem và có ý kiến hay biện pháp gì xin góp ý. Coi trọng tính dân chủ là truyền thống từ trước đến nay của đảng ta mà.
Trương Sở Bân cảm giác như rất nhẹ nhõm với nụ cười nho nhã mà điềm đạm trên mặt. Nhưng trong thâm tâm, Trương Sở Bân có chút gì đó không yên. Kế hoạch khu kinh tế phát triển có thể nói là thứ được Nhiếp Chấn Bang coi trọng nhất. Kế hoạch và phương án ban đầu quy hoạch đều do một tay Nhiếp Chấn Bang làm, giờ lại là tự mình lật ngược toàn bộ vấn đề, đó chính là phương pháp thăm dò của Trương Sở Bân.
Từ lúc Tiết Đại Minh nhắc đến vấn đề này với chính mình sau, cái loại ý nghĩ này đã khó có thể ngăn chặn lại được nữa ở trong lòng Trương Sở Bân rồi. Trao đổi với Lưu Văn Thanh, bí thư Lưu không có biểu hiện cứng rắn nên Trương Sở Bân cũng mượn cơ hội này thăm dò xem thái độ của Nhiếp Chấn Bang thế nào. Quả nhiên là phản đối khá lớn. Trương Sở Bân tự nhiên cần phải nghĩ ra biện pháp.
Nhìn bản kế hoạch trên bàn, Nhiếp Chấn Bang nhíu lông mày lại, xem chừng thái độ của Trương Sở Bân cũng đã có sự thay đổi.
Tranh quyền đoạt lợi, nói thật ra, Nhiếp Chấn Bang chưa từng nghĩ đến chuyện này, trong mắt Nhiếp Chấn Bang, trong cái huyện này chỗ trống để tranh chấp cũng không có nhiều. Suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang rất đơn giản, làm tốt công việc, làm cho dân chúng huyện Lê đều có lợi, vậy là đủ. Về phần thành tích, nếu nói không khách khí thì, có lẽ Trương Sở Bân, Tạ Dật và những người đó cần, nhưng mình cần sao? Chắc chắn là không cần. Bản thân Nhiếp Chấn Bang đây, tất nhiên là có tầng lớp cao đẳng hơn đang nhìn, như Dương Lão, như là ông cụ, làm tốt làm xấu ông cụ đều hiểu rõ, như vậy là đủ. Đó chính là căn cơ thăng chức của Nhiếp Chấn Bang.
Tuy nhiên, vào lúc này, cái cách làm này của Trương Sở Bân, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không hài lòng lắm. Anh muốn, có thể nói rõ ra, nhưng, chơi “âm” như vậy, không phải rõ ràng là đang ức hiếp chính mình sao?
Mở văn kiện, lời đầu tiên đã làm Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại, đúng là không lo việc nhà không biết được củi gạo đắt thế nào. Vừa mở miệng ra, chính là làm khu kinh tế mới hai mươi ki-lô-mét vuông, đất của huyện Lê cũng không phải thủ đô, tấc đất tấc vàng, lúc nào thiếu đất chứ? Chỉ cần san ủi một cái là có một mảng lớn. Hiện giờ, thiếu vốn đầu tư, tình trạng các dự án thu hút được các nhà đầu tư còn không có triển khai ra, liệu có thành công được không khi mà mở rộng lớn như vậy?
Nhìn xuống phía dưới, Trương Sở Bân lại còn ngang nhiên liệt kê tỉ mỉ những số liệu thực tế, còn dõng dạc tuyên bố rằng, trong vòng hai năm tới sẽ thu hút khoảng hai mươi công ty kỹ thuật cao. Những lời này thật khiến cho Nhiếp Chấn Bang không còn gì để nói nữa. Tiếp tục nhìn xuống dưới toàn bộ tập tài liệu, cơ bản đều là những số liệu suông, đều là suy đoán, duy nhất có giá trị đó là chính sách thu hút các nhà đầu tư vào khu kinh tế mới, ba miễn hai giảm nửa, đó đều là rập khuôn đường lối suy nghĩ của mình. Nhiếp Chấn Bang khó có thể bình luận cái này rồi.
Trong khi đó, Trương Sở Bân cũng đang quan sát sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, thấy Nhiếp Chấn Bang không có biến sắc nhiều, vẫn giữ được sự bình tĩnh. Trương Sở Bân cười hài lòng với biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang, biết tiến thoái là tốt rồi.
Trương Sở Bân cười nói:
- Các đồng chí có ý kiến gì không? Kế hoạch khu kinh tế mới này tôi cũng đã đặc biệt xin chỉ thị và báo cáo với bí thư Lưu, giờ tình hình tài chính của huyện cũng được tỉnh ủng hộ. Tôi xem hội nghị bí thư của chúng ta nên định trước luận điệu, thống nhất tư tưởng bộ máy huyện Lê.
Vừa dứt lời thì Triệu Côn Luân mở miệng nói:
- Bí thư Trương, kế hoạch này rất tốt. Lần này mặc dù tôi không đi huyện Dương Ngô, nhưng chuyện các anh khảo sát, tôi cũng đã nghe qua. Nếu là người ta đều làm được hừng hực khí thế như vậy, tôi thấy bên chúng ta không phải là không được. Tôi không có ý kiến gì, hoàn toàn đồng ý. Tại đây, tôi đại diện cho phía chính trị và pháp luật nói rõ quan điểm, toàn bộ mặt trận pháp luật công an huyện nhất định sẽ toàn lực bảo vệ công cuộc xây dựng và phát triển kinh tế của huyện Lê.
Triệu Côn Luân giờ đã quyết tâm, nếu đã cùng ở thế đối lập như nước với lửa với Nhiếp Chấn Bang rồi, vậy thì Triệu Côn Luân bắt buộc phải theo Trương Sở Bân, nếu không e rằng đến chức vụ của bản thân cũng khó giữ nổi.
Nhiếp Chấn Bang cầm cốc trà uống rồi mới chậm rãi nói:
- Bí thư Trương, tôi ngược lại là có chút ý kiến bất đồng.
Lời Nhiếp Chấn Bang nói làm Trương Sở Bân sửng sốt, nhưng Nhiếp Chấn Bang không để ý những điều này, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Bí thư Trương, trong mấy vấn đề này, vấn đề đầu tiên là diện tích khu kinh tế không phải quá lớn sao. Chỉ tính riêng sáu ki-lô-mét vuông diện tích, mỗi việc giải phóng mặt bằng, kiến thiết công trình cơ bản, tôi tính sơ qua cũng cần đến mấy trăm triệu. Đầu tư theo kỳ cũng phải mất mấy năm mới hoàn thành được bước đầu. Khu vực lớn như vậy, nền kinh tế của chúng ta liệu có thể chống đỡ được không. Hai là về mặt thu hút đầu tư, tôi cảm thấy nên có quan niệm phát triển bền vững, môi trường bên Tây Bắc vốn tồi tệ rồi, giờ đưa vào những xí nghiệp có mức ô nhiễm cao, đó là không có trách nhiệm đối với thế hệ sau. Thứ ba là trong vấn đề lựa chọn xí nghiệp, những xí nghiệp có kỹ thuật cao ở Tây Bắc cũng không có ưu thế. Tôi thấy điều này đáng để suy nghĩ, chỉ có dựa vào ưu thế tài nguyên vốn có của huyện Lê đưa vào mới có thể thuận lợi. Phương án này tôi có cái nhìn khác, các đồng chí, ở đây tôi cũng có một bản phương án. Chủ tịch ủy ban thành phố Ái Quốc cũng đã xem, mặt khác, Bí thư Tưởng của đảng ủy khu tự trị cũng đã xem qua, cho rằng không tồi, mời các đồng chí cùng xem.
Nhiếp Chấn Bang tự mình cầm bản phương án phát triển khu vực đưa cho Tạ Dật và mọi người sau đó mới ngồi xuống.
Giờ sắc mặt Trương Sở Bân có chút khó coi, Nhiếp Chấn Bang lần này quá mạnh mẽ rồi. Cơ bản là không chừa chút mặt mũi nào cho mình cả.