Lời của Hoàng Diệu vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang ngược lại không vấn đề gì, sắc mặt Lý Hướng Đông cũng là có chút khó coi. Hoàng Diệu nói như vậy rõ ràng là coi thường công tác của Đoàn ủy, Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng là người từ trung ương đến, lãnh đạo Đảng chính quyền địa phương nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang căn bản là không sao cả, nhiều lắm là ghi nhớ người này, nhưng đối với Lý Hướng Đông mà nói, câu này của Hoàng Diệu chắc chắn chính là tát vào mặt ông ta.
Thân là Phó Bí thư Đoàn tỉnh ủy tỉnh Kiềm Châu, về cấp bậc thì cũng là cấp phó giống như Hoàng Diệu. Chỉ là Hoàng Diệu là lãnh đạo Đảng của chính quyền địa phương, thực quyền lớn nhỏ không giống nhau mà thôi. Nhưng trước mặt người của trung ương đến, Hoàng Diệu đánh giá công tác của Đoàn ủy như vậy chính là coi rẻ Lý Hướng Đông, thực sự là tát vào mặt Lý Hướng Đông. Giữa hai người, cái ân oán này coi như là kết chắc rồi, hơn này còn không phải là thù hận thông thường.
Lý Hướng Đông, vốn dĩ là nét mặt cười, lập tức trầm xuống, ly rượu trong tay buông ra, một tiếng thịch trên bàn kêu lên.
Nhìn Hoàng Diệu, Lý Hướng Đông trầm giọng nói:
- Phó Bí thư Hoàng, thân là lãnh đạo Đảng, nói như vậy có phải là quá mức rồi không?
Cái gọi là vuốt mặt phải nể mũi, trước Đoàn ủy, đặc biệt còn là trước Phó Bí thư Đoàn tỉnh ủy, đánh giá công tác Đoàn ủy là vô nghĩa rồi, không thực tế, Hoàng Diệu làm thế thực sự có chút quá đáng. Nhưng Hoàng Diệu lúc này lại không hề để ý, không phải chỉ là đắc tội với cán bộ Đoàn thôi sao, Hoàng Diệu trong lòng chính là coi thường những người của Đoàn đến. Kinh nghiệm thực chất chó má đều không có, lại đường hoàng có chức vụ cao, ví dụ như Lý Hướng Đông, nói không chừng ngày nào đó xuống địa phương lại là một người đứng đầu.
Điều này khiến ông ta, người mà từng bước, từng bước mà bò từ dưới lên làm sao chịu được, vì vậy Hoàng Diệu lúc này căn bản không để ý đến là có đắc tội với người địa vị bằng nhau hay không. Lý Hướng Đông ông trong Tỉnh ủy có người, Hoàng Diệu tôi cũng có. Hai người thuộc hệ thống không giống nhau, Hoàng Diệu căn bản không để ý là có đắc tội Lý Hướng Đông hay không, lập tức, Hoàng Diệu cũng cười nói:
- Ha ha, chính kiến bất đồng mà, đồng chí Hướng Đông lẽ nào không cho phép có ý kiến và cách nhìn bất đồng sao? Điều này là không được rồi, Đảng ta từ trước đến nay chú ý phê bình và tự phê bình, cho dù là vĩ nhân cũng khiêm tốn chấp nhận phê bình, suy nghĩ này của đồng chí Hướng Đông cần phải thay đổi rồi.
Hoàng Diệu người này là chính thức đi từ cơ sở đi lên, kinh nghiệm đấu tranh chính trị vô cùng phong phú. Cái lời nói giáp thương mang bổng này, bỗng chốc liền chụp cho Lý Hướng Đông một cái mũ, lập tức khiến Lý Hướng Đông thần sắc thay đổi, mặt đều nghẹn thành màu gan lợn.
Lý Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phó Bí thư Hoàng, đừng chụp mũ tôi, hiện nay, không phải là cái bộ trước kia rồi. Có điều, tôi lại nghe nói, trình độ chụp mũ của Phó Bí thư Hoàng ông không tầm thường. Năm đó, những năm bảy mươi mấy, chính nhờ dựa vào cái này để lập nghiệp, bây giờ xem ra quả nhiên như vậy.
Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, mặc dù Hoàng Diệu người này từ khi bước vào đã không coi trọng mình, nhưng không nhìn lại chính là khách sáo lớn nhất, Nhiếp Chấn Bang tự cho rằng bản thân cũng không phải là người ba phải gì, ông đã không nể mặt tôi thì tôi cũng không cần phải nể mặt ông.
- Ha ha, vị này là Phó Chủ tịch Hoàng của châu Kiềm Nam sao. Sớm đã nghe nói Phó Châu trưởng Hoàng làm việc hống hách, lời đồn quả nhiên không phải là thổi phồng rồi. Bí thư Lý, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi. Mấy con ruồi bọ, chúng ta coi như không có là được rồi. Con chó này cắn ông, lẽ nào ông có thể cắn lại một miếng sao?
Nhiếp Chấn Bang nói hoàn toàn không có nể nang gì, Hoàng Diệu này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ấn tượng. Kiếp trước về sau đã trở thành tù nhân, người này hoàn toàn có thể chết trong đắc tội.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang làm kinh hãi cả căn phòng, đám người Trịnh Căn Sinh nét mặt kinh ngạc nhìn Nhiếp Chấn Bang, Trương Mẫn nha đầu này trong mắt cũng lóe lên toàn sao, lời nói của Nhiếp Chấn Bang thực sự là quá mạnh mẽ, đây không phải là trực tiếp mắng Bí thư Hoàng này là chó sao?
Hơn nữa, chức vụ của Hoàng Diệu là Phó Bí thư kiêm Phó Chủ tịch châu, thông thường mà nói thì đều xưng là Phó Bí thư, Nhiếp Chấn Bang chế giễu, trực tiếp gọi Phó Châu trưởng, vô hình chung đã hạ thấp một cấp bậc của Hoàng Diệu đi.
Bên cạnh, Lý Hướng Đông cũng nhìn Nhiếp Chấn Bang, trong mắt có chút cảm kích. Lý Hướng Đông cũng không ngờ Nhiếp Chấn Bang sẽ tức giận ở đây. Theo Lý Hướng Đông thì Nhiếp Chấn Bang là vì ông ta mà xuất đầu lộ diện, người như thế đáng để kết giao.
Hoàng Diệu lúc này sắc mặt xanh mét nhìn Nhiếp Chấn Bang. Trong lòng mặc dù hận tới mức nghiến răng, nhưng, Hoàng Diệu cũng là bó tay với Nhiếp Chấn Bang. Ông ta chỉ là một cán bộ cấp Phó, ở châu Kiềm Nam này có lẽ có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến Lý Hướng Đông hắn ta cũng đều không có cách nào xử lý, Nhiếp Chấn Bang lại là người của Đoàn thanh niên trung ương, Hoàng Diệu lại càng không làm gì được.
Đánh giá Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Diệu sau khi trầm tư hồi lâu, cười mỉa nói:
- Đồng chí nhỏ này thật nhanh mồm nhanh miệng. Cán bộ của Đoàn quả nhiên không tầm thường, một đám người nhanh mồm miệng, hôm nay tôi coi như mở rộng kiến thức rồi.
Nói xong, Hoàng Diệu phủi tay đi ra, tiếp tục ở lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Người trong cả căn phòng mà Hoàng Diệu có thể quản được cũng chỉ là Bí thư Đoàn ủy châu Kiềm Nam Lưu Quốc Thịnh mà thôi. Nhưng Lưu Quốc Thịnh căn bản là không đắc tội với hắn ta, hai vị còn lại Hoàng Diệu có thể thấy có thể nói nhưng không thể động, còn nói nữa thì không chừng tiểu tử kia còn muốn nói ra lời gì đó, mình chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Đợi sau khi Hoàng Diệu đi, Lưu Quốc Thịnh lập tức có chút lúng túng, có chút bất an nhìn Lý Hướng Đông, còn về Nhiếp Chấn Bang, Lưu Quốc Thịnh lại không để ý đến, dù sao thì cách cũng quá xa. Nhưng Lý Hướng Đông lại không giống vậy, đó là sếp ngay trên đầu gã, ở châu Kiềm Nam lại bị sỉ nhục, Lưu Quốc Thịnh cũng lo lắng Lý Hướng Đông đem lửa giận này đổ lên người anh ta, thế thì tiền đồ của mình chính là tiêu rồi.
- Bí thư Lý
Lưu Quốc Thịnh lúc này cũng chỉ có thể là trước mặt đám đông phải kiên trì thôi.
Lý Hướng Đông lại rất hiểu lý lẽ, khoát tay nói:
- Quốc Thịnh à, cậu không cần nói, ý của cậu tôi hiểu rõ. Tôi không vấn đề gì, ngược lại là cậu đó, trên có lãnh đạo như vậy còn có thể triển khai công tác của Đoàn ủy châu Kiềm Nam, thực sự là rất rốt.
Ngày hôm sau, Lý Hướng Đông và Nhiếp Chấn Bang lại ra roi thúc ngựa, chưa đến chiều là đã xem xong hai đơn vị hậu tuyển của châu Kiềm Nam.
Xảy ra sự việc như vậy, Lý Hướng Đông cũng không có ý ở lại châu Kiềm Nam, đám người Nhiếp Chấn Bang cũng như vậy. Ngay ở Đoàn ủy châu Tân Nam bên này, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại cực kỳ sảng khoái, sau khi đều xác định bốn địa điểm xong, đám người Nhiếp Chấn Bang dưới sự đưa tiễn vui vẻ của Lý Hướng Đông liền đến tỉnh Thái Vân.
Tỉnh Thái Vân bên này có lẽ là được tin của Kiềm Châu, sau khi biết bốn địa điểm đã bị tỉnh Kiềm Châu lấy đi, tiếp đón của tỉnh Thái Vân bên này lại trong quy củ, không có bất kỳ chỗ nào vượt ngoài quy cách.
Tỉnh Thái Vân bên này có lẽ cũng không có hứng thú, Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân bên này tổng cộng sắp xếp sáu đơn vị hậu tuyển, đều tập trung ở vùng xung quanh tỉnh lị Xuân Thành tỉnh Thái Vân, như vậy, đám người Nhiếp Chấn Bang chỉ mất thời gian hai ngày liền hoàn thành công việc ở tỉnh Thái Vân.
Khách sạn Xuân Thành
Phòng hội nghị lớn nằm ở tầng năm, các đại biểu Đoàn ủy các thành phố, châu của hệ thống Đoàn ủy tỉnh Thái Vân và thành viên ban lãnh đạo Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân toàn bộ tham dự.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi trên đài chủ tịch, đây là hội trường đại hội tổng kết kết quả đánh giá lựa chọn thanh niên văn minh cấp quốc gia tỉnh Thái Vân.
Đầu tiên là Bí thư Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân thay mặt tỉnh Thái Vân đọc diễn văn xong, tiếp theo, Bí thư Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân chuyển lời nói:
- Sau đây, xin mời Trưởng phòng Nhiếp, văn phòng thanh niên văn minh Đoàn thanh niên trung ương phát biểu.
Bí thư Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân lại là người hiểu thấu tâm tư, cách thay đổi xưng hô nho nhỏ này lập tức đã nâng cao cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang lên.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, khẽ gật gật đầu hiểu ý, hai tay vẫy vẫy xuống, cùng với sự ổn định của tiếng vỗ tay, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi mở miệng nói:
- Tại đây, đầu tiên, tôi thay mặt tổ bình thẩm của ba tỉnh tây nam, thay mặt văn phòng thanh niên văn minh, bày tỏ sự cảm ơn đối với sự tiếp đón nhiệt tình của Đoàn tỉnh ủy tỉnh Thái Vân
Nói đến đây, đột nhiên, cửa phòng họp bị người khác đẩy ra, thấy bóng dáng người đứng ở cửa, trong lòng Nhiếp Chấn Bang đột nhiên hồi hộp.
Lúc này, đứng ngoài cửa phòng họp là một người thân cao khoảng một mét sáu, dáng người cân đối, lúc này mặc bộ đồ thể thao Adidas màu trắng, mái tóc dài đen cột đuôi ngựa sau gáy, chưa mở miệng mà ánh mắt mở to nhìn chằm chằm vào Nhiếp Chấn Bang, ngập nước
Trong đáy mắt có chút lóng lánh, dường như là nước mắt lập tức muốn rơi xuống.
Lúc này, bên cạnh, hai nhân viên công tác đã đi vào, chuẩn bị khuyên Dương An Na rời đi Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền lo lắng, quả nhiên Dương An Na vung tay, trông bộ dạng rất bất mãn, lập tức rời đi.
Dương An Na đột nhiên đến khiến Nhiếp Chấn Bang không thể không tăng nhanh tiết tấu, tính cách của An Na Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Cô bé con này là thuộc nhóm bị làm hư, trên dưới Dương gia, là khuê nữ bảo bối duy nhất, trên có sự sủng ái của ông nội bà nội, ở giữa có sự nuông chiều của các chú bác, ngang hàng thì một ban lớn nam nhân Dương gia che chở cho tiểu công chúa này cẩn thận tỉ mỉ.
Kiếp trước, Dương An Na cố chấp không quan tâm mọi người phản đối, muốn ở cùng với một người tàn phế, cũng không thấy người Dương gia có ý kiến phản đối gì, có thể thấy mức độ yêu thương đối với Dương An Na.
Vừa rồi không mở miệng trước mọi người, đây là Dương Anna nhận thức được đại cục. Nhưng mấy nhân viên bên ngoài nếu thực sự chọc giận Dương An Na, nha đầu này chuyện gì cũng đều làm ra được..
Rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang liền nói xong lời của mình, ba đơn vị thanh niên văn minh cấp toàn quốc tỉnh Thái Vân cũng chính thức xác định xong.
Nhiếp Chấn Bang nhỏ tiếng nói với Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thái Vân ở bên cạnh:
- Bí thư Liêu, thực sự là ngại quá, người bạn này của tôi tính tình có chút nóng nảy, tôi sợ chẳng may đợi đến lúc xông vào hội trường thì không hay, tôi xin phép đi trước.