Thanh Bình Quận phu nhân ra lệnh cho nha hoàn đứng ở cửa, chờ cho đến khi lão gia hồi phủ thì bẩm báo với bà. Sau đó, Thanh Bình Quận phu nhân vội vàng đến nhà bếp, tự tay nấu một chén canh hạt sen mà phu quân thích ăn nhất nhằm tạo niềm vui cho ông.

Một lát sau, nha hoàn chạy vào, bẩm báo rằng lão gia đã hồi phủ. Ngay lập tức, Thanh Bình Quận phu nhân nhanh chóng quay về phòng, thay y phục, sau đó, bà ra lệnh cho nhủ mẫu bưng một chén canh hạt sen tiến về phía thư phòng.

Khi hai người bước vào Thanh Huy viên, một gia đinh vội vàng chạy đến hành lễ:

"Tiểu nhân bái kiến phu nhân".

"Ta có việc quan trọng cần phải gặp gỡ lão gia, ngươi mau vào trong, bẩm báo lại đi"

Thanh Bình Quận phu nhân khẽ gật đầu rồi nói.

Gia đinh "Dạ" một tiếng rồi chạy vào trong thư phòng.

Một lát sau, gia đinh bước ra sân, bên cạnh hắn còn có người hầu luôn theo bên cạnh Trác Dung Ung.

"Phu nhân, xin mời người đi theo tiểu nhân"

Người hầu luôn theo bên cạnh Trác Dung Ung cung kính hành lễ, sau đó, hắn dẫn Thanh Bình Quận phu nhân và nhủ mẫu tiến về phía thư phòng.

Thanh Bình Quận phu nhân hiểu rất rõ thói quen của Trác Dung Ung, bà ra lệnh cho nhủ mẫu đứng chờ ở phía bên ngoài, sau đó, Thanh Bình Quận phu nhân đích thân bưng chén canh hạt sen, bước theo người hầu, tiến vào trong thư phòng.

Thư phòng của Trác Dung Ung rất lớn, nó chia thành hai gian và được ngăn cách với nhau bởi một tấm rèm. Ở gian ngoài, phía bên trái, có đặt một kệ sách, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lê, phía bên phải, bên cạnh cửa sổ là một chiếc tràng kỷ nhỏ.

Bên cạnh là bàn trà, trên bàn có đặt một cái lư hương, những làn khói mỏng tỏa ra từ lư hương đang bay lơ lửng trong không trung.

Lúc này, Trác Dung Ung ngồi ở phía sau chiếc bàn, sau khi nghe được tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía thê tử bằng một ánh mắt sắc bén.

"Uyển Nương, có việc gì mà nàng lại tìm ta vậy?"

Trác Dung Ung đặt bút xuống bàn, ngay lập tức, người hầu nhanh chóng bưng một chậu nước đến, hầu hạ ông rửa tay.

"Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là thiếp thấy dạo gần đây, lão gia rất bận rộn, thiếp lo lắng rằng sức khỏe của ngài không ổn nên tự tay nấu một chén canh hạt sen mang đến đây, mong rằng lão gia không chê"

Thanh Bình Quận phu nhân dịu dàng lên tiếng rồi đặt chiếc khay xuống bàn.

Sau đó, bà múc một ít canh hạt sen vào chiếc chén nhỏ, nhẹ nhàng thổi cho nguội hẳn rồi bưng đến trước mặt phu quân. Trác Dung Ung nhìn chén canh, sau đó, hắn ra lệnh cho người hầu đang đứng bên cạnh lui ra ngoài.

Trác Ung Dung đón nhận chén canh từ tay của Thanh Bình Quận phu nhân, nếm thử một chút rồi bình thản lên tiếng:

"Ngồi đi".

Thanh Bình Quận phu nhân tiến về phía chiếc sập, bà chỉnh lại chiếc váy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Phu quân, tháng vừa rồi, chúng ta đã tổ chức lễ cập kê cho con gái, liệu rằng ngài đã có sắp xếp gì cho nó chưa?"Thanh Bình Quận phu nhân lén lút quan sát sắc mặt của phu quân rồi liều lĩnh lên tiếng.

Thanh Bình Quận phu nhân vừa nói dứt lời, Trác Dung Ung nhanh chóng ngừng uống canh, hành động này của ông khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân hoảng hốt, hai bàn tay của bà siết chặt lấy nhau.

Trác Dung Ung đặt chiếc muỗng xuống, sau đó, ông cầm chiếc khăn, chậm rãi lau miệng rồi liếc Thanh Bình Quận phu nhân một cái:

"Con gái chưa biết lễ nghi, phép tắc, chờ cho đến khi nó học xong lễ nghi, phép tắc rồi chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc".

Lời nói này khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân suýt chút nữa đã ngất xỉu, bà run rẩy:

"Tại sao lão gia lại nói như vậy? Thiếp đã mời người chuyên phụ trách việc dạy lễ nghi, phép tắc cho các tiểu thư trong các quý phủ đích thân đến đây để dạy dỗ nó, tại sao ngài lại nói con gái của chúng ta không biết lễ nghi, phép tắc chứ?".

"Việc nó làm loạn ở Đông cung đã lan truyền khắp hậu cung rồi, bà còn dám đứng trước mặt ta, bảo rằng nó rất tuân thủ lễ nghi, phép tắc sao?"

Trác Dung Ung không hề nể mặt phu nhân, lạnh lùng nói.

Lúc này, Thanh Bình Quận phu nhân rất muốn băm vằm Trác Kinh Phàm ra thành hàng trăm mảnh nhưng bà cố gắng khống chế cơn giận, Thanh Bình Quận phu nhân bày ra bộ dạng đáng thương rồi lên tiếng bằng một giọng nói mang đầy vẻ tủi thân:

"Lão gia, việc này... việc này chẳng qua là do Thái tử phi làm quá lên thôi, thiếp đã nhận ra rằng Thái tử phi oán hận thiếp nên mới cố ý làm như vậy để hủy hoại thanh danh của...".

"Im đi, chẳng lẽ Thái tử phi là người mà chúng ta có thể chê trách sao?"

Trác Dung Ung gầm lên, cắt ngang những lời khóc lóc, kể lể của Thanh Bình Quận phu nhân, không những vậy, ông còn trừng mắt, nhìn về phía thê tử.

Tiếng gầm này khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân giật mình, đã hơn mười năm kể từ ngày bà bước chân vào Trác gia, đây là lần đầu tiên phu quân đối xử với bà như vậy, tận mắt chứng kiến thái độ của Trác Dung Ung, Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Trác Dung Ung nhìn thê tử, lúc này, trong lòng ông không tránh khỏi cảm giác có chút thất vọng, trước đây, Trác Dung Ung quyết định chọn Thanh Bình Quận phu nhân làm vợ kế vì nàng ta là tiểu thư của Tiêu gia ở Giang Lăng, dòng họ Tiêu ở Giang Lăng là một gia tộc lớn, tồn tại hàng trăm năm, đây cũng chính là nơi đã sản sinh ra một Trung thư lệnh, một Thị trung và rất nhiều lão thần.

Lúc đó, Trác Dung Ung đang là Hữu Gián nghị đại phu, tuy đã là quan tứ phẩm nhưng vị trí mà ông nhắm đến lại là Trung thư lệnh nên Trác Dung Ung rất cần nhà vợ có thế lực, giúp ông vực dậy Trác gia.

Trác gia từng là một trong chín gia tộc lớn nhất tại kinh thành, trong quá khứ, có không ít vị quan lớn xuất thân từ gia tộc này. Nhưng trước kia, do tổ tiên Trác gia không cẩn thận, theo nhầm chủ nên đã đắc tội với vị hoàng tử chuẩn bị đăng cơ.

Sai lầm đó khiến cho Trác gia suýt chút nữa đã bị tru di cửu tộc, may mắn là Hoàng đế rộng lượng nên chỉ chán ghét Trác gia. Cho đến đời ông của Trác Dung Ung, nhờ vào việc ông ấy có công hộ chủ nên lại được Hoàng Thượng trọng dụng.Tuy nhiên, cả tổ phụ lẫn phụ thân của Trác Dung Ung đều là những kẻ bất tài, tính đến đời của ông, Trác gia cũng chỉ có thêm được một vị quan tứ phẩm. Vì vậy, sau khi chính thất của Trác Dung Ung ốm nặng, qua đời, ông cân nhắc, đắn đo kĩ lưỡng rồi quyết định tái giá với tiểu thư của Tiêu gia ở Giang Lăng. Không ngờ sau khi rước nàng ta về, Trác Dung Ung mới phát hiện ra vị tiểu thư họ Tiêu này vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì.

Trước đây, khi Trác Dung Ung chưa ngồi vào vị trí Trung thư lệnh, tuy rằng không yêu thương Tiêu Uyển Nương nhưng vẫn đối xử với nàng không quá tệ bạc, ngay cả trưởng tử do vợ trước sinh ra, Trác Dung Ung cũng giao cho Tiêu Uyển Nương nuôi dưỡng, dạy dỗ, nàng ta làm gì, ông cũng không can thiệp.

Cho đến hai năm trước, nhân dịp Thái tử tuyển phi, Trác Dung Ung mới nhận ra rằng Tiêu Uyển Nương ngu ngốc đến mức độ nào.

Thái tử bị hạ độc, sau khi tỉnh dậy, không những biến thành một kẻ đần độn mà sức khỏe cũng yếu đi. Sau đó, vị cao tăng ở Bạch Mã tự đã giúp Thái tử gieo quẻ, chọn ra bát tự, vị cao tăng ấy còn bảo bất luận là nam nhân hay là nữ tử, chỉ cần chọn người có bát tự phù hợp, sắc phong thành Thái tử phi, đây sẽ là vị cứu tinh, giúp Thái tử vượt qua kiếp nạn.

Ngay lập tức, Hoàng Thượng nhanh chóng phái người đi thăm dò nhằm tìm ra được kẻ có bát tự phù hợp với Thái tử.

Trong thiên hạ, rất nhiều người có bát tự tương tự như nhau, việc tìm ra một kẻ có bát tự phù hợp với Thái tử không phải là một việc khó khăn. Tuy nhiên, kẻ đó có cam tâm tình nguyện gả cho Thái tử hay không thì lại là một chuyện khác. Tuy rằng việc gia nhập hoàng thất là ân điển cao quý, là sự may mắn mà không phải bất kì người nào cũng dễ dàng có được nhưng điều quan trọng nhất đó không phải là kẻ ngốc.

Vì vậy, khi tin tức lan truyền khắp kinh thành, rất nhiều gia tộc có con cái bát tự phù hợp với Thái tử vội vàng tìm nơi cầu thân, bọn họ lo lắng rằng sau khi vào cung, con họ sẽ bị Hoàng Thượng lựa chọn để ban hôn.

Tuy nhiên, vẫn có những kẻ tham vinh hoa phú quý, mặc kệ việc Thái tử là một kẻ đần độn, nhanh chóng mang con tiến cung. Trong số đó, có cả Trác Đại công tử của phủ Hữu Gián nghị đại phu.

Đồng thời, đây lại là thời khắc quan trọng, quyết định sự thành bại trên quan trường của Trác Dung Ung nên ông ngấm ngầm đồng ý với việc Tiêu Uyển Nương dẫn Trác Kinh Phàm vào cung. Tuy rằng Trác Kinh Phàm là trưởng tử của Trác gia nhưng tính cách của hắn rất nhát gan, lại khờ khạo, đần độn, hoàn toàn không có khả năng chấn hưng Trác gia.

Chi bằng đẩy Trác Kinh Phàm vào Đông cung nhằm chứng tỏ rằng Trác gia là một gia tộc trung quân ái quốc.

Cuối cùng, Hoàng Thượng vừa đảo mắt một vòng thì đã quyết định lựa chọn Trác Kinh Phàm, công bằng mà nói, dung mạo của hắn không tồi, lại được dạy dỗ rất tốt, gia thế có thể tạm chấp nhận nhưng quan trọng nhất là Thái tử vừa nhìn thấy thì đã yêu mến Trác Kinh Phàm, vì vậy, hắn được chọn trở thành Thái tử phi.

Vài ngày sau, đến lượt Trác Dung Ung thăng chức, trở thành Trung thư lệnh, dù sao đi chăng nữa, Trác Dung Ung vẫn phải chấp nhận việc ông có thể thuận lợi thăng quan tiến chức đều là nhờ vào phúc phần của con trai.Vì vậy, tuy rằng Trác Dung Ung không hề thương yêu trưởng tử nhưng ông vẫn không để cho nó bị mất thể diện. Thậm chí, Trác Dung Ung còn đích thân chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, khiến cho con trai có thể ngẩng cao đầu, gả vào hoàng thất, dù sao đi chăng nữa, nếu có nhiều của hồi môn, sau này, cuộc sống của Trác Kinh Phàm sẽ không gặp nhiều khó khăn.

Sau khi Trác Kinh Phàm vào Đông cung, vị trí Đại Thiếu gia của Trác gia xem như biến mất, bây giờ, trong phủ chỉ còn lại Tam Thiếu gia do Thanh Bình Quận phu nhân sinh ra, lúc này, tất cả gia đinh, nha hoàn trong phủ đều nhận ra Trác gia đã nằm gọn trong tay của Tam Thiếu gia.

Sau khi Thanh Bình Quận phu nhân đẩy Trác Kinh Phàm vào Đông cung, tâm trạng của bà tốt hơn rất nhiều so với trước đây, nhờ vậy, Trác Dung Ung cũng có thể sống yên ổn. Nhưng không ngờ rằng, nửa năm trước, bên trong Hoàng cung lan truyền tin tức về việc Thái tử điện hạ dần khỏi bệnh, lúc này, Thanh Bình Quận phu nhân lại tiếp tục lải nhải.

Hành động này của bà ta khiến cho Trác Dung Ung vừa buồn cười vừa cảm thấy có chút mỉa mai, dĩ nhiên là ông nhận ra lý do vì sao Thanh Bình Quận phu nhân quyết định để Trác Kinh Phàm tiến cung, chẳng phải là vì nó đã chiếm lấy vị trí trưởng tử của Trác gia sao?

Không ngờ rằng sau rất nhiều toan tính của Thanh Bình Quận phu nhân, cuối cùng, Thái tử lại dần dần bình phục, việc này dĩ nhiên là có phần công lao rất lớn của Trác Kinh Phàm, trước đây, chẳng phải vị cao tăng kia đã từng nói Thái tử phi là cứu tinh, là người có thể giúp Thái tử vượt qua được kiếp nạn sao?

Cục diện này khiến cho Trác Dung Ung cảm thấy vô cùng vui vẻ, nói gì thì nói, Trác Kinh Phàm cũng là con của ông, nếu nó sống tốt, Trác phủ cũng sẽ tốt, Trác Dung Ung có thể nhân cơ hội này hưởng được một ít hào quang, dù sao thì cũng chẳng mất mát bất cứ thứ gì.

Bây giờ, mặc dù Trác Dung Ung đã là quan nhị phẩm nhưng nếu ông tạo được chút ấn tượng tốt với Hoàng Thượng thì cũng chỉ có lợi mà không có hại. Vì vậy, khi đối diện với tin tức về việc Thái tử điện hạ sắp khỏi bệnh, Trác Dung Ung vô cùng bình tĩnh nhưng ông ngàn lần vạn lần không thể nào ngờ được phu nhân lại mất bình tĩnh đến mức như vậy.

Việc Tiêu Uyển Nương càng lúc càng không biết phép tắc khiến cho Trác Dung Ung dần mất đi sự kiên nhẫn, ông và Tiêu Uyển Nương thành thân đã hơn mười năm, tuy rằng không có tình nhưng vẫn còn nghĩa, bây giờ, bà ta không những chẳng hiền lành gì mà còn đố kị với trưởng tử.

Lúc này, Tiêu Uyển Nương lại muốn đắc tội với trưởng tử bằng việc mang con gái gả vào Đông cung.

Trác Dung Ung không thể nào hiểu được rốt cuộc là Tiêu gia đã dạy dỗ Tiêu Uyển Nương như thế nào? Chẳng lẽ đây chính là cách giải quyết vấn đề của những vị tiểu thư gia giáo sao? Quả thật là ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi mà.

Trước đây, chỉ vì muốn cắt đứt tiền đồ của trưởng tử mà Tiêu Uyển Nương quyết định gả nó cho một nam nhân, tuy rằng nam nhân kia là Thái tử điện hạ cao quý nhưng làm sao bà ta có thể tránh được tai tiếng về việc đối xử tàn nhẫn với con riêng của phu quân.

Bây giờ, khi sức khỏe của Thái tử dần hồi phục, Tiêu Uyển Nương lại năm lần bảy lượt muốn đưa con gái vào Đông cung, chẳng phải là hành động này quá khó coi sao? Nếu tin tức truyền ra ngoài, làm sao Trác gia có thể ngẩng đầu lên được chứ?

Huống hồ, hôm nay, mới sáng sớm, con gái đã làm loạn trong Đông cung, việc này khiến cho thanh danh của nó gần như bị hủy hoại hoàn toàn, nếu bây giờ nó tiến cung, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ cảm thấy không vui,

Lúc đó, chẳng phải chính bản thân ta cũng sẽ bị liên lụy sao? Không được, việc này nhất định không thể được.

Tại thời khắc quan trọng này, Trác Dung Ung tuyệt đối không thể để cho con gái tiến cung.

Tiêu Uyển Nương không hề nhận ra được những tính toán của phu quân, bà chỉ muốn con gái có một cuộc sống tốt đẹp, trong thiên hạ này, còn có việc gì tốt đẹp hơn so với việc trở thành thị thiếp của Thái tử hay phi tần của Hoàng đế chứ?

Dĩ nhiên là việc trở thành chính thê không thể nào so sánh được với việc trở thành phi tần được Hoàng Thượng sủng ái. Nếu được Thái tử điện hạ yêu thích, sau này, khi Thái tử đăng cơ, dựa vào sự sủng ái của ngài, nó có thể được phong làm phi, tương đương với nhất phẩm, đến lúc đó, Trác gia nhất định sẽ được nở mày nở mặt, nếu chẳng may chỉ được phong Tần thì cũng tương đương với nhị phẩm.

Bên cạnh đó, Thái tử phi lại là nam tử, không thể mang thai, sinh con, nếu con gái có thể hạ sinh long chủng, đến lúc đó, nó hoàn toàn có thể nghĩ đến việc ngồi vào vị trí Hoàng hậu.

Bây giờ, phu quân của ta đường đường là Trung thư lệnh, ta lại là Thanh Bình Quận phu nhân do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, vì vậy, con gái của chúng ta không thể nào gả cho những gia tộc tầm thường, thấp kém, trong khắp kinh thành, xem ra chỉ có hoàng thất là tương xứng.

Nếu Trác Dung Ung nhận ra được những tính toán của thê tử, chắc chắn ông sẽ cảm thấy vô cùng hối hận vì đã rước Thanh Bình Quận phu nhân vào cửa, một người đàn bà nông cạn như thế thì làm sao có thể dạy dỗ con thật tốt được chứ?

May mắn là khi Tam Thiếu gia vừa tròn ba tuổi, nó đã dọn đến tiền viện, rời khỏi vòng tay của Thanh Bình Quận phu nhân, nếu bây giờ, Tam Thiếu gia vẫn còn ở bên cạnh Tiêu Uyển Nương, không chừng nó đã bị biến thành một kẻ không có tiền đồ rồi.

"Đừng có suốt ngày mang tâm tư đặt vào Đông cung nữa, bà nên dành thời gian để dạy dỗ cpon gái cho thật tốt, bảo nó đọc lại "Nữ tứ thư" một lần nữa đi, nếu đọc một lần mà vẫn chưa thể hiểu rõ thì tiếp tục đọc lần thứ hai, lần thứ ba, cứ đọc cho đến nào thông suốt thì mới được dừng lại"

Trác Dung Ung không muốn lãng phí quá nhiều thời gian để trò chuyện với Tiêu Uyển Nương, ông nhanh chóng lên tiếng, đuổi bà ra khỏi thư phòng.

"... thiếp biết rồi"

Tiêu Uyển Nương không dám làm trái mệnh lệnh của phu quân, lúc này, bà chỉ còn biết dẫn theo nhủ mẫu đang đứng đợi ở phía bên ngoài, rời đi.