Tại điện Sùng Nhân, bên trong Đông cung.

Đậu Thuần tựa lưng vào ghế, lắng nghe nội thị bẩm báo về mọi động tĩnh bên trong điện Tử Thần.

"Phái người quan sát Trình Khôi, xem hắn đã từng tiếp xúc với kẻ nào, cả Trình Đại công tử và Trình Nhị công tử cũng phải theo dõi, ta không tin rằng một Trình gia từng nắm trong tay mọi quyền lực tại Vân Châu lại ngoan ngoãn hồi kinh như vậy"

Đậu Thuần nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng.

"Điện hạ yên tâm, tiểu nhân đã sắp xếp hạ nhân nghe ngóng tin tức, nhất định sẽ không phạm phải bất kì sai lầm nào"

Nội thị cung kính đáp lời.

"Được rồi"

Đậu Thuần nhấp một ngụm rồi tiếp tục nói:

"Thai nhi trong bụng của Uyển Quý phi ra sao rồi? Hồ Thái y nói thế nào?".

"Thưa điện hạ, Hồ Thái y bảo rằng Uyển Quý phi từng bị động thai nên bây giờ phải tịnh dưỡng cẩn thận, nếu chẳng may nàng ta kích động, khiến cái thai lại bị động, e rằng..."

Tuy rằng nội thị không nói rõ nhưng Đậu Thuần đã hiểu được ý tứ ẩn đằng sau lời nói kia.

"Bảo Bạch Thược cẩn thận, tiếp tục sử dụng hương liệu, ta muốn để Uyển Quý phi thưởng thức sự lợi hại của loại thuốc này"

Đậu Thuần bình thản lên tiếng, nhưng trong ánh mắt không giấu được vẻ tàn nhẫn.

Nội thị cúi đầu, thấp giọng "Dạ" một tiếng nhưng khi Đậu Thuần vẫn còn chưa kịp lên tiếng, nội thị canh gác phía bên ngoài đã vội vàng bước vào, thấp giọng bẩm báo:

"Thưa điện hạ, Thái tử phi đang trên đường đến đây".

"Ta biết rồi, ta sẽ chờ ở thư phòng, các ngươi nhanh chóng sắp xếp đi"

Đậu Thuần ngẩn người, vội vàng đứng dậy, dẫn theo nội thị tiến về phía thư phòng.

Đậu Thuần vừa rời đi, Thái tử phi lại dẫn theo một vài cung nữ, tìm đến điện Sùng Nhân.

"Điện hạ không có ở đây sao?"

Thái tử phi Trác Kinh Phàm bước vào chính điện, sau khi nhìn một vòng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đậu Thuần.

"Thưa Thái tử phi, điện hạ đang ở trong thư phòng"

Ngay lập tức, một nội thị bước lên phía trước, thấp giọng bẩm báo.

"Được rồi, các ngươi mau chuẩn bị một vài món điểm tâm ngon miệng, mang đến thư phòng, còn nữa, đừng quên pha một bình trà tử tranh"

Sau khi dặn dò cẩn thận, Thái tử phi dẫn theo một vài cung nữ, tiến về phía thư phòng.

Khi đến thư phòng đã nhìn thấy nội thị luôn theo bên cạnh Đậu Thuần đang canh gác ở phía bên ngoài

"Ngươi canh giữ ở đây, vậy ai đang ở trong đó hầu hạ Thái tử điện hạ?".

"Thưa Thái tử phi, điện hạ bảo cần yên tĩnh để luyện viết chữ nên đã đuổi tiểu nhân ra ngoài"Nội thị cười khổ.

"Điện hạ luyện viết chữ bao lâu rồi?"

"Dạ, bắt đầu từ khi tan học cho đến bây giờ, có lẽ đã được một canh giờ rồi ạ"

Trác Kinh Phàm gật đầu, liếc Phục Linh một cái, ngay lập tức, Phục Linh vội vàng tiến lên phía trước, mở cửa thư phòng, rồi dặn dò cung nữ:

"Các ngươi ở lại đây, một lát nữa, khi trà và điểm tâm được dâng lên thì mang vào bên trong".

Đây là lần đầu tiên Thái tử bước vào thư phòng của Đậu Thuần, nhưng không mấy xa lạ với gian phòng này. Dù sao đi chăng nữa, mấy trăm năm sau, Thái tử cũng ở trong điện Sùng Nhân, không những vậy còn dành hơn một nửa thời gian ở trong thư phòng.

Sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, Thái tử nhận ra một vài sự khác biệt. Khi Thái tử bắt đầu sử dụng thư phòng nằm bên trong điện Sùng Nhân, sự bài trí bên trong thư phòng cũng đã thay đổi. Thêm vào đó, việc trải qua nhiều năm, cộng với vài lần sửa chữa dẫn đến những có những chi tiết đã khác đi, gian phòng chỉ phảng phất một vài đường nét của thư phòng này.

Khi đứng giữa thư phòng, đột nhiên, trong lòng Thái tử trào dâng cảm giác "cảnh còn người mất", tuy nhiên đối với hoàn cảnh của mình bây giờ nên đổi lại là "người còn cảnh mất" thì sẽ thích hợp hơn.

Lúc này, Đậu Thuần đã đặt bút lông cừu xuống bàn, đôi mắt to tròn, sáng rực mở to, chờ đợi Thái tử phi. Thái tử phi Trác Kinh Phàm mỉm cười, bước đến trước chiếc bàn, cầm một tờ giấy tràn ngập những chữ thật lớn.

"Được, có tiến bộ"

Nhìn những chữ trên tờ giấy, xem ra bút lực đã mạnh mẽ, nét chữ cũng dễ nhìn hơn rất nhiều so với trước đây.

"Hôm nay, Thái phó cũng khen ngợi ta"

Đậu Thuần tươi cười, khoe khoang, lúc này, trên gương mặt tràn ngập vẻ đắc ý.

"Thuần nhi rất giỏi, tuy nhiên, ngài vẫn còn phải cố gắng rất nhiều, không được kiêu căng, nóng nảy, tuy đã được Thái phó khen ngợi nhưng vẫn phải cố gắng học tập"

Việc khen ngợi Đậu Thuần khích lệ hắn dù sao đi chăng nữa cũng chưa hẳn tốt, đối với Đậu Thuần khen ngợi cũng giống như việc thường xuyên nhận được những lời nịnh nọt.

Từ lúc Đậu Thuần tỉnh lại cho đến bây giờ đã là nửa năm, đầu óc của cũng dần hồi phục, từ chỗ chỉ là một kẻ ngu ngốc, bây giờ Đậu Thuần đã có trí tuệ của một đứa trẻ tám chín tuổi, việc này khiến mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng, bất luận Đậu Thuần làm được việc gì, cho dù chỉ là một việc nhỏ, mọi người đều khen ngợi.

Tuy động viên là một điều tốt nhưng nếu động viên quá mức sẽ khiến Đậu Thuần trở nên kiêu căng, ngạo mạn, không nhận ra được khuyết điểm. Vì vậy, thái độ của Thái tử phi đối với Đậu Thuần vừa nhẹ nhàng lại vừa nghiêm khắc, chỉ cần Đậu Thuần phạm phải sai lầm, sẽ lạnh lùng quát mắng, mặc kệ hắn có giận dỗi hay không.

Dạo gần đây, trong lòng Thái tử tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, việc Đậu Thuần dần hồi phục khiến Thái tử cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Trước đây, Thái tử từng nghĩ sẽ lợi dụng Đậu Thuần để từng bước từng bước lên ngai vàng. Nhưng trải khoảng thời gian chung sống, Thái tử dần trở nên lo lắng, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bản thân tự tay bóp nát cơ hội trưởng thành của Đậu Thuần, lại cảm thấy có chút hoảng sợ.Tuy Đậu Thuần đã trở thành một đứa trẻ tám chín tuổi nhưng không ai dám khẳng định sẽ tiếp tục hồi phục, nếu Đậu Thuần sẽ mãi mãi giống như thế này thì sao? Vì lý do này, cho đến tận bây giờ, Thái tử vẫn không nhẫn tâm đối phó với Đậu Thuần.

Nhưng khi thấy Đậu Thuần càng ngày càng trưởng thành, trong lòng Thái tử bắt đầu nảy sinh ý định "diệt cỏ tận gốc". Bản thân Thái tử họ Lương thừa nhận mình không phải là một người lương thiện, lúc trước, có âm mưu, thủ đoạn nào mà chưa từng sử dụng? Những người phải chết dưới tay của Thái tử nhiều không đếm xuể, thậm chí, ngay cả đệ đệ ruột của mình, cũng không buông tha, tất cả chỉ vì mục tiêu ngồi vào vị trí cao nhất...

"Phàm Phàm, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Vẻ mặt vui mừng, xen lẫn một chút buồn bã của Thái tử phi khiến Đậu Thuần suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hắn cố gắng khống chế cảm giác lo lắng, bày ra bộ dạng trẻ con, vừa vẫy tay trước mặt Thái tử phi Trác Kinh Phàm vừa hỏi.

"Không có việc gì đâu, ta chỉ thất thần một chút thôi"

Đậu Thuần nhận ra rằng Thái tử phi đang tìm lý do để thoái thác nhưng hắn ngoài mặt vẫn giả vờ tươi cười, trong lòng âm thầm suy nghĩ, lúc nãy, rõ ràng là sắc mặt của Thái tử phi không tốt, dường như... dường như trong lòng đang nảy sinh ý đồ xấu.

Đậu Thuần rùng mình, lén lút quan sát Trác Kinh Phàm, hắn nhận ra rằng bản thân không thể hiểu được vị Thái tử phi này. Hai năm trước, sức khỏe của Đậu Thuần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đầu óc lúc tỉnh lúc mê nên hắn không thể nào nhớ rõ những việc đã xảy ra trong ngày đại hôn của chính mình, Đậu Thuần chỉ nhớ rằng khi mở khăn trùm đầu ra, đập vào mắt hắn là một thiếu niên dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Sau đó, Thái tử phi đối xử với Đậu Thuần rất tốt nhưng tính cách của hắn có phần khá nhu nhược, yếu đuối, cho dù bị Lương đệ hay Lương viện mắng thẳng vào mặt, hắn cũng không phản kháng, đến khi người ta rời đi rồi mới dám đau khổ, buồn bã. Lúc đó, Đậu Thuần thật sự xem thường Thái tử phi, nhưng khi hắn vẫn còn là một kẻ ngu ngốc Thái tử phi lại hết lòng chăm sóc, không những vậy, những kẻ tâm phúc còn bẩm báo lại trước đây, Thái tử rất dựa dẫm vào Thái tử phi.

Ngày qua ngày, Đậu Thuần dần dần chấp nhận Thái tử phi, tuy rằng không thích hắn nhưng nói gì thì nói, Thái tử phi cũng là thê tử, không những vậy, còn đối xử với Thái tử rất tốt. Vì vậy, Đậu Thuần quyết định xem Thái tử phi như một trách nhiệm mà bản thân cần phải gánh vác.

Nhưng sau khi Thái tử phi tỉnh lại, tính cách và khí chất của hắn lại thay đổi đến mức trời long đất lở. Một năm trước, sức khỏe lẫn đầu óc của Đậu Thuần đã hoàn toàn bình phục nhưng vì muốn che mắt kẻ địch nên vẫn bày ra bộ dạng ngu ngốc. Dĩ nhiên, sự thay đổi của Thái tử phi hoàn toàn không thể qua được đôi mắt của Đậu Thuần.

Đậu Thuần khẳng định Thái tử phi không hề bị tráo đổi, nếu không, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng Trác Kinh Phàm chính là một tên gian tế đã dịch dung, trà trộn vào Đông cung với mục đích tiếp cận, ám sát Thái tử.

Nhưng sau khi chắc chắn rằng Trác Kinh Phàm vẫn là Trác Kinh Phàm, sự thay đổi của hắn lại khiến Thái tử vô cùng ngạc nhiên. Trải qua một khoảng thời gian quan sát, Đậu Thuần cảm thấy vô cùng vui mừng. Tuy Trác Kinh Phàm là nam tử nhưng nói gì thì nói, hắn cũng là Thái tử phi, đồng thời cũng là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền với Thái tử.

Dù sao thì việc có một Thái tử phi kiên cường, quyết đoán vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc có một Thái tử phi yếu đuối, nhu nhược, chỉ có tác dụng trang trí. Trước đây, Trác Kinh Phàm chính là một kẻ như vậy, tuy ngồi ở vị trí Thái tử phi nhưng địa vị của hắn lại thua kém rất nhiều so với nữ quan bên trong Đông cung.

Đối với Đậu Thuần, việc Thái tử phi càng ngày càng sáng suốt chỉ có lợi mà không có hại, huống hồ chi, bây giờ, Thái tử phi không những mạnh mẽ mà còn hiểu rõ đạo lý, dĩ nhiên là tốt hơn rất nhiều so với vị Thái tử phi chỉ biết thuận theo, quan tâm đến việc ăn uống của Thái tử trước kia...

Tuy Đậu Thuần và Trác Kinh Phàm đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng nhưng ngoài mặt, cả hai vẫn tỏ ra vui vẻ, không khí bên trong thư phòng rất ấm áp khiến mọi người xung quanh không thể nào nhận ra sự nghi ngờ, tính toán đang tồn tại trong lòng mỗi người.

Trong lúc hai người vui vẻ trò chuyện, cung nữ lại bưng trà và điểm tâm vào, Thái tử phi Trác Kinh Phàm sai người rót một chén trà rồi tự tay dâng lên cho Thái tử Đậu Thuần, lúc này, mùi hương lan tỏa trong không khí khiến Đậu Thuần cảm thấy vô cùng bối rối.

Trong chén chính là trà tử tranh mà Thái tử yêu thích nhất, rốt cuộc là Thái tử phi có tâm hay vô tình? Từ trước đến nay, cho dù hạ nhân dâng lên bất kì loại trà nào, Đậu Thuần đều uống. Sau khi trúng độc, y đã học được cách che giấu cảm xúc, tránh để người khác nắm được điểm yếu.

Trước đây, nguyên nhân dẫn đến việc Đậu Thuần trúng độc là do đã ăn quá nhiều điểm tâm, sau khi tỉnh lại, Thái tử không còn kén chọn trong việc ăn uống, mỗi món ăn, chỉ ăn ba miếng, uống ba ngụm trà, ngay cả điểm tâm và hoa quả cũng tuân theo nguyên tắc này.

Lúc này, Đậu Thuần vừa cầm chén trà vừa lặng lẽ suy nghĩ, tại sao Thái tử phi lại chuẩn bị trà tử tranh? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì rồi sao?