Sau khi đám người Phó Lương đệ rời đi, Thái tử phi nhanh chóng quay về tẩm cung.

Đột nhiên, một cung nữ tiến lên, bẩm báo:

“Bẩm Thái tử phi, lúc nãy, Thiếu Chiêm sự đến đây, ngài ấy bảo rằng Thanh Bình Quận phu nhân muốn tiến cung, yết kiến ngài”.

“Thanh Bình Quận phu nhân sao?”

Trác Kinh Phàm giật mình, thái độ này khiến cho cung nữ nghĩ rằng Thái tử phi không muốn gặp, nàng thấp giọng:

“Thái tử phi, nếu ngài không muốn gặp thì nô tì sẽ đến phủ Chiêm sự, bẩm báo lại với Thiếu Chiêm sự”.

“Được rồi, ngươi mau đi đi”

Thái tử phi phất tay áo một cái, dù sao thì cho đến tận bây giờ, vẫn chưa hiểu rõ về Thanh Bình Quận phu nhân, việc không gặp gỡ bà ta xem ra là một quyết định hợp lý. Về phần cung nữ kia, sau khi nhận được ý chỉ, nàng vội vàng lui ra ngoài.

Thái tử ngồi trên tràng kỷ, đảo mắt một vòng rồi nhanh chóng lên tiếng:

“Thái tử điện hạ đâu rồi?”.

“Thưa Thái tử phi, lúc nãy, Hoàng hậu nương nương sai người đến đây, bảo rằng Hoàng Thượng muốn gặp Thái tử nên ngài ấy đã đi theo người kia rồi ạ”

Cung nữ đứng bên cạnh ngẩng đầu lên, nàng bước lên phía trước, cung kính trả lời.

“Được rồi”

Ngồi tựa lưng vào tràng kỷ, nhìn về phía Phục Linh rồi vẫy tay, ngay lập tức, Phục Linh rót một chén trà, cung kính dâng lên.

Thấy Thái tử phi nhấp một ngụm trà rồi dừng lại, Phục Linh vội vàng đón lấy chén trà, sau đó, nàng đặt nó lên bàn rồi nói:

“Thái tử phi, ngài có muốn tắm không ạ?”.

“Ngươi mau chuẩn bị nước đi”

Trong khi Phục Linh dặn dò các cung nữ chuẩn bị nước ấm, Trác Kinh Phàm khẽ nhắm mắt lại.

“Thái tử phi, ngày mai, ngài không gặp gỡ phu nhân không chừng lại là một quyết định sáng suốt, nô tì nghĩ rằng phu nhân muốn yết kiến ngài chẳng qua cũng là vì việc của Nhị tiểu thư mà thôi”

Sau khi các cung nữ lui ra ngoài, Phục Linh tiến đến bên cạnh Thái tử phi rồi thấp giọng.

“Tại sao ngươi lại khẳng định chắc chắn như vậy?”

“Lần trước, khi Thanh Bình Quận phu nhân tiến cung, bà ấy năm lần bảy lượt nhắc đến Nhị tiểu thư với hàm ý muốn ngài triệu tiểu thư vào cung, như vậy, Nhị tiểu thư sẽ có cơ hội để danh chính ngôn thuận tiến cung”

Phục Linh lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của nàng không giấu được vẻ tức giận.

Thái tử nhíu mày, lặng lẽ suy nghĩ về những lời nói của Phục Linh.

Từ khi còn nhỏ, Phục Linh đã theo bên cạnh, hầu hạ Trác Kinh Phàm, mấy ngày qua, cũng thu thập được rất nhiều tin tức từ phía nàng.

Khi vừa tỉnh lại, Thái tử lo lắng rằng Phục Linh sẽ nhanh chóng phát hiện ra mình vốn không phải là Trác Kinh Phàm, tuy nhiên, nàng không những không nghi ngờ mà còn luôn miệng cảm ơn trời phật vì đã giúp đỡ chủ tử tai qua nạn khỏi, thậm chí, việc chủ tử càng lúc càng kiên cường, mạnh mẽ khiến cho Phục Linh cảm thấy vô cùng vui vẻ.Sau một thời gian âm thầm quan sát, Thái tử mới yên tâm để nàng tiếp tục hầu hạ bên cạnh.

Bây giờ, việc Phục Linh nhắc đến Thanh Bình Quận phu nhân và Nhị tiểu thư khiến cho Thái tử phần nào hiểu rõ được mọi việc, vội vàng lên tiếng:

“Dù sao đi chăng nữa, bà ấy cũng là mẫu thân của ta”.

“Thái tử phi rộng lượng nên mới xem bà ấy là mẫu thân nhưng bà ta vốn chẳng xem ngài là nhi tử, nếu không, trước đây, tại sao bà ấy lại nhẫn tâm gả ngài vào Đông cung chứ?”

Phục Linh ngồi bệt dưới đất, nàng khẽ nghiến răng rồi thấp giọng.

“Im đi”

Thái tử trừng mắt liếc Phục Linh một cái, Phục Linh này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là tính cách lại vô cùng thật thà, mỗi lần nàng ấy mở miệng là không ai có thể ngăn cản được. Nếu như những lời nói này vô tình lọt vào tai của kẻ khác, chẳng phải người ta sẽ nghĩ rằng mình không hề cam tâm tình nguyện trở thành Thái tử phi sao?

Thái độ của Thái tử phi khiến cho Phục Linh cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng cúi đầu, im lặng.

“Bây giờ, chúng ta đã vào cung, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, chẳng lẽ ta còn phải dạy cho ngươi sao? Ngươi đã ở trong Đông cung hai năm rồi mà vẫn không học được chút kinh nghiệm nào sao?”

“Thái tử phi bớt giận, nô tì biết sai rồi, xin Thái tử phi tha tội”

Phục Linh vội vàng quỳ xuống, liên tục khấu đầu.

“Đứng lên đi, sau này, trước khi mở miệng, ngươi nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận”

Đến khi Phục Linh khấu đầu ba cái, Thái tử mới lên tiếng.

“Tạ ơn Thái tử phi”

Phục Linh thấp giọng, sau đó, nàng lại ngồi bệt xuống bên cạnh Trác Kinh Phàm.

“Cho dù ta không gặp gỡ mẫu thân, bà ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, chi bằng bây giờ, ta cứ để cho mẫu thân yết kiến, sau đó nói rõ ràng mọi việc để bà ta đừng mơ tưởng nữa”

“Thái tử phi…”

Phục Linh ngập ngừng, lần này, nàng không dám tùy tiện mở miệng.

“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi lo lắng rằng ta không thể thắng được mẫu thân sao?”

Thái tử liếc Phục Linh một cái, lúc này, bộ dạng của nàng khiến cho hắn cảm thấy có chút buồn cười.

“Không phải, nô tì chỉ lo lắng rằng phu nhân lại đứng trước mặt lão gia, đặt điều, nói xấu ngài”

Phục Linh khẽ cắn môi rồi thấp giọng.

“Nói như thế nào là việc của bà ấy, liên quan gì đến ta chứ”

Trác Kinh Phàm bình thản lên tiếng, dường như chẳng mấy bận tâm đến việc bị mẫu thân nói xấu, không những vậy, Trác Kinh Phàm cũng không quan tâm đến ánh mắt của phụ thân.

“Thái tử phi lại phải chịu tủi thân rồi, nếu phu nhân còn sống thì Thanh Bình Quận phu nhân kia làm sao có cơ hội để bước vào cửa chứ? Còn nữa, vị trí Quận phu nhân này vốn dĩ là thuộc về phu nhân…”Phục Linh cảm thấy vô cùng đau khổ, lúc này, khóe mắt của nàng đã đỏ hoe.

Thái tử nhíu mày, những lời nói này của Phục Linh mang đầy ẩn ý nhưng đồng thời, nó cũng giúp Thái tử nhận ra được lý do vì sao Trác Kinh Phàm đường đường là trưởng tử của Trung thư lệnh, vậy mà lại phải tiến cung, hầu hạ Thái tử.

Hóa ra là vì hắn có một kế mẫu vô cùng “tốt bụng”.

Chẳng những vậy, kế mẫu còn muốn đẩy nhị muội vào Đông cung, quả thật là không xem trưởng tử của chính thất ra gì.

Cho dù bà ta không quan tâm đến việc Trác Kinh Phàm là trưởng tử nhưng nói gì thì nói, bây giờ, hắn cũng đã trở thành Thái tử phi, chẳng lẽ kế mẫu lại to gan đến mức dám mang nhi nữ tiến cung sao?

“Được rồi, khóc cái gì mà khóc chứ, dù sao thì đây cũng chỉ là chủ ý của mẫu thân, việc nhị muội vào cung không phải chỉ cần bà ta muốn là được”

Thái tử liếc Phục Linh một cái, lúc này, không tránh khỏi có chút tiếc nuối, quả thật là sắt không thể rèn thành thép.

Ở kiếp trước, Phục Linh hoàn toàn không có cơ hội hầu hạ Trác Kinh Phàm nhưng bây giờ, Thái tử đã bị đưa đến một triều đại xa lạ, đôi lúc có Phục Linh bên cạnh cũng là một việc tốt.

May mắn là Phục Linh rất nhanh nhẹn, dưới sự dạy dỗ của Thái tử, nàng đã trưởng thành và cẩn thận hơn rất nhiều so với trước đây.

Bên cạnh đó, Phục Linh hầu hạ Trác Kinh Phàm đã lâu, nàng hoàn toàn có thể giúp thăm dò tin tức, tránh việc bị kẻ khác phát hiện ra chân tướng…

Bên trong điện Lập Chính.

Hoàng hậu tựa người vào ghế, lắng nghe Vương cô cô bẩm báo về việc Hoàng Thượng triệu kiến Thái tử và việc Thanh Bình Quận phu nhân muốn tiến cung, yết kiến Thái tử phi.

“Xem ra Thanh Bình Quận phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định”

Hoàng hậu khẽ nhếch môi rồi nở một nụ cười mang đầy vẻ lạnh lùng.

“Quả thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ, không những vậy, bà ta còn nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc nên không ai có thể nhận ra được ý đồ thật sự của bà ta”

Vương cô cô bĩu môi, lúc này, trong giọng nói của bà không giấu được vẻ xem thường.

“Cứ mặc kệ đi, bà ta càng làm lớn chuyện thì Thái tử phi càng chuốc thêm nhiều rắc rối mà thôi”

Hoàng hậu chế giễu.

Vừa nghe Hoàng hậu nhắc đến Thái tử phi, Vương cô cô nhíu mày rồi thấp giọng:

“Nương nương, lão nô còn có việc này muốn bẩm báo với nương nương”.

Vẻ mặt của Vương cô cô khiến cho Hoàng hậu nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, bà nhanh chóng ra lệnh cho đám cung nữ lui xuống. Lúc này, trong điện chỉ còn lại Hoàng hậu và Vương cô cô, Hoàng hậu lên tiếng:

“Nói đi”.

Vương cô cô vội vàng mang những tin tức mà bà đã thu thập được từ chỗ của Phó Lương đệ bẩm báo lại với Hoàng hậu.Vương cô cô vừa nói dứt lời, Hoàng hậu đã nhíu mày:

“Cô cô, ngươi nghĩ rằng Thái tử phi đang muốn mỉa mai Uyển Thiến hay là hắn đang bất mãn với bổn cung vậy?”.

“Bẩm nương nương, lão nô nghĩ rằng Thái tử phi đang muốn mỉa mai Phó Lương đệ”

Vương cô cô thấp giọng.

“Vậy sao? Nhưng bổn cung lại nghĩ rằng: việc ta mang cung vụ giao cho Uyển Thiến tiếp quản khiến hắn cảm thấy không vui”

Hoàng hậu lạnh lùng, lên tiếng.

“Nương nương, xin người cho phép lão nô nói một câu không mấy dễ nghe. Hôm nay, thái độ của Phó Lương đệ quả thật rất khó chấp nhận, tuy rằng nàng ấy là cháu gái của nương nương nhưng dù sao đi chăng nữa, khi đứng trước mặt Thái tử phi, nàng cũng chỉ là một Lương đệ nhỏ bé, chẳng lẽ Phó Lương đệ nghĩ rằng bản thân có thể lên mặt với Thái tử phi sao?”

Vương cô cô lưỡng lự một lát rồi ngập ngừng.

Dĩ nhiên Hoàng hậu nhận ra được rằng lời nói của Vương cô cô rất hợp lý nhưng dù sao đi chăng nữa, Uyển Thiến cũng là cháu gái của bà, việc Hoàng hậu đứng về phía Phó Lương đệ là điều hiển nhiên, thêm vào đó, Trác Kinh Phàm cũng không phải là đứa con dâu do chính tay bà lựa chọn, vì vậy, Hoàng hậu hoàn toàn không thích vị Thái tử phi này.

Vương cô cô hiểu rất rõ những suy nghĩ của Hoàng hậu, từ khi Thái tử tuyển phi, Hoàng hậu luôn tìm đủ mọi cách để đưa cháu gái vào Đông cung.

Nhưng cuối cùng, Hoàng Thượng lại quyết định chọn trưởng tử của Trác gia trở thành Thái tử phi, đối với Hoàng hậu, đây rõ ràng là một tin tức rất xấu.

Chẳng những bà không có được đứa con dâu vừa ý mà ngược lại, đó còn là một nam nhân, mà nam tử thì không thể nào sinh con đẻ cái, ngay cả vị trí Thái tử phi còn không thể ngồi vững thì làm sao có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ?

Thêm vào đó, việc Uyển Quý phi mang thai khiến cho địa vị của Hoàng hậu càng lúc càng bị lung lay.

Bây giờ, sự sủng ái của Hoàng Thượng đã dành trọn cho Uyển Quý phi, nếu nàng ta hạ sinh hoàng tử, liệu Thái tử và Hoàng hậu có còn được sống yên ổn hay không?

Huống hồ chi, bây giờ, Thái tử tựa như một tiểu hài tử ngốc nghếch, nếu Uyển Quý phi hạ sinh hoàng tử thì chẳng phải là việc đại hỉ sao?

Vương cô cô càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, bằng mọi giá, bà nhất định không thể để cho Uyển Quý phi hạ sinh hoàng tử, cho dù phải liều cái mạng già này, Vương cô cô cũng quyết tâm bảo vệ Hoàng hậu đến cùng. Lúc này, gương mặt của Vương cô cô tràn ngập vẻ dứt khoát…

Hôm sau.

Việc lại gặp phải ác mộng khiến cho Thái tử phi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên để mặc cho đám cung nữ thay đổi y phục, sau khi rửa mặt, mới dần dần cảm thấy tỉnh táo.

Hôm trước, Thái tử phi  đã ra lệnh cho đám người Phó Lương đệ không cần phải đến vấn an, vì vậy, sau khi dùng xong bữa sáng, đã bước vào thư phòng nằm, định đọc sách để giết thời gian.

Nhưng khi vừa ngồi xuống, Phục Linh đã vội vàng chạy vào, bẩm báo rằng Thiếu Chiêm sự muốn cầu kiến.

Thái tử nhíu mày, đêm hôm qua, đã quyết định rằng nếu Thanh Bình Quận phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, sẽ gặp gỡ bà ta để nói rõ mọi việc. Vừa nghĩ đến đây, Thái tử nhanh chóng ra lệnh cho Phục Linh mời Thiếu Chiêm sự vào.

Thiếu Chiêm sự nhanh chóng tiến vào, bẩm báo về việc Thanh Bình Quận phu nhân muốn yết kiến, dù dù sao cũng không muốn gây khó dễ cho Thiếu Chiêm sự nên nhanh chóng gật đầu, đồng ý.

Thiếu Chiêm sự cung kính lui ra ngoài, sau đó, hắn vội vàng phái người đến phủ Trung thư lệnh, thông báo về việc ngày mai, Thanh Bình Quận phu nhân có thể tiến cung, yết kiến Thái tử phi.

Khi nội thị của phủ Chiêm sự tìm đến cửa, Thanh Bình Quận phu nhân đang ngắm hoa trong vườn, sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, bà vội vàng ra lệnh cho người mời nội thị vào bên trong phủ.

Khi nội thị vừa thông báo xong, Thanh Bình Quận phu nhân mỉm cười, tạ ơn rồi kín đáo nhét vào trong tay của hắn một hầu bao.

Sau khi ước lượng sức nặng của hầu bao, nội thị mỉm cười rồi nói tiếp:

“Thái tử phi còn nói,  ngày mai, người có thể dẫn Nhị tiểu thư vào cung”.

Lời nói này của nội thị khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai người cúi người hành lễ một cách cung kính, sau đó, Thanh Bình Quận phu nhân còn sai người tiễn nội thị đến tận cửa.

“Mẫu thân, chẳng lẽ đại ca chấp nhận rồi sao?”

Khi nội thị vừa rời đi, vị tiểu thư kia đã nhanh chóng lên tiếng.

“Đừng vội, ngày mai, khi chúng ta vào cung thì sẽ biết thôi, còn nữa, con đừng quá lo lắng, nếu hắn không đồng ý, mẫu thân cũng sẽ có cách buộc hắn phải chấp nhận”

Thanh Bình Quận phu nhân nhẹ nhàng nắm tay con gái rồi mỉm cười.