"Đừng nói nữa." Bạch Kỳ căm tức, cảnh cáo nhìn Khương Sam. Rõ rệt là hắn đã bị chọc giận.

Khóe miệng của Khương Sam cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, giương lên. Sau đó, cô lại ghé sát vào người của Bạch Kỳ thêm vài phần, gần như muốn dán lên trên thân mình của hắn, cô thổi khí nhẹ giọng nói: "Bạch Kỳ, vĩnh viễn anh không nên đem tôi như ngốc tử để lừa gạt, bởi vì có đôi khi tôi không khỏi thấy tò mò, mười vạn câu hỏi muốn hỏi một câu..."

"Loại người giống như anh, đến cùng còn muốn mặt mũi sao?"

Bạch Kỳ chưa từng bị Khương Sam mạo phạm như vậy, hoặc nói là chưa từng có bất luận kẻ nào dám mạo phạm qua hắn như vậy. Cơ bắp trên cánh tay của hắn đột nhiên căng lên, quát to: "Khương Sam! Em đến cùng có biết chính mình đang nói cái gì hay không!"

Giận dữ mắng, thân mình của Bạch Kỳ đột nhiên thêm gần sát, bàn tay to duỗi ra muốn nắm lấy cằm của Khương Sam!

"Ba!"

Một tiếng giòn vang, Khương Sam không bị khống chế nhanh chóng hất bàn tay của Bạch Kỳ ra, dẫn đến chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Bạch Kỳ cùng Khương Sam đều ngây ngẩn cả người.

Tiếp đó, một cỗ lệ khí làm người ta hít thở không thông, mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập ở xung quanh!

Sắc mặt của Bạch Kỳ trở nên vô cùng dọa người, hắn chậm rãi thu tay, dùng một loại biểu tình xa lạ làm người ta sợ hãi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Khương Sam. Hắn trầm mặc trong một cái chớp mắt, biểu tình trên mặt đen xì tựa như muốn ăn người.

"Khương Sam, em có biết hay không chính mình hiện tại đang làm cái gì."

Thanh âm của Bạch Kỳ giống như từ trong kẽ răng rít ra, đôi mắt sắc bén như cơn bão sắp tới.

Khương Sam nhanh chóng lấy lại lý trí, đầu tiên là không tin chính mình thế nhưng thật sự hất tay của Bạch Kỳ, nhưng cái loại cảm xúc hỗn loạn, ảo não cùng co quắp kia chỉ ở trong lòng cô trong một cái chớp mắt, tiếp theo chính là một loại khoái ý mãnh liệt trào ra.

Hai kiếp, người người nam nhân này ngạo khí hai kiếp, cũng mang đến cho cô hai kiếp thống khổ, rốt cuộc lần đầu tiên cô nhịn không được mà xuất thủ. Bởi vì cô đem hết khí lực để ra tay cho nên hiện tại tay còn khẽ run, nhưng trong đầu của cô, một ý niệm lại càng ngày càng rõ ràng. Vô số lần trái tim kêu gào lại bị cô không cam tâm đè xuống, lần đầu tiên ý niệm này xuất hiện lại rõ ràng mạnh mẽ như vậy.

Phân rõ giới hạn...

Thời thời khắc khắc hắn đều không quên phân rõ giới hạn với cô, như vậy lúc này đây, trực tiếp xé rách mặt đi. Quả thực là cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục nhẫn nại, loại cảm giác ghê tởm này, quả thực là cô không có biện pháp thuyết phục chính mình có thể tiếp tục nhẫn nại được nữa.

Khương Sam cô sinh hoạt, đời trước, đời này, kiếp sau, đều không nghĩ cùng cái người gọi Bạch Kỳ này có một tia một hào dính dáng, có bất kỳ cái gì để cùng xuất hiện!

"Tôi đương nhiên biết chính mình hiện tại đang làm cái gì, ngược lại là anh, thật sự biết chính mình là đang làm gì sao? Tránh ra." Dừng một chút, Khương Sam nói: "Đương nhiên nếu như anh muốn đánh trở lại, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là tôi hi vọng anh nên nhớ kỹ..."

Khương Sam giống như nhìn không thấy sắc mặt giận dữ cực điểm của Bạch Kỳ. Cô đem mặt mình sáp gần hơn, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của hắn: "Bạch Kỳ, về sau anh vĩnh viễn không cần đến trêu chọc tôi."

Khương Sam cô không phải là người có thể mặc cho Bạch Kỳ tùy ý bài bố đùa bỡn.

Trên mặt của Khương Sam rõ ràng viết mấy chữ này, Bạch Kỳ lui về phía sau một bước, bởi vì cơn tức mà lồng ngực của hắn đang kịch liệt phập phồng lên xuống. Chưa từng có người nào có thể khiến hắn sinh khí lợi hại như vậy. Bạch Kỳ từ kẽ răng bài trừ một tiếng gầm giận dữ: "Lăn!"

Khóe miệng của Khương Sam giật nhẹ, đối với đồ trang điểm lăn rất nhiều ở dưới đất, cô nhìn cũng không nhìn lấy một cái, đầu cũng không quay lại trực tiếp đóng cửa đi mất.

Bạch Kỳ đứng tại chỗ rất lâu rất lâu. Sau một lúc, "phanh!" Một tiếng vang thật lớn, một quyền của hắn đập vào trên cửa, máu tươi nhất thời từ khe hở của kẽ tay nhanh chóng chảy ra.

*****Phân cách tuyến*****

Khương Vi biết, cô ta không có khả năng cả đời làm rùa đen rút đầu. Cô ta có thể nhất thời bởi vì mất mặt ở Anh quốc mà trốn đi, nhưng không có khả năng thật sự ở trong này co đầu rút cổ cả một đời. Dù xấu hổ cô ta cũng phải về nước để đối mặt với mọi người.

Khương Vi ở Anh quốc đúng một tuần lễ, liền thuyết phục Lưu Thiên Trạch nhanh chóng đưa cô ta về nước.

Khương Mật cùng bà Chu giằng co rất lâu, cuối cùng cũng được Lưu Thiên Trạch bảo lãnh từ cục cảnh sát ra ngoài. Bất quá, dù hai người không có bị phán giam ngắn hạn, nhưng phạt tiền là không thể thiếu. Trận này, hai người có thể coi là bị vứt bỏ rồi lại được nhặt về, tưởng niệm duy nhất chính là Khương Vi đang ở Anh quốc xa xa kia.

Hai người đều tha thiết ngóng nhìn Khương Vi có thể tranh giành được tư cách nhập trường. Biết được tin tức ngày hôm sau Khương Vi sẽ trở về, hai người đều cao hứng một đêm đều không ngủ được.

Kết quả khi thấy được Khương Vi, thấy cô ta mặt mày như khóc tang, tay không mà về, lại nghe cô ta ấp a ấp úng nói những chuyện trải qua ở Anh quốc, Khương Mật trước mắt bỗng tối đen, run rẩy nửa ngày không nói nên lời, bà Chu thì trước mắt đen xì, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh!

Kế tiếp chính là một phen rối loạn.

Đợi đến khi bà Chu tỉnh lại sau cơn mơ hồ cùng choáng váng, con mắt thứ nhất liền nhìn thấy cháu ngoại của mình ngồi ở bên giường, cả hai mắt đều sưng húp vì khóc. Bà Chu luôn cảm thấy có thể là chính mình nằm mơ, kỳ vọng của mình vào cháu ngoại lớn như vậy làm sao có khả năng sẽ không thi đậu đâu? Khương Vi không chịu thua kém ai, vũ đạo nhảy tốt, lại tốn nhiều tiền như vậy để chuẩn bị cho nó, thiếu chút nữa ngay cả di sản của con trai toàn bộ đều cho nó, nó làm sao có thể không thi đậu đâu?

Tay bà Chu gắt gao giữ chặt Khương Vi, thở phì phò thử thăm dò hỏi: "Vi Vi... Ta nằm mơ, mơ thấy con nói với ta, con không thi đậu?"

Khương Vi ủy khuất, nước mắt thi nhau rớt xuống, trên mặt là xấu hổ cùng giãy giụa, khóc thút thít lẩm bẩm nói: "Ô ô, không trách con, con nhảy rất tốt, là Khương Sam động tay động chân..."

"Nó cách xa như vậy có thể động tay chân cái gì!" Bà Chu sinh khí, tay vỗ mạnh vào ván giường, khóe mắt đỏ hoe như muốn nứt ra nói: "Tôi hỏi cô, cô đến cùng là thi đậu không thi đậu?"

Khương Vi khụt khịt mũi, cô ta đã đáng thương như vậy, bà ngoại thế nhưng không an ủi lại còn rống chính mình, Khương Vi có chút không nguyện ý, gương mặt tràn đầy nhục nhã, bĩu môi nói: "Không! Không thi đậu! Hài lòng chưa!"

"Ba!"

Bà Chu một bàn tay liền quạt tới!

"Nghiệp chướng!"

"Mẹ! Người đây là làm cái gì!"

Khương Mật bước lên phía trước che chở con gái, ngăn lại bà Chu còn muốn động thủ: "Người như thế nào lại có thể động thủ đánh đứa nhỏ đâu, trong lòng nó cũng khó chịu đâu!"

Từ nhỏ đến lớn, bà Chu chưa từng động tới một đầu ngón tay của Khương Vi, bây giờ bị đánh, cô ta không dám tin bụm mặt mình, khóc cũng đều quên mất, toàn thân đều bị đánh cho mê muội.

Bà Chu nằm ở trên giường khóc đến kinh thiên động địa: "Không cố gắng gì đó, cô nói mình nhất định có thể, nên tôi mới đồng ý đem danh ngạch của Sam Sam cho cô, làm bậy a, cô không có cái bản lãnh có thể thi đậu, cô lấy danh ngạch làm cái gì! Chuyện tình vì gia đình tranh quang như vậy, cô thế nhưng lại không thi đậu! Ai u tức chết ta, trước đây người ta nói Sam Sam so với cô nhảy tốt hơn, tôi còn không tin, như vậy rất tốt! Cô xem có dọa người hay không nha!"

"Mẹ!"