Đậu Thuần ôm Trác Kinh Phàm hôn một hồi, cho đến khi cảm giác thấy bàn tay Trác Kinh Phàm bấu mạnh vào ngực của mình, hắn mới lưu luyến rời khỏi môi đối phương, nhưng hai tay vẫn ôm thật chặt đối phương, đem đối phương giam chặt chẽ trong ngực của mình. Trác Kinh Phàm lúc này đã thở hồng hộc.

Thái tử thật sự là không có cách với khối thân thể này, nếu không phải thân mình này quá mẫn cảm, thì từ lúc Đậu Thuần bắt đầu hôn đã đem đối phương đẩy ra. Mới vừa rồi đã rất cố gắng tập trung tinh thần, dùng sức của chín trâu hai hổ, khó khăn lắm mới phản kháng thành công, nhưng do sức yếu, quả thực chỉ là gãi ngứa cho Đậu Thuần.

"Xin điện hạ buông thảo dân ra."

Trác Kinh Phàm bình phục hô hấp xong, nhíu nhíu mày mở miệng nói, Đậu Thuần nghe vậy càng thêm xiết chặt cánh tay. Trác Kinh Phàm bị đối phương giam vào trong ngực, cả người dựa vào đối phương, tư thế không được tự nhiên. Thái tử ngày trước luôn cường thế áp đảo người khác, bây giờ từ khi gặp Đậu Thuần lại rơi xuống thế hạ phong, thật mất hình tượng, luôn bị động.

Mà Đậu Thuần luôn lợi dụng ưu thế thể hình khống chế thân thể Trác Kinh Phàm mỗi khi hai người ở cùng một chỗ. Đậu Thuần luôn ôm hay đè đối phương ở dưới thân, trước kia hắn giả ngốc làm cho Thái tử tưởng hắn cái gì cũng không hiểu. Hiện tại Thái tử đã biết được, vốn dĩ mình ở trong lúc vô tình, vẫn luôn bị Đậu Thuần lợi dụng chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ.

Hồi tưởng chính mình lúc ấy xem đối phương như con mà nuôi dạy, hiện tại nhìn lại vẻ mặt đối phương làm nũng, Thái tử thật hận không thể quăng cho hắn một bạt tai. Người này có lẽ trong lòng không chừng đang cười nhạo mình đi.

Đậu Thuần thấy vẻ mặt của Phàm âm tình bất định, trong chốc lát xanh, trong chốc lát trắng, vội vàng mở miệng nói:

"Phàm Phàm đừng nóng giận, ta... Ta chỉ là... chỉ là..."

Hai chữ  "Thích ngươi " đến bên miệng lại không thể nào nói ra. Bởi vậy Đậu Thuần nôn nóng, tuy là hoàn cảnh cùng địa điểm không thích hợp, nhưng mà không khí này, hắn cảm thấy phải cùng Phàm Phàm thổ lộ tâm ý. Chỉ là hắn cho tới bây giờ chưa từng thích ai, hiện tại quả là thẹn thùng.

Đậu Thuần thân là nam tử, lại là Thái tử Đại Chu, đương nhiên sẽ không giống nữ tử suốt ngày đem chuyện tình yêu nói ra miệng. Dù hắn rất thích Trác Kinh Phàm, cũng sẽ không loạn trí, cũng không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, kết quả dẫn đến hiện tại quẫn bách. Thái tử tất nhiên là đoán không được tâm tư của Đậu Thuần, thấy hắn một bộ dạng muốn nói lại thôi còn tưởng rằng hắn khó xử muốn mở miệng nói chuyện gì.

Chẳng lẽ là Hoàng hậu xảy ra chuyện? Nhưng Hoàng hậu bị nhốt tại điện Lập Chính còn có thể xảy ra chuyện gì được?... Không đúng, hiện tại điện Lập Chính cũng không chỉ có Hoàng hậu, còn có mấy người nhà Hoài Vương phi, không phải là Hoàng hậu cùng Hoài Vương phi không hòa hợp nhau?...

"Điện hạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngài nhanh chóng nói ra, làm cho trong lòng ta cũng không yên."

Đậu Thuần còn đang rối rắm nên như thế nào thổ lộ tâm ý, thình lình nghe thấy Trác Kinh Phàm nói lời này, trên mặt tất nhiên là một mảnh mờ mịt,"Hả? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy hắn thần sắc mờ mịt, trong lòng Thái tử càng nghi hoặc. Trong cung không xảy ra chuyện, như vậy còn có chuyện gì làm Đậu Thuần  khó xử như vậy? Chẳng lẽ là.....

"Điện hạ không cần phiền lòng, đợi cho những loạn thần tặc tử bị bình định xong, Hoàng thượng sẽ thay ngài làm chủ, đến lúc đó lệnh Khâm Thiên Giám tính lại một ngày hoàng đạo, sẽ đón......."

Nói tới đây, trong lòng Thái tử đột nhiên dâng lên một cảm giác không chịu được, lời muốn nói rốt cuộc nói không ra, bởi vậy câu nói bị đứt quãng.

"... Ngươi cho rằng ta muốn nghênh đón Thái tử phi mới sao?"

Đậu Thuần cuối cùng nghe ra ý tứ của Trác Kinh Phàm, vẻ mặt cổ quái mở miệng hỏi, Trác Kinh Phàm không có lên tiếng, hiển nhiên là chấp nhận. Đậu Thuần trong lòng quýnh lên, thốt lên

"Ta chưa từng nghĩ muốn nghênh đón Thái tử phi mới. Phàm Phàm, ta thích chính là ngươi, sao còn muốn cưới người khác?"

Lời vừa thốt ra, Đậu Thuần cùng Trác Kinh Phàm đều ngây ngẩn cả người.

Đậu Thuần tất nhiên là xấu hổ lại thẹn thùng, bất quá tốt xấu gì cuối cùng cũng đem tâm ý nói ra, bởi vậy cũng có chút vui sướng. Về phần Trác Kinh Phàm phản ứng là khiếp sợ cùng hoang mang còn có chút luống cuống. Không thể ngờ rằng Đậu Thuần sẽ nói ra câu này, bất quá lúc khiếp sợ qua đi, trong lòng dâng lên một cỗ hoài nghi, còn có một sự thản nhiên vui sướng.

Chỉ là theo bản năng đem vui sướng bị xem nhẹ, lòng Thái tử chỉ tràn đầy hoài nghi. Dù sao bản thân cùng Đậu Thuần tồn tại rất nhiều vấn đề, vả lại hai người khi bắt đầu đều là nói dối. Đậu Thuần trước nay luôn giả ngốc, còn chính mình cũng không là Trác Kinh Phàm, như vậy hai người sao có thể....?

Về phần mình là nam tử, Thái tử không phải quá để ý, bởi vì trước đây sách sử cũng từng ghi lại có một vị nam Hoàng hậu, vả lại trong triều đại này cũng thịnh hành nam phong ( nam yêu nam)  cho nên đối với việc hai nam tử ở cùng một chỗ cũng không bị bài xích. Chỉ là Đậu Thuần nếu thật thích mình, ngày sau điểm này sợ là sẽ thành trở ngại cho hắn. Dù sao một quốc gia có Thái tử thích nam phong có lẽ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng không có con nối dòng sẽ bị công kích. Quá khứ có những vị Hoàng đế thích nam tử nhưng ai cũng hậu cung ba nghìn giai lệ, vả lại con cái đầy đàn? Đậu Thuần hiện giờ không chịu đón nữ thiếp, trước khi đăng cơ còn lộ ra thích nam tử xác thực là không ổn.

Thái tử dùng lý trí phân tích hai người không thích hợp, vả lại không tin Đậu Thuần chân tâm. Cũng chưa phát hiện chính mình phản ứng đầu tiên là lo lắng cho Đậu Thuần, cũng vì Đậu Thuần mà tâm trạng bị ảnh hưởng. Thái tử còn lừa bản thân cho rằng Đậu Thuần có lẽ chính là ỷ lại, không phải cái gọi là thích....

Đậu Thuần  thốt ra "Thích" xong, thấp thỏm nhìn Trác Kinh Phàm, mấp máy môi, lần thứ hai kiên định nói:

"Phàm Phàm, ta là nghiêm túc, trừ ngươi ra ai cũng không muốn."

Đậu Thuần nói xong nhìn ánh mắt phức tạp của Trác Kinh Phàm,  đối phương nhẹ giọng nói:

"Điện hạ, ngài không là Kỳ Tuyên Vương, thảo dân cũng không phải Yến Hoàng hậu."Kỳ Tuyên Vương là vị Hoàng đế đã lập nam Hoàng hậu. Hoàng hậu họ Yến, vốn là một vị Đại tướng quân đã thay Kỳ Tuyên Vương bình định giang sơn, rất được Kỳ Tuyên Vương sủng ái. Vì Yến Hoàng hậu, Kỳ Tuyên Vương thậm chí giải tán hậu cung, còn cùng Yến Hoàng hậu thượng triều nghị chính.

Kỳ Tuyên Vương sở dĩ có thể thành công lập nam hậu, là bởi vì Kỳ Tuyên Vương đã ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng đế. Vả lại lúc đó các quốc gia chung quanh đều đã nhập vào Kỳ quốc, Kỳ Tuyên Vương đã hoàn thành bá nghiệp. Hắn có đủ lực nghiền nát phản đối,  áp chế dị nghị trong triều, có thể nói Kỳ Tuyên Vương nắm quyền tuyệt đối trong tay, tất nhiên là có thể muốn làm gì thì làm.

Nếu hôm nay Đậu Thuần có địa vị ngang bằng Kỳ Tuyên Vương không quản hắn thích nử tử hay nam tử, đều không thành vấn đề.  Dù hắn muốn lập nam Hoàng hậu cũng không phải không có khả năng. Nhưng trước mặt, hắn chưa chắc chắn có ngồi lên được ngôi vị hoàng đế hay không, lại làm ra điều khinh xuất thì quần thần không thể để yên.

Đậu Thuần cũng hiểu ý Trác Kinh Phàm, hắn lần nữa kiên định nói:

"Tuy ta bây giờ còn chưa là Kỳ Tuyên Vương, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi địa vị như Yến Hoàng hậu "

Trác Kinh Phàm nhìn vẻ mặt kiên định của Đậu Thuần trong lòng lần đầu tiên cảm thấy có lẽ làm Hoàng hậu cũng là một con đường  không tồi? Nếu hai người xác định quan hệ này có lẽ là không cần tranh giành đến ngươi chết kẻ sống. Nếu thật có thể giống Kỳ Tuyên Vương cùng Yến Hoàng hậu, vậy họ có thể giúp đỡ nhau, dắt tay nhau đi tới trước, cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Bởi vì Tần Vương cùng Sở Vương khởi binh tạo phản, không khí trong kinh đô trở nên khẩn trương. Tất cả mọi người đều chú ý tin tức hướng đi của phản quân, vì vậy chuyện Thái tử nghênh đón Thái tử phi mới không còn được chú ý.

Ngoài ra, Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến Trình lão gia cùng hai vị công tử Trình gia. Trình lão gia được phong làm Nguyên soái lãnh mười vạn binh đi bình loạn, hai vị công tử cũng theo phụ thân xuất chinh.

Trình gia vốn cùng Hạ gia giống nhau, đều là võ tướng tại Tây Bắc nhưng hơn mười năm trước bị triệu nhập kinh đô. Trình lão gia từ nhỏ đã tập võ, vả lại đã lớn lên trên lưng ngựa, lúc này được nhận lệnh xuất chinh tất nhiên là cảm thấy hưng phấn vì cuối cùng có thể lại được thỏa chí, có thể lấy lại uy danh ngày nào.

Nhưng trong cung, Uyển Quý phi nghe nói phụ thân được phong Đại Nguyên soái cùng hai ca ca là Phó Nguyên Soái xong, trong lòng cũng than thở một tiếng. Nàng không có vui mừng, ngược lại là một bộ dạng u sầu. Lúc này, nội thị vào bẩm báo nói có Bạch Bảo lâm đến thỉnh an Uyển Quý phi, Uyển quý phi ngẩn người, hỏi một cung nữ bên cạnh

"Ai là Bạch Bảo lâm?"

"Thưa nương nương, Bạch Bảo lâm chính là Bạch Cập cô cô."

Uyển Quý phi hoảng hốt một chút, thì thào:

"Là.... Bạch Cập. Tiện tỳ dám lừa dối bổn cung bò lên giường Hoàng thượng, hiện giờ còn dám xuất hiện thỉnh an sao? Để cho nàng ta ở bên ngoài chờ đi."Trong điện Tử Thần đám cung nữ cũng không dám lên tiếng. Lúc trước vào một đêm Bạch Cập cô cô đột nhiên được sủng hạnh, còn được phong Bảo lâm. Uyển Quý phi ngày càng nóng nảy vì dù sao Bạch Cập vốn là nữ quan bên mình lại thừa dịp Uyển quý phi thất sủng bò lên long sàng. Từ đó về sau Bạch Bảo lâm được sủng ái, hiện giờ Hoàng thượng vào điện Tử Thần đều là Bạch Bảo lâm thị tẩm. Người thường ngày được sủng ái là Uyển Quý phi, đã bị triệt để bỏ quên, ném vào một góc.

Bởi vậy Uyển Quý phi tự nhiên thấy Bạch Bảo lâm không vừa mắt.

Bạch Cập dẫn vài cung nữ, đứng ở ngoài điện Tử Thần, nàng biết Uyển Quý phi khẳng định sẽ không gặp mình, chính mình cũng không nhất định phải gặp Uyển Quý phi. Bất quá là làm dáng mà thôi, cũng để cho Hoàng thượng nhìn thấy sự ủy khuất cùng ẩn nhẫn của nàng. Nàng thường ngày đối với Uyển Quý phi trung thành và tận tâm, nhưng Uyển Quý phi bởi vì Hồng Phấn nói vài lời gièm pha, liền muốn nàng chết. Bạch Cập lúc ấy trong lòng chính là lạnh buốt, cảm thấy chính mình ngày xưa trung tâm lại bị xem như chó, dù có thâm tình nhiều năm cũng nhịn không được Uyển Quý phi hết lần này đến lần khác nhục mạ cùng tuyệt tình.

Vì muốn sống sót, Bạch Cập lần đầu tiên tính kế với Uyển Quý phi.  Nàng cố ý đợi khi Hoàng thượng vào điện Tử Thần chọc giận Uyển Quý phi, cố ý để Hoàng thượng nhìn thấy sự ngoan độc ương ngạnh của Uyển Quý phi. Tiếp theo nàng làm bộ vô tình phá vỡ kế hoạch của Hồng Phấn khiến cho đối phương không có thành công leo lên giường Hoàng thượng, mà thậm chí còn bị phạt ba mươi trượng.

Một lần rồi hai lần, Bạch Cập vô tình để Hoàng thượng nhìn thấy nàng bị ức hiếp. Sau đó một lần khi ngài đến điện Tử Thần đã thấy Bạch Cập trốn trong bụi cây khóc nức nở. Quả nhiên khiến cho Hoàng thượng chú ý cùng thương tiếc, đêm đó, Bạch Cập đã thành công được thị tẩm. Ba đêm liền nàng đều được triệu thị tẩm. Ngày thứ tư, nàng đã được phong làm Bảo lâm, ban thưởng ở Ngọc Tương các trong điện Tử Thần.

Mà Bạch Cập sau khi thành Bảo lâm việc đầu tiên là đối phó một người, chính là người bị phạt trượng còn đang dưỡng thương, Hồng Phấn.

Hồng Phấn ngày đó sau khi bị phạt trượng, lập tức đã bị đuổi về phòng, đợi cho dưỡng thương khỏi mới trở lại hầu hạ Uyển Quý phi. Uyển Quý phi không biết nàng ta vì sao bị phạt trượng, chỉ cho rằng nàng vì bất cẩn mạo phạm Hoàng thượng, còn ban thưởng không ít thuốc trị thương cho nàng ta bảo nàng ta dưỡng thương khỏi hẳn hãy trở lại hầu hạ.

Bởi vậy khi Hồng Phấn nhìn thấy Bạch Cập mặc áo lụa váy thêu hoa mà tay áo rộng phất phơ như cánh bướm, trên mặt kinh ngạc không thể tin. Nàng kinh ngạc nhìn đối phương y phục khác ngày xưa, chỉ chốc lát sau liền kịp phản ứng, nàng trừng mắt, hung tợn mà nhìn chằm chằm Bạch Cập.

Bạch Cập cũng không quan tâm ánh mắt của đối phương, nàng từ trên cao nhìn xuống đối phương, khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên, trào phúng nói:

"Ngày xưa ta đối với ngươi rất bao dung, cũng nghĩ đều là cùng hầu hạ Quý phi. Nhưng ngươi tâm như rắn rết, còn muốn hại ta chết. Hồng Phấn, ngươi có ngày hôm nay đều là tự tìm, ta cho tới bây giờ đều không muốn cùng ngươi tranh, là ngươi làm cho ta không thể không tranh.""Phi, nếu ngươi không thủ đoạn thì người lên giường còn không phải là ta? Là ta buộc ngươi lên giường sao? Là ta buộc ngươi phản chủ sao? Nếu ngươi trong lòng chưa từng có ý đó, dù ta đem ngươi bức đến tuyệt lộ, ngươi cũng sẽ không thành Bạch Bảo lâm."

Hồng Phấn kéo kéo khóe môi, khinh thường nói

"... Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng bất kể là như thế nào, hiện giờ ta đã là Bạch Bảo lâm, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội."

Bạch Vập trầm mặc một hồi, thản nhiên nói, nàng vừa dứt lời, liền có hai cung nữ tiến lên, một người một bên chế trụ tay Hồng Phấn.  Hồng Phấn ấn đường giật giật, không nghĩ đối phương chỉ là tới thị uy, xem ra đúng là muốn diệt trừ mình.

Còn không chờ Hồng Phấn mở miệng cầu cứu, nàng đã bị đổ một chén canh, chén canh có bỏ thêm mấy vị thuốc kịch độc, Hồng Phấn nhanh chóng tắt thở. Bạch Bảo lâm lạnh nhạt nhìn thi thể Hồng Phấn, từ trong tay áo lấy ra một túi ngân lượng đưa cho một cung nữ giao phó:

"Báo lên Danh Hề Quan cục, cầm chuẩn bị một chút, nói là không chịu nỗi vì bị thương quá nặng đi."

"Dạ."

Cung nữ nhận lệnh, lập tức đem tin Hồng Phấn tử vong đi báo Danh Hề Quan cục. Trong điện Tử Thần có một cung nữ chết bất đắc kỳ tử xác thực không là đại sự gì, bởi vậy Hồng Phấn cứ như vậy biến mất trong cung...

Bởi vì Trình gia xuất chinh cho nên gần đây mỗi ngày Hoàng thượng đều sẽ đến điện Tử Thần để cho Uyển Quý phi thể diện.  Nhưng trên thực tế, Hoàng thượng không hề chạm nàng, chỉ ngồi một chút trong thiên điện liền đi đến Ngọc Tương các. Uyển Quý phi sao không biết, ở Ngọc Tương các chính là Bạch Bảo lâm, dù nàng trong lòng căm hận cũng không dám ngăn cản Hoàng thượng.

Vào một ngày, Hoàng thượng lại định đi điện Tử Thần, nhưng đi đến nửa đường, lại bị cung nữ hầu hạ bên cạnh Hiền phi chặn lại. Hiền phi được chẩn đoán có thai, Hoàng thượng nghĩ cũng nên cho Hiền phi thể diện. Hiện giờ nghe nói Hiền phi thân mình có chút khó chịu, tất nhiên là thay đổi hướng đi đến điện Chiêu Vân.

Đến điện Chiêu Vân, Hoàng thượng tất nhiên là quan tâm an ủi còn dặn dò Hiền phi không nên quá sức. Hiền phi trên mặt cười, trong lòng lại là thấp thỏm bất an. Thời điểm trước nàng giúp đỡ Tiêu gia giấu giếm chuyện ngọc như ý, hiện giờ Tiêu gia lại muốn nhờ nàng đi hỏi thăm thánh ý, xem khi nào mới có thể cử hành lại hôn lễ. Hiền phi biết đây là đại sự, vốn định chối từ, nhưng mà phóng lao thì phải theo lao, đành phải cố gắng hết sức.

Bởi vậy hôm nay nàng mới ra tay mời Hoàng thượng lại đây.

Nhưng khi Hoàng thượng thật sự ngồi ở trước mặt nàng, thì dũng khí lại lại biến mất tâm. Nàng cùng Hoàng thượng dùng bữa, còn nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt nhìn ngài rời đi, còn về việc hôn lễ một câu nàng cũng không dám đề cập.

Bên Tiêu gia nôn nóng cho Thanh Bình Quận phu nhân xin nhập cung diện kiến, nhưng bởi vì mấy ngày trước đây kinh động quá lớn, huống hồ việc Tần Vương cùng Sở Vương dựng cờ hiệu  " Diệt Trác ", Hiền phi càng không nên thể hiện thân cận Trác gia, bởi vậy nàng mấy lần từ chối Thanh Bình Quận phu nhân cầu kiến.

Ai biết vào một ngày này, Thục phi đột nhiên đi tới điện Chiêu Vân. Hiền phi trong lòng kinh ngạc vạn phần, nhưng không thể không mời Thục phi vào điện.

Thục phi mang một bộ mặt cao ngạo đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống, Hiền phi ngồi ở bên dưới cười nói:

"Thật sự là khách quý đến, tỷ tỷ hiếm khi đến điện Chiêu Vân, nên ở lại dùng bữa mới được."

"Dùng bữa thì miễn đi, bổn cung hôm nay đến là nghe được một sự kiện, đặc biệt muốn muội muội chứng thực."

Thục phi liếc mắt nhìn một cái liền đem tầm mắt đặt ở bụng đối phương, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh như băng.

"Không biết tỷ tỷ có chuyện gì?"

Hiền phi ấn đường giật giật, xem ra Thục phi là lai giả bất thiện (kẻ đến không lương thiện), nàng âm thầm hít một hơi, tận lực duy trì bình tĩnh trên mặt.

"Nghe nói mấy ngày trước đây muội mở khố phòng?"

Thục phi cũng không nói lời vô nghĩa, mở miệng trực tiếp hỏi. Hiền phi trong lòng nhảy dựng, không nghĩ tới đối phương đúng là đến để hỏi việc này.

"Đúng vậy, vì kiểm kê sổ sách mà muội cho người mở khố phòng, vậy... có gì không ổn sao?"

Hiền phi cố gắng mỉm cười, mở miệng nói.

"Cũng không có không ổn, nhưng mà bổn cung nhớ kỹ khố phòng vốn có một khối ngọc bích, là cống phẩm nhiều năm trước phiên bang tiến cống. Khối ngọc bích đó bổn cung thấy thật đẹp, liền xin Hoàng thượng ban cho, mấy ngày trước lệnh người đi lĩnh về, lại phát hiện ngọc không thấy, muốn hỏi muội một chút, muội có nhìn thấy hay không?"

Thục phi phất phất ống tay áo, thản nhiên nói.

Hiền phi sau khi nghe xong lòng cảm thấy chợt lạnh, nàng định thần rồi thản nhiên mở miệng nói:

"Tỷ tỷ có nhớ lầm hay không? Trong khố phòng có nhiều ngọc bích như vậy có lẽ là người của tỷ tỷ không tìm ra..."

Nàng vừa nói, chỉ thấy Thục phi dùng ánh mắt đùa cợt nhìn nàng, khiến cho nàng càng nói càng lo lắng, cuối cùng lại nói không được.

"Bổn cung tất nhiên là có chứng cớ mới dám tới tìm muội."

Thục phi cũng không cùng đối phương nói vòng quanh, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

"Muội muội tiến cung thời gian ngắn, không hiểu được lai lịch khối ngọc bích kia bổn cung không trách, nhưng muội muội quản lý cung vụ, mà tùy ý lấy đồ cống phẩm trong khố phòng, bổn cung thực là không hiểu được, đây là cái quy tắc gì?"

Hiền phi bị Thục phi châm chọc mặt đỏ bừng, môi mấp máy muốn cãi nhưng lại nói không nên lời.