Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 161: Huyện Dương Ngô Rất Nhiệt Tình

Thấy Lưu Văn Thanh xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên. Bí thư Thành ủy đích thân đến đây, điều này đã đem lại thể diện rất lớn cho lãnh đạo huyện Lê. Cho dù Lưu Văn Thanh biết rõ những người này ở đây, không đến thì cũng chẳng sao. Nhưng làm như thế này, Lưu Văn Thanh nhất định là đối đãi đặc biệt với huyện Lê. Dù sao, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Lê đều là do Lưu Văn Thanh đề cử. Hiện giờ, các lãnh đạo Thành ủy đều đang chú ý tới huyện Lê, đều đang xem xem huyện Lê rốt cuộc là có thể phát triển như thế nào.

Trương Sở Bân lúc này cũng rất kinh ngạc, nghĩ một chút thì đã hiểu ra. Toàn bộ lãnh đạo huyện Lê đều đến Bá Châu, còn ở lại nhà khách Bá Châu. Lưu Văn Thanh không đến nhà khách thì tốt, đã đến nhà khách nhất định là có người nói cho Lưu Văn Thanh biết.

- Ô, gần như toàn bộ lãnh đạo Huyện ủy huyện Lê đều đến đủ, các anh đến Bá Châu giật tiền hay là đến làm gì.

Lưu Văn Thanh không đợi mọi người ở huyện Lê nói, liền pha trò trước.

Giật tiền ở đây không có nghĩa là cướp bóc như ý nghĩa của từ đó. Loại tình huống này ở Bá Châu không hiếm gặp. Thành phố Bá Châu có thể coi như một trong những thành phố khá nghèo khó của địa khu Tây Bắc (địa thị: Thành phố cấp 3). Không riêng gì huyện Lê, toàn bộ huyện thị phía dưới thành phố Bá Châu đều có tình trạng ngân quỹ hàng năm, thường là chưa đến cuối năm đã hết nhẵn, thậm chí, giống như huyện Lê, còn chưa đến nửa năm đã hết tiền. Lúc này chính là thời điểm các huyện trổ hết tài năng để vay mượn ngân hàng, xin xỏ các cấp trên đủ các thể loại thủ đoạn.

Lưu Văn Thanh nói đến ở đây là tình huống như vậy. Ở huyện Tháp từng có một lần, lãnh đạo Huyện ủy rồi Ủy ban nhân dân huyện toàn bộ đều ra trận, mỗi lãnh đạo đều đi tìm cấp trên của mình để tố khổ, quyên tiền, đây là vụ quyên tiền vô cùng đặc sắc của thành phố Bá Châu. Đây cũng chính là ý nghĩa giật tiền mà Lưu Văn Thanh nói tới.

- Bí thư Lưu, chuyện này cũng là do tôi đã khinh suất, không báo cáo trước với anh. Trước đây, khu tự trị Tây Bắc chúng ta không phải là đã trao đổi một nhóm cán bộ đi đến phía Đông vùng duyên hải nhậm chức sao? Một người bạn học cùng trường Đảng của tôi vừa hay lại nhậm chức ở huyện Dương Ngô. Lần này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngô gửi thư tới huyện Lê mời, tôi và Chủ tịch Nhiếp thảo luận một chút, sau đó đã tổ chức một đoàn khảo sát đến đấy, học tập một ít kinh nghiệm tiên tiến.

Trương Sở Bân lúc này cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn đứng ra nói.

Lúc này Trương Sở Bân cũng có chút hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp phải Lưu Văn Thanh thì đã không đặt chân vào chỗ này hoặc đã sớm báo cáo trước với Lưu Văn Thanh rồi. Giờ Lưu Văn Thanh đã biết rồi mình mới báo cáo thì chính là mất bò mới lo làm chuồng.

Nghe Trương Sở Bân nói như vậy, Lưu Văn Thanh cũng thoáng kinh ngạc. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt Lưu Văn Thanh liền điều chỉnh lại, ha hả cười nói:

- Hả? Đi huyện Dương Ngô để khảo sát à. Ừ, cũng nên đi ra ngoài vừa đi vừa xem xét một chút. Hiện giờ đất nước đang phát triển, thay đổi từng ngày. Là tỉnh trong lục địa phía Tây, tầm nhìn của chúng ta cũng cần phải được mở rộng, có cách nghĩ như vậy là tốt lắm. Phải nghiêm túc quan sát, nghiêm túc học hỏi, không chỉ xem qua bên ngoài, còn phải thực sự lĩnh hội được cái tinh túy bên trong, như vậy mới có thể phát triển huyện Lê càng tốt hơn.

Công nhận là trình độ và năng lực phản ứng của Bí thư thành ủy Lưu Văn Thanh là hạng nhất. Chuyện lần này có thể nói là chuyện đột ngột phát sinh, nhưng Lưu Văn Thanh lại có thể dẫn dắt ra thứ này thứ kia nhiều như vậy, đây chính là điều khác biệt.

Lưu Văn Thanh lúc này cũng nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười đưa tay ra nói:

- Tiểu Nhiếp, rất tốt. Gần đây, tôi đều xem tin tức trên báo rồi. Trong thời gian ngắn mà có thể thu hút được nhiều dự án đầu tư như vậy, hơn nữa còn khai thác được toàn bộ ưu thế và tài nguyên sẵn có của huyện Lê. Những dự án như vậy không phải chỉ là những công trình để thể hiện, không phải những công trình vì thành tích, mà rất thiết thực. Hiện nay, Bá Châu chính là thiếu những cán bộ như cậu đấy.

Lưu Văn Thanh không biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay không mà đối với Trương Sở Bân là thủ hạ chính thống trực tiếp lại quá mức xem nhẹ, trong khi đó lại đánh giá Nhiếp Chấn Bang cao như vậy, thái độ của mọi người ở đây cũng có chút khác biệt rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hơi nhức đầu, thật đúng là sợ cái gì gặp cái đó. Hôm nay giữa các cán bộ Huyện ủy huyện Lê cũng coi như là đoàn kết, nhưng bị Lưu Văn Thanh làm xáo trộn như vậy, chỉ sợ Trương Sở Bân cũng sẽ nghĩ ngợi. Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không quá lo lắng. Trương Sở Bân là người của Lưu Văn Thanh, chỉ cần Lưu Văn Thanh không gật đầu thì Trương Sở Bân dù có ý kiến cũng chỉ có thể để trong lòng mà thôi. Nếu thật sự không còn được để ý đến, chỉ sợ cái chức Bí thư này của Trương Sở Bân cũng chấm dứt. Nhiếp Chấn Bang lập tức cười trả lời:

- Bí thư Lưu, anh quá khen rồi. Đây cũng không phải công lao của một mình tôi mà là công lao của toàn thể thành viên Huyện ủy huyện Lê. Anh không thể gạt bỏ công lao của họ như vậy.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, Lưu Văn Thanh cũng bật cười ha hả, vỗ vai Nhiếp Chấn Bang nói:

- Tinh thần khiêm tốn của tiểu Nhiếp tôi rất thích. Rất tốt, rất có phong độ của một Chủ tịch huyện. Tôi còn có chút việc, mọi người cứ ăn đi. Tôi ở đây chỉ sợ làm mọi người ăn cũng không ngon.

Nói xong, Lưu Văn Thanh cười rồi rời đi.

Từ Điểu thị bay thẳng đến Giang Bắc, khi đến sân bay Giang Bắc cũng đã bốn giờ rưỡi chiều. Lúc này các đồng chí huyện Dương Ngô đã sớm chờ tại cửa ra bên này.

Thấy đám người Trương Sở Bân, đứng phía đầu là một người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi liền chạy tới đón chào:

- Lão Trương, cuối cùng cũng đợi được anh đến. Không đúng. Hiện giờ đã tiến thêm một bước, đã là nhân vật số một rồi, so với tôi đã mạnh hơn nhiều. Sớm biết thế này tôi đã không đi giao lưu trao đổi đến đây

Tuy rằng là nói như thế, nhưng nhìn trên mặt người đàn ông này cũng không thấy có bất kì một chút bất mãn nào. Làm một cán bộ cấp Phó phòng bốn mươi tuổi, có chút hơi lớn tuổi nhưng ở thời đại này cũng là bình thường. Sau ba năm giao lưu trao đổi tạm giữ chức tại đây, nếu lại về Tây Bắc thì tiền đồ của ông ta, Trương Sở Bân không thể so sánh được, ít nhất cũng là Phó chủ tịch một thành phố cấp ba, mà Trương Sở Bân có thể lên được đến cấp sở hay không còn chưa dám nói trước.

Lúc này, Trương Sở Bân cũng đã điều chỉnh được tâm tình. Sau khi rời khỏi Tây Bắc, toàn bộ cán bộ huyện Lê đều có vẻ thoải mái hơn. Nhìn thấy người đàn ông này, Trương Sở Bân cũng lập tức cười nói:

- Vẫn lắm mồm như xưa à. Tôi nhớ hồi ở trường Đảng, anh suốt ngày bị Bí thư Dật Phong nhắc tên phê bình, vốn còn tưởng anh đã sửa được, thật không ngờ, đi trao đổi cán bộ đến Giang Bắc, tính cách này vẫn không thay đổi. Lão Lý, để tôi giới thiệu với anh một chút các thành viên chính quyền huyện Lê chúng tôi.

Nói xong, Trương Sở Bân chỉ vào Nhiếp Chấn Bang bên cạnh nói:

- Vị này là đồng chí Nhiếp Chấn Bang, 23 tuổi, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học thủ đô, là Phó bí thư Huyện ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê chúng tôi. Vị này chính là bạn học của tôi, đồng chí Lý Trung Giang, hiện giờ tạm giữ chức Phó bí thư Huyện ủy huyện Dương Ngô, Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện.

Vừa nghe Trương Sở Bân giới thiệu, Lý Trung Giang lập tức nghiêm túc hẳn lên. Vốn dĩ Lý Trung Giang còn tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang chỉ là một thư ký, ai ngờ lại là Chủ tịch huyện. Đều là người làm chính trị, Lý Trung Giang tự nhiên là hiểu rõ, nếu lãnh đạo cấp trên đã là người có bằng cấp, chỉ cần không quá ngu ngốc, chọc giận ý dân thì ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân có thể thông qua tuyển cử, tuyệt đối không có vấn đề gì. Một chủ tịch huyện 23 tuổi, sợ là cả nước cũng chỉ có một người.

Lý Trung Giang ngay sau đó cũng nhiệt tình vươn hai tay, vẻ mặt tươi cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh hoan nghênh.

Tiếp đó, sau khi Trương Sở Bân giới thiệu từng người trong đoàn xong, lúc này mọi người dưới sự hướng dẫn của Lý Trung Giang đều lên xe của chính quyền huyện Dương Ngô.

Xe chở khách Coaster với nước sơn màu vàng cháy là loại mới ra hồi tháng giêng năm nay. Cách đây chưa đầy hai tháng, vậy mà Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngô đã có loại này để dùng, đúng là một địa khu phát đạt vùng duyên hải. Một chính quyền cấp huyện mà mua loại xe thương vụ tiền triệu như thế này, huyện Lê căn bản là không thể so sánh được.

Ngồi trên xe thương vụ, Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng không đến nỗi nào, nhưng những người khác lại không được tự nhiên như vậy. Nội thất xa hoa bên trong chiếc xe, chỉ có Mercedes Benz của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu mới có thể so sánh được.

Huyện Dương Ngô là nơi nổi tiếng về bán buôn trong cả nước. Các nhà buôn từ bốn phương tám hướng đến đây, đóng bao đóng gói ở đây rồi mang đi khắp mọi nẻo với hi vọng giàu có phát tài.

Nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa xe mang đậm phong cách vùng sông nước Giang Nam, đường cái rộng lớn, mặt đường trải nhựa cứng, người xe qua lại tấp nập, cả thành phố cho người ta có cảm giác rất phồn thịnh.

Xe đi thẳng đến khách sạn Kim Đỉnh, huyện Dương Ngô. Khí thế xa hoa của khách sạn so với nhà khách cũ nát ở huyện Lê thật là vô cùng khác biệt.

Lúc này, một đám người đã đợi ở cửa khách sạn. Vừa thấy sự phô trương này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn cả người. Có khoảng mười mấy lãnh đạo đứng ở cửa, xem ra toàn bộ lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngô đều đến đủ.

Quả nhiên, Lý Trung Giang vừa xuống xe, một nam một nữ ở chính giữa hàng đầu liền bước lên nghênh đón. Không đợi Lý Trung Giang nói, người đàn ông trung niên đã tươi

cười:

- Bí thư Lý, đây hẳn là khách từ Tây Bắc đến đúng không, hoan nghênh hoan nghênh.

Lý Trung Giang liền cười gật đầu nói:

- Lão Trương, Chủ tịch Nhiếp, tôi giới thiệu với hai vị một chút, vị này là Bí thư Huyện ủy huyện Dương Ngô, đồng chí Ngô Thiên Bảo, vị này là Phó bí thư Huyện ủy huyện Dương Ngô, Chủ tịch huyện, đồng chí Ứng Đào Tú.

Ngô Thiên Bảo khoảng chừng năm mươi tuổi, một thân áo vest, thoạt nhìn có vẻ khá trẻ, trên người lại không có phong thái quan chức mà lại có khí chất của một thương nhân. Quả nhiên là đất nào thì tạo nên người đó.

Chủ tịch huyện Dương Ngô không ngờ lại là một nữ nhân. Điều này cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Thời đại này, tuy rằng cán bộ là nữ không ít, nhưng có thể giữ vị trí cao thì không nhiều. Ứng Đào Tú lại có thể đứng vững ở một huyện thị phát đạt như huyện Dương Ngô, bản thân bà đã chính là một minh chứng.

Lúc này, Ngô Thiên Bảo tỏ ra rất hòa nhã, vẻ mặt tươi cười, vẫy tay nói:

- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh đoàn đại biểu huyện Lê đến khảo sát huyện Dương Ngô chúng tôi. Tôi đại diện cho Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngô hoan nghênh các vị. Bên trong đã chuẩn bị chút rượu nhạt đón tiếp khách phương xa.

Trương Sở Bân lúc này lại thể hiện ra phong phạm của nhân vật đứng đầu, đi bên cạnh Ngô Thiên Bảo tiến vào khách sạn. Nhiếp Chấn Bang cũng cùng với Ứng Đào Tú đi vào. Đúng vào lúc này, trong đám đông, một người vô cùng quen thuộc cũng hướng về phía Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu. Việc này khiến Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người.