Nhiệm vụ xuyên qua địa cầu đơn giản tới không thể diễn tả nỗi, phỏng chừng là một cái nhiệm vụ cấp F, mục tiêu là thu thập hai mươi gốc cây trồng. Đây quả thực chính là đồ chơi con nít mà, đừng nói tới việc Thời Khanh là dân bản xứ của địa cầu, mà ngay cả một ngoại tộc đến làm nhiệm vụ cũng dễ như ăn cơm. Chẳng qua… Thời Khanh không lưu ý đến việc, nhân vật sau khi xuyên qua thế nhưng lại không phải người thường.

Mà là một con mèo…

Thời Khanh tỏ vẻ, bản thân cũng không có gì khó chịu, gấu trúc và mèo kỳ thật cũng không khác nhau lắm, dù không phải người, cậu cũng thích ứng rất nhanh, tuy nhiên … kí chủ nhà cậu…

Cậu cứng ngắc xoay cái đầu lông xù lại, nhìn về phía Hắc Miêu tao nhã ngồi kế bên cạnh.

Bộ lông mượt mà, dáng vẻ tao nhã, đôi mắt không phải màu vàng, mà là thâm lam tựa biển rộng, giống như quả cầu thủy tinh, thâm thúy mê người.

Thật sự là một con mèo xinh đẹp tới không gì có thể diễn tả!

Lại liên tưởng đến kí chủ của mình, ánh mắt dựng thẳng của Thời Khanh bắt đầu lóe lên vô số trái tim phấn hồng.

Quả nhiên dù xuyên thành mèo, kí chủ nhà cậu cũng phải là con mèo đẹp nhất, chỉ nháy mắt là đâm trúng trái tim mèo của cậu!

Lúc ban đầu còn có chút kinh hách, hiện tại thì chỉ còn kinh hỉ, Thời Khanh lon ton chạy qua, há mồm muốn tiếp đón, nhưng không nghĩ tới, vừa mở miệng, liền thành: “Mew … Mew Mew… Mew Mew mew~~~…”

Thanh âm mèo nhỏ mềm mại, thành công khiến cho Hắc Miêu sững lại mà giật giật hàm râu.

Thời Khanh còn muốn nói chuyện, thì Hắc Miêu bước tới phía cậu, khe khẽ cúi đầu, ngậm cái cổ của cậu nhấc lên.

Bỗng dưng bay lên không trung, Thời Khanh hoảng sợ, tuy nhiên sau đó cậu chuyển một vòng, cuối cùng hạ xuống, vững vàng nằm trên tấm lưng đầy lông mềm mại của kí chủ.

Thời Khanh mew mew mew vài câu, kí chủ chẳng thèm để ý tới.

Lại mew mew vài tiếng, thì Hắc Miêu tao nhã nhảy lên, lao thẳng về phía trước.

Tốc độ không chậm, Thời Khanh chẳng còn dám mew mew mew nữa, vững vàng nằm úp sấp cho tốt, sợ bị rơi ra, đập mặt xuống đất như chó ăn c*t, thật là mất hết hình tượng!

Hai con mèo vững bước đi tới, lúc ngang qua một cửa hàng có cửa kính lớn, Thời Khanh cuối cùng mới thấy rõ trạng thái của bản thân.

Trong gương, Hắc Miêu suất khí xinh đẹp tựa như một con báo đang tao nhã bước về phía trước, mà trên lưng của y, có một cục màu trắng tròn ủm nhỏ xíu, nhiều lắm cũng lớn cỡ nắm tay, chủng loại không rõ, nhưng bộ lông rất dày và mềm mại, ai nhìn thấy cũng muốn sờ một phen.

Cứ thế một đen một trắng ngẩng cao đầu đi đi trên đường, nháy mắt hấp dẫn một đống lớn nữ sinh gào rú.

“Thiệt manh thiệt manh thiệt manh! Đây là ba ba địu con trai trên lưng sao? Nghe nói dòng họ mèo đều ngậm con trên miệng mà, vì sao nó lại là địu?”

“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tư thế này manh quá manh quá manh muốn chết luôn hà!”

“Hơn nữa bạn xem chú mèo con ngoan chưa kìa, thành thành thật thật úp sấp thành một cục!”

“Ba ba cũng thiệt suất! Quá khí phách!”

“Mịe nó … Tôi lại muốn YY ! Phụ tử văn! Mèo biến thành người! Phụ thân thâm tình sủng nịch cường thế cùng nhi tử nhuyễn manh đáng yêu ngốc ngếch! Hoàn toàn là niên thượng cường công! Rồi còn hình dáng thú nhân!”

“Hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc! Bạn có biết không, nghe nói tiểu JJ của mèo có cái móc câu nha, nghĩ tới thời điểm hai cái kia ấy ấy… Hắc hắc…”

“Phốc! Mẹ bạn tạo ra bạn cũng thiệt là “khó khăn” nha! ! Bất quá… Nghe qua cũng quá là thú vị (*﹃*), thú thú cái gì đó, chắc chắn OOXX càng … Hề hắc hắc “

“Đúng không… Đúng không… Có thể như vậy, như vậy, lại như vậy!”

“Nhỏ giọng chút, gần đây quản lý nghiêm lắm, cẩn thận kẻo ăn cơm tù!”

“Khụ khụ… Khụ khụ…”

Nghe xong toàn bộ quá trình, Thời Khanh thật tình run rẩy như gà.

Đã lâu không gặp, các thiếu nữ quê nhà vẫn hung mãnh như thế! Chỉ là hai con mèo mà thôi, các cô đứng đó YY cái gì nha! !

Còn phụ tử, còn thú thú, còn móc câu… Cái này… Cái này đều là cái gì vậy!

Còn nữa… Cha mèo đen con sinh ra lại là mèo trắng có lý không vậy? Lý trí một chút đi nhóm em gái!

Bất quá cậu cũng không thèm cãi, chỉ kêu mew~ một tiếng… Sau đó bất đắc dĩ ghé vào trên người kí chủ.

Kí chủ nhà cậu từ khi biến thành mèo, một câu cũng chưa nói, nếu không phải trăm phần trăm xác định đây là kí chủ, cậu thật sự hoài nghi đây có phải là một con mèo đen bình thường.

Cậu thật muốn nghe kí chủ mew~ một tiếng! Nhất định rất là êm tai!

Ể… Chẳng lẽ kí chủ nhà cậu không muốn phát ra cái loại âm thanh —— mew mew của loài mèo hay sao? !

Thời Khanh nháy mắt tự bổ sung cho não đủ thứ tình tiết.

Kí chủ xinh đẹp, có hai tai mèo, có tiếng của mèo, cộng thêm hai má bởi vì thẹn thùng mà ửng đỏ … Tui đậu! Máu mũi-kun ngươi nhất định phải HOLD nổi!

Thời Khanh đắm chìm ở trong ảo tưởng, Hắc Miêu cũng đã địu cậu sắp tới nơi, đi lên ngã tư đường quen thuộc.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, Thời Khanh nháy mắt hoàn hồn, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, đây là… đường về nhà, loại cảm giác cận hương tình khiếp này thật đúng là không thể nói thành lời, chờ đến khi chân chính đối mặt với người mà cậu coi trọng, mới lập tức ngây ngẩn cả người.

Nam nhân ở trước mắt dáng người cao gầy, bên trong là đồ tây thẫm màu, bên ngoài áo bành tô màu đen kiểu đơn giản, một bộ quần áo bình thường nhẹ nhàng, nhưng đem người mặc trở nên anh tuấn rạng ngời.

So với trước kia thì thành thục hơn rất nhiều, đã hoàn toàn từ một thanh niên trẻ trưởng thành là một nam nhân.

Nam nhân chống đỡ cả gia đình.

Trong lòng Thời Khanh yên lặng ra tiếng: Thời Việt, anh hai, đã lâu không gặp.

Hắc Miêu nhảy lên cao, đứng trên vách tường, thị giác cũng rõ ràng hơn một ít, Thời Khanh có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Thời Việt vừa mới xuống xe, ngay sau đó, chỗ ngồi phía sau cửa xe mở ra, đi xuống là một nữ tử dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, váy dài màu đen, kiểu dáng đoan trang lại không mất vẻ xinh đẹp. Cô quay sang, Thời Khanh nhìn thoáng qua, thì biết là ai .

Chị Nhã Tình, từ lúc lên đại học đã yêu anh hai, sau lại bởi vì chuyện của Thời Khanh, mà hai người vẫn không kết hôn, hiện tại… hẳn là đã ở cùng một chỗ.

Thời Khanh còn đang kinh ngạc nhìn, ngay sau đó, từ chỗ ngồi phía sau xe lại nhảy xuống một đứa bé, năm sáu tuổi, cánh tay bàn chân béo tròn, mặc một cái áo lông màu đen trắng, kèm theo một cái mũ quả dưa có hai tai gấu, quấn cái khăn choàng lông xù, trông rất đáng yêu.

Bé con nhảy một cái ùa vào trong ngực Thời Việt, bẹp lên mặt anh ấy một cái.

Thời Khanh sửng sốt một chút, ngay sau đó lòng tràn đầy kích động!

Là con trai của Thời Việt!

Cậu, cậu có cháu trai !

Ba mẹ của cậu có cháu nội !

Lớn nhỏ một nhà ba người bước xuống xe, vừa mới nhấn xuống chuông cổng, thì cửa liền mở, một phụ nữ trung niên đi ra, ánh mắt cong cong, ôn nhu hòa ái.

Thời Khanh chỉ nhìn ngang qua, nước mắt đã không thể nào khống chế được, tách tách tách rớt xuống.

Mẹ … Cậu thật sự có thể nhìn thấy mẹ thêm một lần nữa.

Tiểu Đậu Đinh(*) nhảy dựng lên, ôm bà nội bẹp một hơi, lúc này trên mặt mẹ Thời cũng ửng hồng vui vẻ, hôn hôn cháu nội vài ngụm.

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, thì ba Thời cũng đi ra.

Trong ấn tượng của Thời Khanh, cha giống như núi cao vững chãi, giờ phút này lại hơi hơi còng lưng, tuy rằng tinh thần vẫn minh mẫn như trước, nhưng tóc trên đỉnh đầu chớm bạc khiến người ta đau lòng.

Ký ức ngày xưa giống như hồng thủy ào ào ụp tới.

Thời Khanh thơ ấu, thiếu niên, cho đến trước tử vong, đều rất là hạnh phúc.

Một nhà bình thản, có tranh cãi ầm ĩ nhỏ nhặt, có nhấp nhô từng chút trong sinh hoạt, nhưng cái gì cũng không đả bại được lòng đoàn kết của cả nhà.

Người một nhà, một trái tim, ấm áp hòa thuận.

Mặc dù đến thời khắc cuối cùng, Thời Khanh cũng không có bị buông bỏ, ba của cậu, mẹ của cậu, anh hai của cậu, người nhà của cậu, tất cả đều hy vọng cậu có thể sống, có thể vui vẻ mà sống.

Lúc Thời Khanh xuất thần, cả nhà đã leo lên xe.

Xe thương vụ màu đen lao vút ra ngoài, Hắc Miêu lại địu Thời Khanh, đuổi theo.

Dễ dàng bám theo sau, ước chừng chạy khoảng một giờ, mới đến nơi.

Đến địa phương kia, Thời Khanh mới hiểu được, hôm nay là ngày gì.

Ngày giỗ Thời Khanh.

Chín năm trước, cậu bởi vì bệnh tật, đã an nghỉ ở đây.

Cả nhà trầm mặc tế bái, ba Thời mẹ Thời nhắm chặt mắt, yên lặng cầu nguyện, con trai mất sớm, mong sao nó có thể đầu thai ở thế giới khác, sống một cuộc sống yên lành bình thản.

Thời Khanh ngây ngốc nhìn, thẳng đến lúc khóe mắt mẹ Thời trượt xuống dòng lệ, mới không thể khống chế nổi ghé vào trên người Hắc Miêu, nức nở khóc.

Lâu như vậy, mà cậu còn sống trong lòng bọn họ.

Bất luận bao lâu, mặc kệ sống chết, bọn họ đều là người một nhà.

Bọn họ cho dù cậu chết cũng vẫn nhớ rõ.

Tế bái chấm dứt, Nhã Tình nâng mẹ Thời, ba Thời đứng một bên, Thời Việt đi cạnh ba, đoàn người trầm mặc rời khỏi.

Thời điểm đi đến chỗ ngoặt, cái đầu nhỏ của Tiểu Đậu Đinh liếc mắt nhìn thấy một màu trắng nho nhỏ.

Bé mở to mắt nhìn, lặng lẽ đi tới, ánh mắt trong sáng nhìn một đám lông trắng kia, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Vì sao lại khóc?”

Thời Khanh ngẩn người.

Tiểu Đậu Đinh nhẹ nhàng sờ sờ cái lưng nhỏ của cậu, khe khẽ nói: “Không phải sợ, bé mang mèo nhỏ về nhà nha?”

Ngày 13 tháng 11, giỗ lần thứ chín của Thời Khanh, Thời Gia lại có thêm hai thành viên mới.

Mặc Mặc cùng Tiểu Bạch.

Là Tiểu Đậu Đinh Thời Thanh mang về hai con mèo này.

Hai con mèo tràn ngập sắc thái bí ẩn, thẳng đến rất nhiều năm sau, Thời Gia dọn nhà, ngay cả Tiểu Đậu Đinh trưởng thành, xung quanh quê nhà vẫn còn truyền lưu sự tình về đôi mèo kia.

Mèo trắng đáng yêu hiểu chuyện, dỗ cho ba Thời mẹ Thời ngày nào cũng vui vẻ.

Hắc Miêu thì chẳng đáng yêu tẹo nào, thậm chí không hề phát ra thanh âm, nhưng y và mèo trắng như hình với bóng, bất luận ngày trắng đêm đen, chỉ cần nơi nào có mèo trắng, thì nhất định có y ở đó.

Hai con mèo thông hiểu linh tính sống vui vẻ cùng ba Thời mẹ Thời suốt tuổi già.

Thậm chí khiến cho bọn họ không phải chịu đựng đau đớn khi chết đi.

Thời Khanh không nghĩ tới bản thân sẽ lấy loại hình thức này để về nhà, bất quá tuy ngoài ý muốn nhưng cậu thập phần thỏa mãn.

Cậu một lần nữa về tới bên người ba mẹ, cậu có thể dùng một loại phương thức đơn thuần khác đến an ủi bọn họ vui vẻ, có thể an tĩnh cùng bọn họ, lấy một tư thái của con mèo, hoàn thành tâm nguyện đối với gia đình, bảo hộ cuối cùng.

Ba mẹ, con đã trở về.

Con ở cạnh bên người, lần này tự con sẽ chiếu cố ba mẹ.

***

Lúc trở lại không gian hệ thống.

Thời Khanh còn có chút buồn bã thất vọng, Tần Mạc trầm mặc ước chừng ba mươi năm rốt cục cũng mở miệng , sờ sờ cổ của cậu, tiếng nói khàn khàn: “Khanh Khanh.”

Thời Khanh ngẩng đầu, giật mình, nhìn kỹ Tần Mạc, đôi mắt đen như mực, giờ phút này tràn đầy bóng dáng của cậu, vả lại chỉ có một mình cậu mà thôi.

Thời Khanh cười cười, nhón chân hôn lên môi của y: “Cám ơn anh, Tần Mạc.”

Khẽ hôn từ từ chuyển thành hôn sâu, ái muội triền miên.

Thời điểm hai người dây dưa xong, Thời Khanh tựa vào trong ngực Tần Mạc, nói một câu khiến kí chủ nhà cậu vĩnh viễn an tâm: “Em chỉ có anh, không được rời khỏi em.”

Chúng ta chỉ có nhau.

Như thế là đủ .