Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, kiếp này so với kiếp trước, thực sự là đã có một sự lột xác hoàn toàn. Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang xem như là một điển hình cho việc người gặp người bắt nạt, hơn nữa còn là loại hình bị bắt nạt nhưng không dám đáp trả lại. Nhưng, ở kiếp này thì sao? Nhiếp Chấn Bang cho tới bây giờ đều ôm cách nghĩ là người không đáng ta, ta không đáng người, người nếu phạm ta thì ta tất giẫm lên người. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không thèm quản xem người nọ có phải là công tử của lãnh đạo nào hay không.
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang mới vừa nói ra khỏi miệng, bên cạnh, Quách Sướng cùng La Hạo nhìn xem đến trợn mắt há hốc mồm. Con cái của Bí thư Tưởng không ở bên Tây Bắc này, cũng không tốt đi đánh giá. Nhưng, trong một nghìn lãnh đạo của Khu tự trị Tây Bắc này, ngay cả công tử của chủ tịch khu tự trị cũng không có ngang ngược giống như Tào Tráng Chí này.
Có thể nói như vậy, ở trong đám con ông cháu cha của khu tự trị, Tào Tráng Chí coi như là một kẻ đứng đầu. Cho dù là Tiền Tiến, cho đến lúc bố của hắn còn chưa phải là Bí thư Đảng ủy của khu tự trị thì hắn vẫn là không bằng được nếu so sánh với Tào Tráng Chí.
Nhưng, Tào Tráng Chí lúc này cũng là bị Nhiếp Chấn Bang đốp ngược trở lại. Thế này làm sao mà không khiến cho mọi người kinh ngạc. Giờ phút này, Tào Tráng Chí cũng là ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu rồi mới cực kỳ tức giận mà cười, nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói luôn một mạch:
- Được, được, được lắm. Nhiếp Chấn Bang. Ở trên cái đất Tây Bắc này, anh coi như là một cái nhân vật rồi. Tôi cái gì cũng không phải. Tôi cũng không ngăn cản được hành động của chính phủ. Tuy nhiên, có mấy lời, trong lòng chúng ta cũng đều biết rõ cả. Anh cứ việc thử xem xem. Về sau, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp mặt nhau. Xem ra tạm thời là anh còn chưa rời khỏi Tây Bắc đi, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc giao lưu thôi.
Nhìn Tào Tráng Chí rời đi, Tiền Tiến cũng không có đi khuyên bảo hay nói năng gì, ngược lại, quay sang nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Tam ca, thật ngại quá. Không nghĩ tới là, một hồi nhiệt tình của tôi, cũng là biến thành cái dạng này. Trước không quan tâm tên đó làm gì nữa. Tam ca ngồi xuống ăn cơm trước đã. Có chuyện gì, sau đó chúng ta nói tiếp.
Khác với tính cách khéo đưa đẩy của Quách Sướng, La Hạo người này có vẻ rất là trầm tĩnh. Ví dụ như vừa rồi, Quách Sướng rất nhiệt tình bắt tay cùng nói chuyện phiếm, tuy rằng cũng chỉ là lễ tiết bình thường, nhưng, nói không chừng, Tào Tráng Chí kia cũng sẽ hận luôn một lượt. Song, La Hạo lại lựa chọn im lặng tạm thời. Đây là tính cách của La Hạo, tính trước làm sau.
Hiện giờ, nhìn bộ dạng của Tiền Tiến, La Hạo cũng rất buồn bực. Với thân phận của Tiền Tiến, chỉ sợ cho dù là lãnh đạo bình thường của thành phố Bá Châu, cũng đều phải khách sáo mà tiếp đón. Tuy rằng, Tiền Tiến nói đây là Tam ca mà hắn làm quen, nhưng, nếu không có lợi ích thì cũng không sợ cái gì. Lấy thế lực của Tiền Tiến, mặc dù lập công ty ở trên địa bàn của Nhiếp Chấn Bang, nhưng nếu như kinh doanh một cách chính đáng, thì cũng không sợ có người bới móc. Hơn nữa, đối tác của Tiền Tiến là Lưu Côn, đó lại là một nhân vật lớn tới từ Thủ đô. Nghĩ đến đó, La Hạo có vẻ như cũng cảm thấy được có một loại khả năng có thể có, rất có thể là Nhiếp Chấn Bang cũng tới từ Thủ đô.
Suy đoán này vừa bật ra, chính bản thân La Hạo cũng kinh hãi. Khi nào thì, mấy nhân vật lớn của Thủ đô cũng coi trọng một nơi nghèo khó đến vậy như cái vùng Tây Bắc biên giới này rồi. Nhưng, La Hạo vào lúc này cũng đã không do dự nữa, hắn liền đứng lên nói:
- Tam ca, anh Tiến nói đúng, đã đến rồi thì cứ ngồi xuống đã. Còn có thể có cái gì không thể vượt qua được sao? Ăn cơm trước đã, chuyện tiền bạc, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp. Nhưng thật ra là tôi cũng nghe ông cụ trong nhà nhắc tới chuyện này. Nghe nói là năm nay, quốc gia có rót một lượng kinh phí xuống dưới. Bên phía này của tôi, đợi khi trở về, tôi sẽ lại thăm dò chút tin tức từ chỗ ông cụ nhà tôi cho. Hơn thì tôi cũng không dám nói, nhưng mấy triệu thì tôi vẫn có thể tận lực tranh được một chút cho Tam ca.
Mấy triệu, con số này đối với Sở Giao thông mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một chút mà thôi. Bàn tính này của La Hạo, đó là có ý định hai bên đều cùng hòa thuận. Một bên, lúc này tỏ thái độ là sẽ giúp Nhiếp Chấn Bang mấy triệu, coi như là lấy lòng Nhiếp Chấn Bang. Một mặt khác, mấy triệu mà thôi, ở bên chỗ Tào Tráng Chí kia, cũng có thể nói xuôi được. Dù sao, còn có mặt mũi của Tiền Tiến ở trong này nữa.
Bên cạnh, Phạm Sướng cũng trầm tư một cái, lập tức nói:
- Tam ca, nếu Háo tử đều đã bày tỏ thái độ rồi, vậy bên chỗ tôi cũng tỏ thái độ luôn. Bên phía sở Tài chính, tôi sẽ cố hết sức giúp anh, nhưng, anh cũng biết đấy, ông già tôi dù sao cũng không phải là người đứng đầu. Hơn thì tôi không có cách nào, nhưng khoảng độ chục triệu thì tôi vẫn có thể gắng lấy được cho anh.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, chắp tay nói:
- Tôi trước cảm ơn. Mấy người anh em, đến, hôm nay chúng ta không nói tới mấy cái chuyện phiền lòng này nữa. Ăn cơm, uống rượu trước đã. Những cái khác, đều mặc kệ đó.
Sáng ngày thứ hai, mới vừa đến giờ làm việc, lúc này, Tiền Tiến cũng đã chạy tới chỗ khách sạn nghỉ ngơi của Nhiếp Chấn Bang. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến liền cười nói:
- Tam ca, tôi đã hẹn Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch khu tự trị giúp anh rồi. Chúng ta mau chóng đi qua đấy. Các tài liệu cần thiết anh đều mang đủ rồi chứ?
Bây giờ, Tiền Tiến cũng đã là đâm lao phải theo lao rồi. Bên kia, Tào Tráng Chí đã đánh tiếng trước, bất kể thế nào, ngụm khí này, nhất định là phải tranh cho bằng được. Bối cảnh, thân phận Nhiếp Chấn Bang bày ra đấy, Tiền Tiến tự nhiên là cực kỳ để ý rồi.
Trong khu văn phòng của Ủy ban Kế hoạch khu tự trị Tây Bắc.
Giờ phút này, Tiền Tiến dẫn theo Nhiếp Chấn Bang đi vào văn phòng của phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch. Là lãnh đạo được phân công quản lý toàn bộ các dự án trọng điểm của khu tự trị trong Ủy ban Kế hoạch này, Phó chủ nhiệm Trình coi như là nắm quyền lớn rồi.
Vừa nhìn thấy Tiền Tiến, Phó chủ nhiệm Trịnh cũng liền đứng lên, cười nói:
- Tiểu Tiến tới rồi. Tìm chú gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao? Cái công ty Mẫn Nông kia của mấy đứa, còn cần chú đến xử lý gì sao? Nó đã sớm trở thành hình mẫu của cả khu tự trị rồi.
Tiền Tiến lúc này cũng cười nói:
- Chú Trịnh, lần này cháu tới đây cũng không phải là vị chuyện của cháu. Tính cách của cha cháu thế nào thì chú cũng biết đây, nếu biết cháu dùng danh nghĩa của ông ấy để xin kinh phí từ quận thì còn không ném cháu đi sung quân rồi đấy chứ. Lần này, cháu tới đây là để giúp huyện Lê xin kinh phí.
Nói xong, Tiền Tiến liền giới thiệu với phó chủ nhiệm Trịnh:
- Chú Trịnh, giới thiệu với chú một chút. Vị này, chính là Phó bí thư huyện ủy huyện Lê, Chủ tịch huyện Nhiếp Chấn Bang, cũng là Tam ca của cháu. Sắp tới, huyện Lê chuẩn bị làm khu kinh tế mới, chú Trịnh, thế nào thì chú cũng phải trợ giúp một chút đi.
Vừa nghe tới lời của Tiền Tiến, nguyên bản vẻ mặt Phó chủ nhiệm Trịnh còn khá nhẹ nhàng, ngay lập tức liền ngây ngẩn cả ra. Trầm tư sau một hồi lâu, ông mới mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp sao, nghe nói qua rồi. Một đồng chí trẻ mà Bí thư Tưởng đều khen không dứt miệng. Không sai, không sai, bản kế hoạch có mang tới đây không? Có thể đưa cho chú xem thử sao?
Vào lúc này, nghe phó chủ nhiệm Trịnh nói như vậy rồi, Tiền Tiến cũng không tiện đứng tiếp ở trong phòng làm việc này nữa. Nhiếp Chấn Bang liền đánh một cái ánh mắt với Tiền Tiến, đợi đến khi Tiền Tiến đi ra ngoài rồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền lấy bản phương án kế hoạch khu kinh tế mới huyện Lê của mình từ trong cặp ra, rất là cung kính đưa tới, cũng giải thích:
- Phó chủ nhiệm Trịnh, đây là bản phương án kế hoạch mà Huyện ủy và Ủy ban huyện Lê chúng tôi chế định cho khu kinh tế mới. Mời chú xem qua một chút.
Trên thực tế, kế hoạch này của Nhiếp Chấn Bang, nói đúng ra thì, cũng có thể coi là kế hoạch của một đám người Nhiếp Chấn Bang mà thôi. Dù sao, còn chưa có thông qua sự bàn bạc của hội nghị thường vụ huyện ủy huyện Lê, vẫn chưa trở thành quyết định của cả tập thể, cho nên vẫn chưa thể coi đấy là phương án của huyện Lê đưa ra được. Nhưng, vì tài chính, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang trước cứ dùng tới đã. Ở trong phương án khu kinh tế mới, Nhiếp Chấn Bang căn bản là không có suy tính tới việc ý tưởng của Trương Sở Bân sẽ có khác biệt gì với mình. Dù sao, trong khoảng thời gian này, sự phố hợp giữa hai người, đã rất là ăn ý cùng với khăng khít. Nhiếp Chấn Bang làm sao còn có thể nghĩ tới việc là Trương Sở Bân sẽ thay đổi được.
Phó chủ nhiệm Trịnh nhận lấy bản kế hoạch, xem xét cực kỳ cẩn thận. Sau khi xem xong toàn bộ bản kế hoạch, Phó chủ nhiệm Trịnh cũng là có chút khâm phục Nhiếp Chấn Bang rồi. Khó trách có thể có được sự thưởng thức của Tưởng Chấn Toàn. Năng lực của Chủ tịch Nhiếp này, tuyệt đối là không cần phải nghi ngờ gì cả. Toàn bộ bản kế hoạch đều được viết tay, vừa có nền móng cơ bản, lại có kế hoạch thao tác thực tế, cùng với khung xương cho sự vận hành khu kinh tế mới. Hơn nữa, lại có thêm dự đoán đối với xu hướng kinh tế. Có thể nói, bản kế hoạch này, xứng đáng là một kế hoạch kiểu mẫu cho một khu kinh tế mới rồi.
Nhưng mà, nhớ tới cú điện thoại tối qua Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch gọi cho mình, Phó chủ nhiệm Trịnh cũng có chút khó xử. Suy nghĩ một hồi, Phó chủ nhiệm Trịnh vẫn là cầm bản kế hoạch giao trả lại cho Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, bản quy hoạch này, tốt thì tốt. Nhưng, đứng ở góc độ tỉnh lị để nhìn thì, trước mắt, trong vấn đề kinh tế cấp huyện, vẫn là không cần phải nóng vội. Ừm, thanh niên, khiêm tốn, cẩn thận là nhất định phải có, cứng quá thì dễ gãy.
Giữa Phó chủ tịch thường vụ và Bí thư thành ủy thành phố Ô, Phó chủ nhiệm Trịnh rất sáng suốt mà lựa chọn vị đằng trước. Sự khinh thường mà Tào Dương Minh dành cho Nhiếp Chấn Bang, cán bộ cấp huyện trẻ tuổi nhất này, đã là việc sớm lan truyền khắp bộ máy cao tầng của Tây Bắc rồi. Nhưng, giống như hiện tại, trực tiếp can thiệp vô gây khó dễ cho một hậu sịnh, Phó chủ nhiệm Trịnh cũng cảm thấy có chút quá đáng. Song, sự thật đã như vậy, Phó chủ nhiệm Trịnh cũng chỉ có thể đành nói xin lỗi mà thôi.
Nghe lời nói của Phó chủ nhiệm Trịnh, Nhiếp Chấn Bang nháy mắt liền hiểu được. Xem ra, Tào Tráng Chí cũng đã hành động rồi. Thật không ngờ là, thậm chí ngay cả Ủy ban Kế hoạch bên này cũng đánh tiếng qua.
Vừa đi ra khỏi văn phòng, Tiền Tiến liền đi vội tới hỏi:
- Tam ca, như thế nào rồi? Phê cho anh bao nhiêu tài chính?
Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là cười nói:
- Mê Tiền, xem ra, tên tiểu tử Tào Tráng Chí này đã hành động suốt đêm qua rồi. Tôi phỏng đoán là, lúc này đây, chúng ta thật sự là có thể sẽ bị hắn chặn đứng lại đấy.
Vừa lúc đó, điện thoại của Tiền Tiến cũng vang lên, vừa mới nhấn nút nghe cái, bên đầu kia, tiếng nói của Quách Sướng liền truyền tới:
- Tiến ca, thật là xấu hổ. Chuyện của Tam ca, sáng sớm hôm nay tôi vừa nhắc tới một chút với ông già nhà tôi, vừa mới nói ra hai chữ huyện Lê ra, ngay lập tức liền bị mắng đến xối xả vào mặt rồi. Xem ra, ngày hôm qua, Tào Tráng Chí đã để cho bố hắn ra mặt đánh tiếng rồi. Anh xem, chuyện này nên làm
Thời điểm này, Quách Sướng cũng có hơi xấu hổ. Nhưng lúc này, Tiền Tiến cũng không có tâm trí đâu đi quản Quách Sướng có tâm trạng thế nào rồi. Tắt điện thoại, nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh, Tiền Tiến cũng hơi ngượng ngùng nói:
- Tam ca, xem cái dạng này, thật đúng là để cho anh đoán trúng rồi. Lần này, thực sự là bị Tào Tráng Chí chặn đứng lại rồi. Nếu không, Tam ca, tôi đi tìm ông già nhà tôi, trích cho anh một chút tài chính từ bên phía thành phố Ô sang đây đi.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là cười lạnh, khoát tay áo, lập tức liền từ chối ý tốt của Tiền Tiến. Điều động tài chính từ bên thành phố Ô sang đây, chắc chắn là không thể nào nói xuôi được rồi. Nếu huyện Lê thuộc quyền quản hạt của thành phố Ô, việc này còn dễ nói một chút. Nhưng, huyện Lê dù sao cũng không phải thuộc về thành phố Ô, phân phối tài chính như vậy, tính là cái gì. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười khẽ nói:
- Không cần. Điều phối tiền từ bên thành phố Ô qua đây, danh bất chính, ngôn bất thuận, mà ngược lại, cũng tạo thêm phiền toái cho ông cụ nhà cậu. Chuyện này, cậu cũng đừng có quản. Chính tôi sẽ nghĩ biện pháp.