Thời gian năm năm, ở trong một không gian bịt kín, suốt cả ngày lặp đi lặp lại một việc làm buồn tẻ. Đây quả thật là một cực hình tra tấn rất ghê gớm, đủ để đem một người bình thường bức đến điên loạn.

Nhưng kỳ thật… Thời Khanh căn bản không có cơ hội lĩnh ngộ sâu sắc như thế. Thời gian đi qua đối với cậu có vẻ rất là nhanh, giống như chỉ cần uống chén nước ăn bữa cơm, năm năm cứ thế mà trôi hết!

Đại khái là bởi vì cậu ở trong thân thể của Hạ Nặc, cho nên không cảm nhận được bất kì sự vật gì xung quanh, mất ngũ giác của con người, thời gian trôi qua nhanh hay chậm cũng không có gì đáng nói.

Thẳng đến khi chữa trị đã hoàn tất, cậu mới chợt giật mình tỉnh giấc, rõ ràng các loại cảm giác!

Cậu cực kỳ hưng phấn, không thể chờ đợi thêm, muốn lập tức nhìn thấy Tần Mạc!

Thì ngay sau đó cậu rơi vào khoảng không u tối, thân thể đã chữa trị xong hết, linh hồn của cậu cùng thân thể của Hạ Nặc từ từ dung hợp, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái trước đó biến mất, thay thế vào là một thân thể mệt mỏi và nặng nề. Tuy rằng phải chịu tư vị khổ sở, nhưng cậu đã có thể nhận biết được mọi sự vật xung quanh, so với mờ mịt vô bờ bến, lúc này lại có cảm giác mình là một vật thể sống hơn.

Linh hồn và thân thể dung hợp không phải nhanh chóng như trong tưởng tượng, ý thức của cậu thì thanh tỉnh, nhưng thân thể vừa mới chữa trị xong đang cần một quá trình dài để thong thả tiếp nhận, việc này không gấp được. Thời Khanh cho dù có sốt ruột cũng chỉ có thể nhẫn nại, không thể trong thời điểm quyết định cuối cùng này mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuy nói không cách nào điều khiển được thân thể, nhưng ý thức của Thời Khanh có khả năng bay ra ngoài, không thể cùng Tần Mạc nói chuyện, nhưng liếc mắt nhìn một cái thì dĩ nhiên không thành vấn đề.

Nhưng vừa mới ló đầu ra, thì nghe được Nhan Thất nói: “Chủ nhân, xin cho tiên sinh thập thổ vi an!”

Linh hồn Thời Khanh run rẩy, đậu xanh rau má, Tiểu Thất đồng học, ngày xưa tôi đối đãi với cậu không tệ, sao cậu lại nỡ đem tôi đi chôn sống a a a a!

Giây tiếp theo, thì não của Thời Khanh như bị giáng một búa to. Oh my god! Cậu thế nhưng lại quên đi một sự việc rất là quan trọng!

Thời gian năm năm! Năm năm!!!

Cậu tắt thở năm năm, bình thường trong tình huống này đã sớm chôn xuống mười hai tấc đất rồi! Ai sẽ để cái ‘thi thể’ bên người năm năm chứ?

Cậu sao lại có thể đem cái chuyện trọng yếu như vậy quên mất tiêu, nếu quả thật bị chôn xuống đất, thì cậu chữa trị thân thể có tốt cũng làm được cái gì đây? Còn không phải tiếp tục chết thêm một lần nữa hay sao?

Từ từ… Hiện nay xem ra, cậu chưa có bị chôn xuống đất?

Cậu nhanh nhẹn nhìn về hướng phía trước, trong mắt hiện lên một cảnh tượng.

Đâm thẳng vào mắt chính là hình ảnh của một thiếu niên đang lẳng lặng đứng bên khung cửa sổ, thân thể thon dài, dung mạo tinh xảo khiến mọi người tán thưởng. Nhưng giờ phút này, ánh mắt của y lạnh lẽo như che phủ bởi một tầng sương giá, bạc thần híp lại nhìn thẳng vào Nhan Thất ở phía trước, một đôi con ngươi so với bất luận vật thể màu đen gì trên thế gian cũng không u tối bằng, lửa giận của y, không có một vật thể sống nào có thể chịu đựng được.

“Cút! Cút ra ngoài cho ta!”

Nhan Thất quỳ rạp dưới đất, đầu rũ cực thấp, cánh tay bị thương đang chảy ra máu tươi ròng ròng, nhưng gã giống như không cảm giác được đau đớn, trầm mặc quỳ gối nơi đó.

Tề Tử Mặc hừ lạnh một tiếng: “Như thế nào? Ngươi nghĩ là ta không dám giết ngươi?”

Nhan Thất cúi đầu, thanh âm bởi vì đau đớn mà khàn khàn: “Mạng của Nhan Thất vốn là do chủ nhân ban tặng.”

Mặc dù câu nói thập phần quy phục, nhưng hiện giờ chỉ chọc Tề Tử Mặc thêm giận, y phất tay, lại ba đạo ánh sáng đen sắc bén chém tới, tinh chuẩn đâm vào cánh tay còn lại và đầu gối đang quỳ của gã.

Nhan Thất đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục gian nan mở miệng: “Chủ nhân, tiên sinh đã rời khỏi cõi đời rồi!”

Tề Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống, dưới hàng mi dày kia chỉ toàn là hắc ám: “Ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Vừa dứt lời, y vung tay lên, gió xoáy cuồng bạo hướng về Nhan Thất mà đánh tới, nháy mắt cắt mạnh toàn thân gã, lực lượng cực lớn đem gã chấn bay văng ra khỏi phòng, cuối cùng đập vào vách tường cứng rắn ngoài đó.

Nhan Thất lúc này triệt để bất tỉnh, Tề Tử Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi sau đó hạ lệnh: “Đem gã nâng xuống!”

Nhìn thấy Tề Tử Mặc nổi giận, thị vệ canh giữ bên ngoài không dám có một chút phản kháng, cúi đầu bước nhanh tới, thật cẩn thận đem Nhan Thất đi xuống. Điều này cũng bởi vì gã là Nhan tướng quân, nếu là người khác, đã sớm mất mạng.

Vừa mới từ trong tiểu hắc ốc chui ra, thì nhìn thấy một màn kích thích này, Thời Khanh hoàn toàn ngơ ngác.

Cửa phòng đóng lại, trong không gian rộng lớn chỉ còn Tề Tử Mặc và Thời Khanh.

Thời Khanh không biết mình cần bao lâu thời gian thì mới tỉnh lại, cậu chỉ có thể nhẫn nại chờ thế này, nhìn thế này.

Nhìn hết một ngày, Thời Khanh cảm thấy mình sắp điên lên được. Chỉ cần nghĩ tới Tề Tử Mặc sống năm năm qua ra sao, cậu đau lòng đến rỉ máu.

Không có người ngoài, Tề Tử Mặc cũng thu liễm tức giận lại, lúc nhìn sang Thời Khanh, trong đôi mắt chỉ có nhu tình tràn đầy.

Y nhẹ nhàng ôm lấy Thời Khanh, nắm chặt tay cậu, vừa vuốt ve vừa thì thầm: “Bọn họ ai cũng nói ngươi đã rời khỏi, nhưng rõ ràng ngươi đang nằm trong ngực ta mà, an tĩnh như thế, ỷ lại ta như thế.

Nói xong y sủng nịch cười khẽ: “Thời Khanh, ngươi không rời khỏi ta, đúng không?”

“Ngươi đã đáp ứng ta, vĩnh viễn sẽ lưu lại bên ta, vĩnh viễn sẽ cùng ta ở chung một chỗ, ngươi còn nói sẽ gả cho ta”. Nói đến đây, ánh mắt của y bỗng dưng lóe lên một tia sáng ngời, giống như là nghĩ tới một việc gì đó rất tốt đẹp, minh mị trong ấy tựa vầng thái dương rực rỡ ngoài cửa sổ.

Y bế thân thể của Thời Khanh lên, để cậu ngồi vào trên ghế, rồi sau đó y đứng dậy, quỳ nửa người phía trước, hoàn toàn không nhìn tới đôi mắt nhắm chặt của thân thể mỏng manh kia, giống như Thời Khanh đang thật sự ngồi ở đây, mỉm cười mà nhìn y.

Tề Tử Mặc có chút kích động, thậm chí có chút khẩn trương, y bình tĩnh nhìn Thời Khanh, vừa định mở miệng nói chuyện, rồi lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng đứng lên, ngại ngùng nói: “Thời Khanh ngươi chờ một chút!”

Y đứng dậy hướng ra cửa phòng mà đi, vừa mới đi hai bước, lại quay chân trở về, y mỉm cười nhìn Thời Khanh: “Để ngươi ở đây chắc ngươi sẽ sợ hãi? Ta mang ngươi cùng đi!”

Nói xong y cúi xuống nhẹ nhàng bế Thời Khanh lên, cước bộ chậm rãi đi về phía thư phòng, tới nơi y cũng không đặt Thời Khanh xuống, mà ôm cậu đến trước bàn sách, lúc mở ngăn kéo ra, y dùng tay che lại hai mắt nhắm chặt của Thời Khanh: “Ngươi không được nhìn lén đó”.

Rồi y nhanh nhẹn lấy đồ vật trong ngăn kéo ra.

Rời khỏi thư phòng, y vốn định sẽ trở về phòng ngủ, tuy nhiên khi nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy một mảnh hoa cải ngoài kia, thì sửa đổi ý định.

Ôm Thời Khanh đi ra vườn, dưới ánh dương quang rực rỡ, sắc màu hồng nhạt của hoa cải, cùng với ghế dựa màu trắng, hết thảy tất cả giống như là một giấc mộng ảo, xinh đẹp và lung linh.

Tề Tử Mặc đem Thời Khanh đặt ở trên ghế dựa, từ trong ngực lấy ra đôi nhẫn đã chuẩn bị trước đó, lần thứ hai quỳ một gối xuống trước Thời Khanh, y thành kính mà nhìn vào thanh niên trước mặt, không có bình tĩnh cũng không có lãnh khốc, chỉ có khẩn trương cùng hưng phấn:

“Thời Khanh, chúng ta kết hôn đi!”

Thời Khanh đứng ở trên không trung, nhìn một màn này, cảm giác như trái tim của cậu đang bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Không có một lời đáp lại nào, một “người chết” làm sao có thể hứa hẹn.

Bất quá Tề Tử Mặc không có chút bất mãn nào, y vẫn mỉm cười như trước, cầm nhẫn lên từ từ đeo trên ngón áp út của Thời Khanh, sau đó ghé sát vào cậu thủ thỉ: “Ngại ngùng à? Không sao đâu, ngươi đã sớm đáp ứng ta rồi, ta biết mà.”

Nói xong, y nâng khuôn mặt Thời Khanh lên, ở trên đôi môi trắng không chút huyết sắc kia đặt một nụ hôn khẽ: “Thời Khanh, thật tốt, ngươi ở bên cạnh ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta .”

Cả một ngày, Tề Tử Mặc cứ như vậy mà cùng Thời Khanh ở chung một chỗ.

Đến khi trời tối, y lại giống như những đêm trước đây, giúp Thời Khanh lau thân thể, giúp cậu thay quần áo, rồi ôm cậu ngồi trên giường, một mình nói những lời tâm tình yêu thương, hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ này, lại không ngừng bừng tỉnh.

Dường như do ban ngày chìm đắm trong những mộng ảo tốt đẹp, đến ban đêm, giấc mơ thật sự mới kéo tới, nhìn thấy trong đó toàn là hiện thực tàn khốc mà y không muốn đối mặt.

Đầu hôm, Tề Tử Mặc không ngừng giật mình tỉnh giấc, cơ hồ chỉ mới ngủ được nửa giờ là đã bừng tỉnh, sau đó gắt gao ôm lấy người bên cạnh, cảm giác được sự hiện hữu của cậu, mới có thể tiếp tục ngủ. Nhưng nửa giờ sau, lại một lần nữa hốt hoảng tỉnh dậy. Không ngừng xác nhận, không ngừng khẳng định, cho dù đang gắt gao đem Thời Khanh ôm vào trong ngực, tuy nhiên sau khi bừng tỉnh vẫn cần chạm vào cậu nhiều thêm nữa mới có thể an tâm.

Cứ tuần hoàn như thế, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, Tề Tử Mặc mới chính thức ngủ được.

Tuy nhiên y ngủ cũng không hề an ổn chút nào, mày của y nhăn càng gắt gao, nắm tay dùng sức đến trắng bệch, Thời Khanh đứng ở trên nhìn xuống, trong lòng không khỏi chua xót cùng đắng cay.

Ban đêm đã định trước là ác mộng sẽ quấn lấy, không biết y mơ thấy cái gì, nhưng mồ hôi lại tuôn ra ướt áo, môi run rẩy, sau đó hoảng hốt nói mớ.

Trong thoáng chốc, hình như có thể rõ ràng được một chút, y đang đuổi theo một cái gì đó, không ngừng la to, hy vọng có thể giữ lại một người, hy vọng người đó bồi y, ở lại bên cạnh y.

Mẹ… Chết. Tề Luật … Chết. Bà nội cũng rời khỏi…

Thời Khanh… Thời Khanh… Thời Khanh!

Tề Tử Mặc giật mình mở choàng mắt, gắt gao ôm lấy người bên cạnh, nhưng ánh mắt lại trống rỗng giống như đã mất đi linh hồn.

“Thời Khanh… Ngươi đang giận ta có đúng không?”

“Là ta khiến ngươi trở thành như vậy có phải không?”

“Ta thực ghê tởm… phải không?”

Rốt cuộc không thể nào ngủ được nữa, y ôm Thời Khanh, ôm thật chặt, hai má chôn ở trên cổ cậu, như là một đứa nhỏ cô độc, đang tìm kiếm hơi ấm.

Ta giết ngươi, là ta giết ngươi, nhưng mà ta không buông tay được. Thời Khanh, ta là một quái vật, ta là một người điên, nhưng mà ta chỉ có một mình ngươi.

“Cầu ngươi, tỉnh lại đi, cầu ngươi, không cần bỏ rơi ta.”

Thanh âm khàn khàn, thì thầm nhu nhuyễn, hoàn toàn buông xuống tôn nghiêm mà hèn mọn cầu xin.

Trái tim Thời Khanh giống như bị búa tạ đánh trúng, cậu không thể nào tưởng tượng được, thời gian năm năm, gần hai ngàn năm trăm ngày, Tề Tử Mặc làm thế nào mà sống được, chỉ có một ngày đêm, mà cậu đã sắp điên rồi, vậy thì Tề Tử Mặc đã sống như thế gần hai ngàn năm trăm ngày!

Cõi lòng đau đến tê tâm liệt phế, cậu khống chế không được mà mũi lên men, nước mắt dâng tràn tích tích chảy xuống.

Giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má, cảm xúc này khiến cho Thời Khanh hơi sửng sốt, chỉ nhoáng một cái, sau đó cậu mở mắt ra, thì thấy trong tầm mắt chính là mái tóc ngắn mặc sắc.

Đúng, cậu đã trở về thân thể của Hạ Nặc.

Thân thể trong một thời gian dài không cử động có chút cứng ngắc, cậu nỗ lực nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng dày rộng của người trước mắt, thanh âm rất thấp, khàn khàn cơ hồ không mở miệng ra: “Tiểu Mặc, tôi đã trở về.”

Người đang ôm lấy thân thể của cậu đột nhiên căng thẳng, cứng ngắc giống như là bị đóng băng.

Trái tim Thời Khanh đau đớn, nước mắt không ngừng tràn ra, rơi tích tích xuống.

Tư thái này thật sự không tính là đẹp, nhưng cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cậu dùng hết toàn lực ôm lấy Tần Mạc, lớn tiếng nói: “Tôi không có chết! Tôi sống! Tôi đã nói rồi tôi sẽ không chết! Tôi là hệ thống của anh! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không chết!”

Thân thể bị một lực đạo mạnh kéo ra, Tề Tử Mặc bình tĩnh nhìn cậu, trong con ngươi đen là những tia sáng lan tỏa tựa pháo hoa, hoa mỹ đem địa ngục hắc ám chiếu rọi thành ban ngày!

Thời gian lúc này bỗng chốc như dừng lại.

Hai người giống như bị đóng băng mà nhìn nhau không chớp mắt.

Tề Tử Mặc nhìn người trước mắt, trong đôi mắt trống rỗng từ từ có tiêu cự, y cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn, sợ mình nháy mắt, đây sẽ trở thành một giấc mơ vô vọng đẹp đẽ.

Thời Khanh đau lòng nhìn y, không hề cố kỵ mà lớn tiếng hứa hẹn: “Tôi ở đây, tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây, tôi cho tới bây giờ cũng không có rời đi, sau này vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi!”

Những lời nói này giống như là một bản nhạc tuyệt vời nhất trên thế gian, trong linh hồn khô bại của Tề Tử Mặc bỗng dấy lên tia sinh vọng.

Y rốt cục có phản ứng, khóe miệng hơi hơi cong lên, tạo thành một nụ cười tươi giống như một đóa hoa tuyệt diễm đang dần dần nở rộ, xinh đẹp khiến cho lòng người say mê.

Y bình tĩnh nhìn Thời Khanh, cầm tay cậu đặt lên bên má của y, tiếng nói khàn khàn mang theo cẩn thận không thể nào che giấu được: “Thời Khanh…”

“Tôi ở đây!”

“Thời Khanh…”

“Tôi ở đây!”

“Thời Khanh!”

“Tôi ở đây!”

“Thời Khanh, Thời Khanh, Thời Khanh…” Không ngừng gọi giống như là bị ma nhập.

Thời Khanh không có chút nào không kiên nhẫn, không ngừng đáp lại, khẳng định, để cho sự đa nghi của y hoàn toàn biến mất.

Tề Tử Mặc dường như sống lại, y mỉm cười, trong ánh mắt vui mừng kia, một giọt nước mắt trong suốt men theo hai gò má trắng nõn mà chảy xuống, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay của Thời Khanh.

Đúng lúc đó một cỗ nhiệt hỏa như thiêu đốt bùng nổ, trong lòng bàn tay của Thời Khanh, cũng có nước mắt của Tề Tử Mặc, bọt nước trong suốt dung hợp lại, tạo thành một màn sáng trắng.

Rồi sau đó, một viên tinh thạch chói mắt nằm ở trên tay Thời Khanh.

Có được sinh mệnh chi lệ, nhiệm vụ hoàn thành.

Sau gợi ý ngắn ngủn kia, Tề Tử Mặc hôn mê .

Lần thứ hai mở mắt ra, trong đôi mắt đen kia có một chút mờ mịt, rồi sau đó bừng tỉnh, nồng đậm như là lốc xoáy hắc ám, y nhìn về phía Thời Khanh, cúi đầu đến gần môi của cậu, hung hăng mà hôn xuống.

“Vất vả cho ngươi, Thời Khanh của ta.”