Thời Khanh chợt bừng tỉnh, cậu vừa gặp ác mộng, trong mộng cậu giống như người điên, dùng hết toàn lực muốn giết Tần Mạc.

Mà Tần Mạc thì không hề né tránh…

Trái tim giống như bị kim đâm, Thời Khanh hốt hoảng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ tối như mực, hình như là một sơn động.

Cậu cố xem xét tình hình bốn phía, cứ như vậy miệt mài tìm kiếm khắp xung quanh.

Tần Mạc… Tần Mạc đâu?

Tần Mạc không ở trong này.

Trái tim lập tức trở nên luống cuống, Thời Khanh từ trên giường ngọc nhảy xuống, vọt tới phía trước cửa động.

Cậu phải tìm Tần Mạc, cậu muốn nhìn thấy Tần Mạc.

Sợ hãi đến mức tay chân phát run, mặt Thời Khanh cứng lại, trong đầu kêu loạn, cái gì cũng không dám nghĩ tới, chỉ muốn biết một việc, Tần Mạc, Tần Mạc, y đang ở đâu chứ!

Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một lồng ngực khỏe khoắn, khí tức mát lạnh trong nháy mắt vây quanh cậu, Thời Khanh vừa ngẩng đầu thì thấy được gương mặt quen thuộc.

Cho dù là đang ở trong sơn động âm u thì nam nhân vẫn chói mắt như trước.

Tần Mạc… Kí chủ của cậu.

Trái tim lập tức trở về lồng ngực, Thời Khanh ngơ ngác nhìn y, sau đó bám lấy cổ của y, dùng sức hôn lên.

Đúng là muốn hù chết người ta mà, trái tim cậu nhanh chóng ổn định, cũng may đó chỉ là một giấc mơ.

Cậu sao có thể cùng Tần Mạc đao kiếm đối địch, cậu sao có thể làm hại Tần Mạc? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Nụ hôn vụng về thành công đổi lấy sự đáp lại kịch liệt, môi do ma sát quá kịch liệt mà sưng đỏ, đầu lưỡi bị hút lấy khẽ run lên, nhưng Thời Khanh một chút cũng không muốn buông ra, cậu muốn Tần Mạc hôn cậu giống như những lần trước vậy, thô bạo, nhiệt liệt, mang theo cảm giác độc chiếm dục và không ngừng tác cầu.

Cậu thậm chí điên cuồng ham muốn, tại nơi hoàn toàn xa lạ này, khiến Tần Mạc tiến vào trong cậu, chiếm hữu cậu…

Giống như chỉ có như vậy mới có thể xua đi ác mộng khủng bố trong đầu kia.

Cuối cùng kí chủ cản cậu lại, ôm chặt thiếu niên còn đang hơi hơi phát run trong ngực, nhẹ nhàng hôn xuống chóp mũi cậu mà nói rằng: “Đừng nóng vội, ta mang em đến một nơi.”

Thời Khanh kinh ngạc nhìn y, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi khuôn mặt y, nghe được Tần Mạc nói nói, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.

Tần Mạc đau lòng lại chạm vào môi cậu, bị khóa hồn kính khóa hồn, Thời Khanh hẳn là không còn chút ký ức nào, bất quá xem ra dường như còn có chút ấn tượng không tốt.

Trấn an vuốt ve cái lưng nhỏ của cậu, Tần Mạc vô cùng kiên nhẫn chờ Thời Khanh chậm rãi bình tĩnh trở lại, rồi sau đó vì muốn khiến cậu phân tâm, dắt tay cậu ra khỏi cái hang động nhỏ bé này.

Không dùng pháp thuật, chỉ là tay trong tay chậm rãi lên đường, ước chừng ba bốn phút sau, bọn họ rẽ vào một cái thông đạo khác, một mạch đi thẳng, tinh thạch xung quanh như cảm nhận được hô hấp mà sáng dần lên theo thứ tự, tản ra ánh sáng màu vàng ôn nhu ấm áp.

Nếu là thường ngày thì Thời Khanh đã sớm trợn to mắt mà nhìn, cũng sẽ vô cùng tò mò, nhưng hiện tại cậu căn bản là không có tâm tình.

Cậu cảm thấy chỉ nắm chặt tay Tần Mạc căn bản là không đủ, trong lòng vẫn bất an, cực kỳ bất an.

Chỉ là Tần Mạc muốn dẫn cậu đến một nơi, vì vậy cậu phải đi cùng.

Xuyên qua thông đạo, một cái cửa đá thật lớn xuất hiện, ngọn đèn làm bằng tinh thạch chiếu xuống, cửa đá đen sì phản xạ ra bạch quang từ sâu bên trong, nhìn kỹ sẽ thấy mặt trên có những hoa văn tinh tế, quấn trên toàn bộ cửa đá thật rậm rạp. Nếu từ khoảng cách xa sẽ không nhìn rõ, nhưng khoảng cách quá gần, khiến cho da đầu người ta không khỏi run lên, quá gần gũi, lại còn có một cỗ mùi máu nồng đậm xông vào mũi.

Thời Khanh khẽ nhíu mày, cửa đá này cũng đã mở ra.

Cậu cảm thấy hoa văn vừa rồi đều là máu, nhưng bởi vì biến mất quá nhanh nên không thể xác định.

Cậu không biết rằng nơi đó đích thực đều là máu, máu tươi trong cơ thể Lục Cửu Uyên chảy ra đều đang ở đây.

Cửa đá mở, cảnh tượng bên trong khiến Thời Khanh hoàn toàn ngơ ngẩn.

Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng tận mắt nhìn thấy kỳ trân dị bảo tràn đầy, thần khí cùng bảo vật tản ra ánh sáng chói mắt, với vô vàn cực phẩm linh thạch bị xem như đá xanh nằm hổ lốn, còn có những hộp tiên đan được xếp thành núi… Thời Khanh kinh ngạc đến há to mồm.

Nhiều… Nhiều quá chừng!

Bất quá ngay sau đó, cậu biết, đây… Đại khái là nơi mà Lục Cửu Uyên giấu bảo vật.

Trong lòng cậu bỗng nhiên dâng tràn từng đợt kích động.

Một cảm giác khó diễn tả bằng lời, mũi cậu một trận lên men, xoay người dùng sức ôm lấy Tần Mạc, đem mặt chôn ở trong ngực của y.

Kí chủ của cậu chưa bao giờ để ý những thứ này, nếu không phải vì cậu, căn bản sẽ không nhớ rõ những nơi như thế này.

Tuy rằng Lục Cửu Uyên đã chết, nhưng muốn mở ra loại khung cảnh bí mật này, vẫn là phi thường khó khăn nha! Không ngờ trong lúc cậu vô tư ngủ say, Tần Mạc đã làm nhiều thứ như vậy.

Nhớ tới vừa rồi Tần Mạc nhẹ nhàng bâng quơ: đưa em đến một nơi.

Quả thực là muốn làm cho cậu kinh hỉ mà.

Không cần quan tâm đồ vật có bao nhiêu trân quý, khiến Thời Khanh vô cùng cảm động chính là phần tâm tư này.

Kí chủ của cậu, kí chủ bệnh thần kinh của cậu, thế nhưng lại vì cậu mà làm loại chuyện đó.

Nghĩ tới thôi mà cái mũi Thời Khanh càng ngày càng chua, cậu bỗng dưng không có tiền đồ mà khóc òa lên.

Tình huống đột ngột xảy ra khiến Tần Mạc trở tay không kịp, cảm giác được người trong ngực đang hơi hơi phát run, vẫn còn sợ hãi sao? Mấy thứ này cũng không thể khiến cậu phân tán lực chú ý?

Tần Mạc khẽ nhíu mày, vuốt ve phía sau lưng của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Không thích?”

Thanh âm Thời Khanh rầu rĩ : “Thích…”

Tần Mạc câu môi: “Không nhanh chóng thu vào trong không gian à?”

Thời Khanh thật sự có chút ngứa ngáy, cậu ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng, nhưng thập phần sáng suốt, đem Tần Mạc kéo xuống một chút, cùng y đối diện: “Tần Mạc.”

“Ừ?”

Thời Khanh nhìn y, la lớn: “Em yêu anh!”

Trong mắt Tần Mạc có ý cười rõ ràng: “Ừ.”

“Thật sự thật sự yêu anh!”

“Được rồi.”

“Phi thường phi thường phi thường yêu anh!”

“Ta biết.”

“Vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn yêu anh… Ưm…” Thực tốt quá, miệng rốt cuộc bị bao phủ rồi.

Một nụ hôn nồng nhiệt ý loạn tình mê, Thời Khanh cảm thấy bất an vừa rồi tựa hồ biến mất, cậu cho tới bây giờ vẫn không nghĩ rằng mình có thể yêu một người đến như vậy, giống như trái tim bị cướp đi mất.

Thập phần thập phần thỏa mãn, có người này bên cạnh, cậu liền có được tất cả.

Hôn hôn một chút, tay đã có chút không thành thật, Thời Khanh lôi kéo quần áo Tần Mạc, lại bị Tần Mạc ngăn cản, tuy rằng không kéo ra quần áo lộn xộn này, nhưng lại vì dằn co mà biến thành hơi hơi hỗn độn.

Thời Khanh khóe mắt thoáng nhìn, cả người đột nhiên cứng lại rồi.

Trường bào màu đen, cổ áo bởi vì lôi kéo mà buông ra, trên cổ trắng nõn lộ ra một vết sẹo dữ tợn.

Đôi mắt Thời Khanh đen lại, bất chợt ra tay dùng sức đem quần áo xé nát hoàn toàn.

Mảnh ngực lớn lộ ra, tất cả đều là vết đao chằng chịt phức tạp, một đường này nối một đường kia, như là mãnh thú hung ác dữ tợn, lập tức cắn nuốt mất Thời Khanh.

Cậu kinh ngạc nhìn, trong nháy mắt trái tim truyền đến đau đớn bén nhọn che kín toàn thân, nó giống như là hồng thủy mang đầy chết chóc ập tới bủa vây lấy cậu, trong nháy mắt sắc mặt Thời Khanh trắng bệch, cả người cậu đều bắt đầu khống chế không được mà run rẩy, cắn chặt môi: “Là… Là em làm.”

Không phải là mơ, những cái đó đều không phải mơ, cậu thật sự đã làm, cậu giống như người điên muốn giết Tần Mạc, cậu thế nhưng lại đem trường kiếm hướng về phía trái tim của y!

Cậu thế nhưng… Cậu thế nhưng…

Hắc ám tuyệt vọng bao trùm lấy tinh thần cậu, cả người Thời Khanh như dại ra.

Tần Mạc nhíu mày, Thời Khanh bất tỉnh, y không có cách nào trở lại không gian của hệ thống, cho nên không thể đổi dược vật, tuy rằng dùng đan dược ngưng huyết, bổ túc linh khí, nhưng vết thương này lại không cách nào loại bỏ đi trong khoảng thời gian ngắn, mà lấy tu vi hiện giờ của Thời Khanh, thủ thuật che mắt lại không cách nào giấu diếm được cậu.

“Khanh Khanh.” Tần Mạc đem cậu ôm vào trong ngực, dùng sức ôm lấy cậu, thanh âm mềm nhẹ, “Không có việc gì, đều không có việc gì.”

Người trong ngực đã không chịu nổi kinh hãi mà run rẩy, Tần Mạc chạm vào cổ cậu, cảm giác lạnh lẽo trên đó khiến đồng tử y co rút nhanh.

Tiếp theo sau đó, y mạnh mẽ gỡ cậu ra, quả nhiên… linh khí bạo phát!

Hiện giờ Thời Khanh quả đúng là Nguyên anh cửu giai, cần thỏa mãn yêu cầu là đột phá màn đỉnh giai, Di Nhiên Quyết cậu đã tu luyện tới tầng sáu, trong thời khắc mấu chốt mà tâm lý nảy sinh dao động quá lớn, không khéo sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Không kịp nghĩ nhiều, Tần Mạc lập tức phóng thần thức ra, nó hoàn toàn không bị ngăn cản mà tiến vào trong cơ thể Thời Khanh, trong đó là một biển linh khí đang nóng nảy va chạm kịch liệt.

May mắn là tu vi của Tần Mạc so với Thời Khanh cao hơn nhiều, cho nên khi phát hiện, tuy rằng linh khí bất đồng nguyên, nhưng cũng may thần thức của Thời Khanh đối với Tần Mạc cực kỳ quen thuộc, vả lại không bất luận phản ứng bài xích gì, thậm chí còn vô cùng dịu ngoan, dưới sự dẫn đường của y, biển linh khí va chạm cuồng loạn trong đan điền cuối cùng cũng trầm tĩnh trở lại.

Khi thần thức của Tần Mạc rút khỏi, ánh mắt trống rỗng của Thời Khanh cũng từ từ trở nên có tiêu cự.

Lúc trông thấy Tần Mạc, cặp mắt to long lanh ngập nước, tuy không phát ra bất cứ thanh âm gì, nhưng nước mắt cứ càng ngày càng nhiều rồi thẳng tắp rơi xuống.

Cậu nhìn Tần Mạc, môi còn đang phát run nhưng cố gắng phát ra âm thanh: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi, Tần Mạc, thực xin lỗi!”

Tần Mạc hơi hơi cúi xuống nhìn cậu, trong mắt là ôn nhu trước nay chưa từng có: “Ta biết, em sẽ không bỏ ta mà đi.”

Thời Khanh dùng sức dùng sức gật đầu.

“Em thuộc về ta.”

Thời Khanh dùng sức dùng sức gật đầu.

“Em yêu ta.”

Thời Khanh cắn môi, nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Tần Mạc sờ sờ cái cổ trắng nõn của cậu, khẽ cười : “Em xem, ta đây tin tưởng em, vì cái gì em lại không tin ta?”

Thời Khanh ngẩn người.

Tần Mạc nâng cằm cậu lên, hôn lên đôi môi sưng đỏ, nếm được vị chua xót của nước mắt nhưng lại cảm thấy vô cùng ngon miệng, nụ hôn trầm mê, âu yếm thân thể mềm mại này, trong lòng Tần Mạc rất là thỏa mãn.

Hãy tin  ta, nếu em thật sự bỏ đi, phản bội, từ bỏ thì cũng không có vấn đề gì, ta sẽ đoạt lấy em, vĩnh viễn trói buộc em ở bên người.

Hôn môi rồi thong thả từ từ xuống phía dưới, không khí dần dần ái muội, nụ hôn nhỏ vụn xẹt qua xương quai xanh khêu gợi, lồng ngực trắng nõn, bụng bằng phẳng, một chút một chút, rất có kiên nhẫn vả lại còn thập phần kiên nhẫn, mang theo ôn nhu nồng đậm, nhẵn nhụi và trấn an, khiêu khích thân thể cậu.

Đến khi dùng sức đâm sâu vào, Tần Mạc hoàn toàn mê muội mà nhìn cậu, đôi mắt đen thăm thẳm, tất cả đều rõ ràng là độc chiếm dục siêu cường.

Khanh Khanh, Khanh Khanh của ta, không cần phải giải thích, bởi vì em sẽ vĩnh viễn không có cơ hội như vậy.

——— ——————-