Đêm hôm đó, sau khi đi dạo, Đậu Thuần quyết định nghỉ lại tại điện Thừa Ân.

Đối với quyết định này của Đậu Thuần, Thái tử không hề cảm thấy bất ngờ hay lo lắng gì cả, dù sao đi chăng nữa, Đậu Thuần vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cho dù có nghỉ lại thì cũng chỉ ngủ mà thôi. Vừa nghĩ đến đây, đã ra lệnh cho cung nữ chuẩn bị giường, sau đó, dẫn Đậu Thuần đi tắm. Thái tử từng nghe Phục Linh bẩm báo lại rằng trước đây, mỗi khi Thái tử Đậu Thuần nghỉ lại, Thái tử phi đều tự tay hầu hạ.

Tuy rằng từ trước đến nay, Thái tử chưa từng đích thân hầu hạ bất kì kẻ nào, nhưng trong điện Thừa Ân có nhiều cung nữ và nội thị như vậy, không thể nào tin rằng Thái tử phi lại tự tay thực hiện tất cả mọi việc, cùng lắm thì chỉ cần đứng bên cạnh, ra lệnh cho bọn cung nữ mà thôi.

Thái tử phi dẫn Đậu Thuần vào gian phòng tắm bên trong điện Thừa Ân. Phòng tắm được chia thành hai gian, gian bên ngoài dành riêng cho việc lau khô thân thể và thay đổi y phục, hai gian được ngăn cách với nhau bởi một tấm rèm, phía sau rèm còn có một tấm lụa mỏng.

Vén rèm, tiến vào gian bên trong, trên chiếc giá nằm bên cạnh vách tường có đặt vài chiếc khăn dùng cho việc lau khô tóc và thân thể, bên cạnh là bộ trung y màu trắng. Ngoài ra, bên trong gian phòng còn có một chiếc bể rất rộng, lúc này, trong bể chứa đầy nước, rõ ràng là các nội thị đã chuẩn bị rất chu đáo.

Thái tử phi chỉ giữ lại hai nội thị, số cung nữ còn lại đều bị điều ra gian phòng phía bên ngoài, trong lúc vẫn còn chưa kịp ra lệnh thì hai nội thị đã nhanh chóng cởi bỏ y phục của Đậu Thuần.

Thái tử ngồi trên chiếc ghế dài, chăm chú quan sát hành động của nội thị, cho đến khi bọn họ hoàn thành việc cởi bỏ y phục của Đậu Thuần, mới cất giọng, gọi cung nữ luôn theo bên cạnh tiến vào hầu hạ.

Trước đây, cung nữ luôn theo bên cạnh Đậu Thuần là Xuân Đào nhưng sau khi nàng ta bị đuổi về Thượng Nghi cục, Hoàng hậu đã phái Hạ Hương đến hầu hạ Thái tử Đậu Thuần.

Hạ Hương dẫn theo hai cung nữ, vén rèm lên rồi bước vào, đầu tiên, nàng ta nhìn về phía Thái tử phi rồi cúi người, hành lễ, sau khi được Thái tử phi cho phép đứng dậy, nàng ta mới tiến về phía Thái tử, chuẩn bị hầu hạ y tắm rửa, gội đầu.

Nhưng khi Hạ Hương vừa bước đến bên cạnh, Đậu Thuần đã vội vàng đẩy nàng ta ra:

"Ta không cần ngươi".

Ngay lập tức, Hạ Hương và hai cung nữ nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội, Đậu Thuần đứng yên tại chỗ, lúc này, trên gương mặt của hắn không giấu được vẻ tủi thân.

"Có việc gì vậy?"

Trác Kinh Phàm nhíu mày.

"Phàm Phàm, ta không cần nàng ta"

Đậu Thuần bĩu môi rồi thấp giọng.

"Tại sao lại không cần Hạ Hương? Chẳng lẽ nàng ta hầu hạ không tốt sao?"

Trác Kinh Phàm bình tĩnh lên tiếng.

"Nàng ta kéo tóc của ta, rất đau đó"

Đậu Thuần nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi tố cáo.Trác Kinh Phàm đứng dậy, cầm bộ trung y, khoác lên người của Đậu Thuần rồi dịu dàng lên tiếng:

"Chẳng lẽ mỗi lần hầu hạ, nàng ta đều kéo tóc của ngài sao? Còn nữa, ngoại trừ việc kéo tóc, còn có lần nào mà nàng ta hầu hạ không chu đáo nữa không?".

"Còn... mỗi lần hầu hạ ta tắm rửa, nàng ta đều kì cọ rất mạnh"

Đậu Thuần suy đi nghĩ lại một lát rồi tiếp tục nói.

"Mau lui xuống lĩnh phạt đi"

Thái tử phi vừa phất tay áo một cái thì Hạ Hương đã vội vàng lui ra ngoài, lúc này, gương mặt của nàng ta trắng bệch, ngay cả hai cung nữ kia cũng không thể thoát khỏi hình phạt.

"Phục Linh"

Trác Kinh Phàm ra lệnh cho Phục Linh chọn hai cung nữ, tiến vào hầu hạ Thái tử.

"Ta muốn Phàm Phàm"

Đậu Thuần nhất quyết nắm chặt vạt áo của Trác Kinh Phàm, bất luận Trác Kinh Phàm cố gắng khuyên nhủ, dỗ dành như thế nào, vẫn không chịu nhượng bộ, không những vậy, Đậu Thuần còn nhìn về phía Trác Kinh Phàm bằng một ánh mắt mang đầy vẻ đáng thương.

Thái độ này của Đậu Thuần khiến cho Trác Kinh Phàm suýt chút nữa đã không thể giữ được sự bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng mỉm cười:

"Thuần nhi ngoan, mau tắm rửa đi, sáng ngày mai, ngài còn phải thức dậy sớm, nếu không sẽ bị Sở Thái phó mắng đó".

Vừa nghe nhắc đến Sở Thái phó, thân thể của Đậu Thuần đã run rẩy cả lên, lưỡng lự một lát, bàn tay đang nắm chặt vạt áo của Trác Kinh Phàm khẽ buông lỏng. Nhân cơ hội này, Trác Kinh Phàm nhanh chóng gỡ bàn tay của Đậu Thuần ra rồi vội vàng lui về phía chiếc ghế dài, đúng lúc này, Phục Linh lại nháy mắt một cái, ngay lập tức, hai cung nữ đang đứng phía sau nàng vội vàng tiến lên, hầu hạ Thái tử.

Bây giờ, tuy rằng Đậu Thuần cảm thấy rất oán giận nhưng chỉ còn biết đứng yên, sau khi các cung nữ hầu hạ xong, Đậu Thuần nhảy thật mạnh vào trong chiếc bể khiến cho bọt nước văng cả lên người của Trác Kinh Phàm.

Hành động này của Đậu Thuần khiến cho Trác Kinh Phàm vô cùng hoảng hốt, lúc này, Thái tử cảm thấy có chút bực mình nhưng cũng không kém phần buồn cười. Đành phải đứng dậy, ra lệnh cho Phục Linh hầu hạ mình thay y phục.

Về phía Đậu Thuần, lúc này, đang ngâm mình trong bể nước, chơi đùa một cách thoải mái. Thỉnh thoảng, Đậu Thuần vỗ xuống mặt nước một cái rồi bật cười, một lát sau, lại thả lỏng thân thể, vui vẻ học bơi.

Tận mắt chứng kiến vẻ mặt vô cùng hào hứng của Đậu Thuần, Trác Kinh Phàm ra lệnh cho nội thị chú ý quan sát nhưng không được phép ngăn cản. Tại thời điểm này, Thái tử thật sự đã xem Đậu Thuần như con của mình.

Kiếp trước, tuy rằng Thái tử đã tổ chức đại hôn, lại nạp thêm một vài thị thiếp nhưng cho đến tận khi bị ám sát, trong Đông cung vẫn chưa lan truyền thông tin về hỉ sự.

Vì vậy, vị Thái tử Đậu Thuần ngốc nghếch tựa như một tiểu hài tử này xem như là sự bù đắp cho cảm giác tiếc nuối về việc không có con của Thái tử Đại Lương...Dĩ nhiên là Đậu Thuần không thể nào đọc được những suy nghĩ của Trác Kinh Phàm, hắn ngâm mình trong bể nước, chăm chú quan sát thân thể trần trụi đang ngồi bên cạnh bể.

Trác Kinh Phàm còn nhỏ nên thân thể vẫn chưa trưởng thành, bộ dạng của hắn tựa như một thiếu niên, bây giờ, thiếu niên kia đang xoay người, đưa lưng về phía Đậu Thuần, hai cánh tay của hắn dang rộng để cung nữ có thể dễ dàng kì cọ. Ngày thường, Trác Kinh Phàm rất ít khi rời khỏi tẩm cung nên làn da của hắn trắng nõn, đôi mắt của Đậu Thuần dần dần di chuyển từ tấm lưng trần xuống phần mông cong vểnh.

Tuy rằng thân thể của thiếu niên kia có phần gầy yếu nhưng cặp mông của hắn lại rất tròn, lúc này, Đậu Thuần không thể nào nhẫn nhịn được nữa, thật sự rất muốn bóp thật mạnh vào phần mông kia. Còn nữa, tại sao vị trí nằm ở giữa mông lại có sức hấp dẫn đến mức chết người như vậy chứ?

Đột nhiên, ánh mắt của Đậu Thuần lóe lên một tia nhìn đen tối, nhưng trong nháy mắt, đôi mắt ấy đã lấy lại được sự trong veo, rạng rỡ của thường ngày. Đậu Thuần không dám nhìn về phía Trác Kinh Phàm, chỉ vùi đầu vào trong bể nước với hi vọng có thể nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh.

Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cho nội thị đang canh gác bên cạnh chiếc bể nghĩ rằng Đậu Thuần bị đuối nước, hắn hét lên một cách thất thanh:

"Thái tử điện hạ".

Vừa nghe được tiếng hét của nội thị, Trác Kinh Phàm vội vàng xoay người lại nhưng lúc này, trước mắt chỉ còn lại một khoảng không gian mênh mông, hoàn toàn không có bóng dáng của Đậu Thuần. Nhất thời, Trác Kinh Phàm cảm thấy vô cùng lo lắng, liên tục hỏi:

"Tại sao lại như vậy? Thái tử điện hạ đâu rồi? Chẳng phải ta đã dặn dò các ngươi phải canh gác cẩn thận sao? Còn không mau nhảy xuống bể tìm đi".

Trong lúc mọi người cảm thấy vô cùng hoảng loạn thì Đậu Thuần đã lấy lại được tinh thần nhưng khi hắn vừa định ngoi lên khỏi mặt nước thì một tiếng "Bõm..." lại vang lên, hóa ra là một vài nội thị, cung nữ đã nhảy vào trong bể.

Đậu Thuần mở to đôi mắt tràn ngập sự vô tội, hết nhìn về phía bên trái rồi lại nhìn sang phía bên phải, sau đó, bày ra bộ dạng ngây thơ rồi lên tiếng:

"Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn học bơi cùng với ta sao? Nhưng nếu muốn học bơi thì đầu tiên, các ngươi phải cởi y phục ra đã".

Lúc này, nội thị và cung nữ đã lấy lại được tinh thần, bọn họ rời khỏi bể nước rồi vội vàng quỳ xuống, bây giờ, gương mặt của Trác Kinh Phàm đã tối sầm lại, thấp giọng:

"Phục Linh, mau hầu hạ Thái tử điện hạ thay y phục".

Tận mắt chứng kiến sắc mặt khó coi của chủ tử, Phục Linh và đám cung nữ kia không dám lên tiếng, bọn họ nhanh chóng tiến đến bên cạnh chiếc bể. Về phía Đậu Thuần, dường như cũng bị sắc mặt của Trác Kinh Phàm dọa cho hoảng sợ, Đậu Thuần vội vàng rời khỏi bể nước, ngoan ngoãn đứng yên để các cung nữ lau khô thân thể.

Đến khi Đậu Thuần mặc xong y phục thì Trác Kinh Phàm đã rời khỏi gian phòng, y gạt tay cung nữ đang định giúp bản thân chải tóc ra rồi vội vàng chạy về phía tẩm cung của Thái tử phi."Phàm Phàm..."

Đậu Thuần vừa bước vào tẩm cung thì đã nhìn thấy Trác Kinh Phàm lạnh lùng ngồi trên tràng kỷ.

"Đến đây"

Trác Kinh Phàm liếc Đậu Thuần một cái rồi lên tiếng.

Bộ dạng của Trác Kinh Phàm khiến cho Đậu Thuần cảm thấy có chút sợ hãi, tuy nhiên, vẫn cố gắng bày ra bộ dạng ngây thơ rồi từng bước từng bước tiến về phía Trác Kinh Phàm.

"Phàm Phàm giận rồi à?"

Đậu Thuần e dè.

Nhưng Trác Kinh Phàm không hề quan tâm đến Đậu Thuần, chỉ cúi đầu, chăm chú quan sát ống tay áo như thể trong đó đang chứa một đóa hoa. Thái độ lạnh lùng của Trác Kinh Phàm khiến cho Đậu Thuần cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn liên tục gọi tên của Trác Kinh Phàm nhưng bất luận như thế nào, Trác Kinh Phàm vẫn không trả lời, lúc này, nước mắt của Đậu Thuần bắt đầu rơi xuống.

Tiếng khóc này khiến cho cơn giận của Trác Kinh Phàm dần nguôi ngoai, hắn ngẩng đầu lên, liếc Đậu Thuần một cái rồi bình tĩnh lên tiếng:

"Khóc cái gì mà khóc?".

"Phàm Phàm... không quan tâm đến ta... huhuhu..."

Lúc này, trong lòng Đậu Thuần không ngừng khinh bỉ, nhưng ngoài mặt, hắn lại vừa khóc vừa nói.

"Ngươi có biết lý do vì sao mà ta không quan tâm đến ngươi không?"

Trác Kinh Phàm cố gắng khống chế cơn giận, chậm rãi nói.

Đậu Thuần nhận ra rằng Trác Kinh Phàm đã chịu lên tiếng, hắn nhanh chóng thuận theo ý của đối phương, giả vờ suy nghĩ. Một lát sau, Đậu Thuần ngập ngừng:

"Phàm Phàm nói cho ta biết đi, có được không? Ta ngốc lắm nên... không nhận ra được...".

"Vậy ta hỏi ngài lúc nãy, tại sao lại lặn xuống nước?"

Bộ dạng suy nghĩ đến mức nhíu mày của Đậu Thuần khiến cho Trác Kinh Phàm mềm lòng, thở dài rồi nói.

"Ở dưới nước chơi rất vui đó, khi ta lặn xuống, từ dưới đáy bể nhìn lên sẽ thấy Phàm Phàm khác biệt rất nhiều so với ngày thường"

Ngay lập tức, đôi mắt của Đậu Thuần sáng lên, khoa chân múa tay, vội vàng giải thích.

Dĩ nhiên là Trác Kinh Phàm hiểu rất rõ lời nói của Đậu Thuần, khi lặn xuống nước, từ dưới đáy bể nhìn lên sẽ thấy người đứng bên cạnh chiếc bể lay động, Đậu Thuần vẫn còn là một tiểu hài tử, khi phát hiện ra trò chơi mới này thì sẽ nhanh chóng thực hiện.

Nhưng Trác Kinh Phàm vẫn muốn nhắc nhở Đậu Thuần rằng bất luận là chơi đùa như thế nào, ngươi tuyệt đối không được phép đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm.

Hôm nay, Trác Kinh Phàm có mặt trong gian phòng nên dĩ nhiên là không để cho bất kì sai sót nào có cơ hội xảy ra, tuy nhiên, vào hôm khác, nếu bên cạnh Đậu Thuần là cung nữ hay thái giám có tâm địa bất chính, bọn họ nhất định sẽ tranh thủ cơ hội, dìm hắn xuống đáy bể, đến lúc đó, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Vì vậy, Trác Kinh Phàm quyết định dạy dỗ Đậu Thuần thật nghiêm khắc, khiến cho từ nay về sau, đừng vì mải mê chơi đùa mà bất chấp sự an nguy của bản thân.

Không ngờ rằng, Đậu Thuần chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thì Trác Kinh Phàm đã mềm lòng, quả thật là bản thân có chút không đành lòng.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, những gì cần nói thì vẫn phải nói, vừa nghĩ đến đây, Trác Kinh Phàm kéo Đậu Thuần ngồi xuống rồi lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của không giấu được vẻ nghiêm túc:

"Thuần nhi, sau này, khi không có ta bên cạnh, nếu ngài phát hiện ra trò chơi mới thì đừng vội thử, lúc đó, ngài hãy đến tìm ta, nói cho ta biết, có được không?".

"Ta biết rồi, Phàm Phàm đừng giận nữa"

Đậu Thuần vươn tay, nhẹ nhàng cọ vào hai má của Trác Kinh Phàm, dường như muốn xác nhận rằng Thái tử phi đã nguôi giận.

"Ngài nhất định phải nhớ thật rõ"

Trác Kinh Phàm cẩn thận dặn dò, cho đến khi Đậu Thuần ngáp vài cái, hắn mới kéo Thái tử đến bên chiếc giường, đích thân hầu hạ hắn ngủ.

Đậu Thuần nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Trác Kinh Phàm ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát gương mặt bình thản của Đậu Thuần, một lát sau, Trác Kinh Phàm thở dài rồi thì thầm:

"Quả thật là luôn khiến cho người ta cảm thấy lo lắng, rốt cuộc là đến khi nào thì ngài mới có thể trưởng thành vậy?".

Trác Kinh Phàm cẩn thận chỉnh sửa lại chiếc chăn, sau đó, đứng dậy, tiến về phía chiếc giường nhỏ.

Tuy rằng bây giờ, Đậu Thuần vẫn ngây thơ tựa như một tiểu hài tử nhưng từ trước đến nay, Trác Kinh Phàm không có thói quen ngủ chung giường với người khác. Kiếp trước, trong đêm tân hôn, sau khi trải qua cuộc hoan ái, đến lúc Thái tử phi ngủ say, Thái tử lại rời khỏi tẩm cung, tìm đến một gian phòng khác để nghỉ ngơi.

Về phần thị thiếp, mỗi khi kết thúc trận mây mưa, Thái tử đều phái người đưa các nàng trở về, cho đến tận bây giờ, Thái tử vẫn không thể nào phá vỡ được nguyên tắc này.

Trác Kinh Phàm thấp giọng, gọi Phục Linh vào hầu hạ, sau khi dặn dò cung nữ trực đêm về việc đánh thức Thái tử Đậu Thuần đã nhanh chóng nhắm mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.

Đến khi cung nữ trực đêm thổi tắt nến khiến cho toàn bộ tẩm cung rơi vào một khoảng không gian mờ tối, vị Thái tử đang ngủ say kia mới từ từ mở mắt.

Đậu Thuần quay đầu, nhìn về phía Trác Kinh Phàm, trong bóng đêm, hắn lại nhớ đến khoảnh khắc Thái tử phi tức giận đến mức hai má ửng hồng, lúc này, trong đôi mắt của Đậu Thuần lộ rõ vẻ phức tạp, xen lẫn một chút dịu dàng.

Từ trước đến nay, ngoại trừ mẫu hậu, dường như chẳng có bất kì người nào bận tâm đến sự an nguy của hắn, thậm chí, bây giờ, ngay cả phụ hoàng cũng chỉ quan tâm đến Uyển Quý phi và tiểu hài tử trong bụng của nàng ta.