Tầm mắt của Khương Sam dần dần chuyển hướng vào trong phòng, cô ẩn ẩn có thể nhìn thấy bóng dáng tự do tự tại của Khương Mật cùng Khương Vi.

"Bà nội."

Khương Sam đứng hơi hơi nghiêng người, thần sắc hiện lên tia mỏi mệt cùng gầy yếu: "Thời điểm con bị hủy bỏ tư cách đi Anh quốc, người không ngăn cản, thời điểm con bị bóp méo chí nguyện, con đi cầu người, người nói phải nghe lời, nói muốn lấy đại cục làm trọng, người đối với lời cầu xin của con làm như mắt điếc tai ngơ. Con bị đoạt đi hết thảy, người giúp bọn họ gạt con, hiện tại đã đến mức này, người lại chân chính làm điều ác, để người hại con vào trong nhà, đứng ở bên bọn họ sảo ngôn an ủi, lại không muốn cho con vào cửa."

"Liền xem như là người khiển trách con đi, nhưng tối thiểu, có phải hay không người nên công chính chút, chẳng lẽ bọn họ không có sai sao?" Khương Sam ngước đầu lên, nước mắt sắp trào ra lại cố tình nghẹn lại, một đôi con ngươi ướt át lóe lên nhiều điểm sáng lấm tấm. Cô nhẹ giọng gằn từng chữ: "Bất công, cũng không phải riêng như vậy a."

Bà Chu chưa từng bị miệng lưỡi lanh lợi của Khương Sam nói đến cứng miệng như vậy. Ánh mắt bà ta hoảng loạn, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, lần nữa lại bị chọt trúng chân. Đuối lý, trên khuôn mặt già nua của bà Chu chợt lóe nên tia nổi giận. Về vấn đề này, bà ta chính xác là không phản đối, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía chiếc xe.

"Cô chớ cùng tôi nói nhiều như vậy! Tôi xem, nha đầu cô chính là bị người ngoài làm cho hư, tôi biết, bản chất của Lương Thụy không đứng đắn cho nên nó cũng dạy ra một nữ nhi không tốt. Cô hãy thành thật nói với tôi, có phải hay không chính là do kẻ dã nam nhân ở sau lưng xúi giục cô?"

Nói xong, bà Chu rốt cuộc nhìn về phía chiếc xe, một lần nữa hùng hồn tráng khí, tức giận chỉ vào mũi của Khương Sam mà mắng:"Cô nói cho tôi nghe xem, hôm nay cô như thế nào có thể ra được trường học, là ai đưa cô về đây? Đừng cho là tôi không phát hiện ra, trong xe kia đang cất giấu nam nhân đâu, Cô mới lớn bao nhiêu? A? Một nha đầu tuổi còn trẻ còn không muốn mặt mũi? Ba ba cô mới chết không bao lâu, cô liền làm ra chuyện mất mặt như vậy, về sau nếu tôi chết, đi xuống suối vàng, tôi như thế nào có thể đối mặt được với ba ba của cô đâu!"

Khương Sam khiếp sợ, bi thương nhìn bà Chu, hai cánh môi của cô run rẩy thất thanh nói: "Bà nội, bà đang nói cái gì đó!"

Mắt thấy bà Chu bắt đầu không địch lại được Khương Sam, Khương Mật cùng Khương Vi không ngồi yên được nữa cũng đi ra. Hai người bọn họ đứng ở phía sau bà Chu, cùng chung mối thù nhìn Khương Sam chằm chằm: "Như thế nào, còn muốn phủ nhận? Các ngươi ở trường học là cái tình huống gì mọi người đều biết, nếu cô không sử dụng một chút thủ đoạn bát nháo, sẽ có người nào chịu đứng ra giúp cô, cô như thế nào có thể đi ra khỏi trường được a?"

Khương Vi khinh bỉ nhìn Khương Sam: "Cô dám để cho người ngồi ở trên xe xuống dưới đây sao, cô dám nói người ngồi trên xe kia không phải là một người nam nhân sao?"

Khương Sam ảm đạm cười: "Các người vì cái gì nói như vậy, chúng tôi là bạn bè? Các người lại bắt đầu không phân rõ phải trái, muốn ở trên người tôi tát nước dơ sao?"

Khương Vi thấy Khương Sam không chính diện trả lời lời câu hỏi của cô ta, lập tức tinh thần phấn chấn, cùng Khương Mật liếc nhìn nhau một cái. Sau đó, cô ta bước lên một bước, lướt qua bà Chu, càng thêm lớn tiếng nói: "Cô đừng có mà chuyển đề tài, thật sự cô muốn chứng minh trong lòng mình không quỷ, cô liền để cho người ngồi ở trên xe xuống dưới nhìn xem!"

"Tôi không làm việc gì sai, dựa vào cái gì mà các người có thể vũ nhục tôi như vậy!" Khương Sam sinh khí đến mức cả thân mình của cô đều run run. Một người cô đơn trơ chọi đứng đối diện với ba người đang khí thế hung hăng, nhìn qua có vẻ đáng thương cùng đáng buồn.

Bà Chu tự nhiên sẽ không cho là cô có cái gì đáng buồn, thấy Khương Sam chậm chạp không chịu nói lời nói thật, bà ta càng thêm nhận định Khương Sam đang làm chuyện xấu không đứng đắn. Đầu óc nóng lên, bà ta lập tức liền nghĩ đến, năm đó bà ta ở Khương gia phải chịu khuất nhục vì con dâu vứt bỏ gia đình để chạy đi theo tên đàn ông khác.

"Đến lúc này mà cô còn dám nói xạo, đúng là nghiệp chướng!" Bà Chu giận dữ mắng một tiếng. Sau đó là một bàn tay của bà ta liền giơ lên, hướng tới ở trên mặt của Khương Sam quăng qua. Bộ dáng của Khương Sam làm như cô đang thật sự sợ hãi, hốt hoảng vội vàng trốn tránh. Lại thật khéo, cơ thể của cô hơi hơi lảo đảo, sau đó cô liền nhanh chóng lôi kéo Khương Vi một chút. Khương Vi đang đứng yên thì đột nhiên cô ta bị túm, sau đó là bị kéo lảo đảo đi qua. Kết quả là một bàn tay của bà Chu nhất thời liền ở trên mặt của Khương Vi quạt qua!

"Ba!"

Khương Vi ăn đau, liền kêu một tiếng. Bà Chu rất quen thuộc với việc này, lại đương lúc bà ta đang sinh khí, cho nên lực ở bàn tay của bà ta rất dùng sức. Một bên mà phải bị đánh của Khương Vi liền nhanh chóng sưng đỏ lên.

Bộ dáng của Khương Sam lại giống như là bị vấp một chút, cước bộ lung lay, thân mình cô liền đổ về phía bậc thang. Đồng dạng, cô liền kêu một tiếng, sau đó là nghiêng người té ngã ở trên đất.

Bà Chu thấy mình thế nhưng thất thủ, lại đi đánh cháu ngoại bảo bối của mình, nhất thời bà ta liền cực kỳ hoảng sợ, vội vàng tiến lên nhìn lại: "Ai u, Vi Vi ngoan của ta, nhanh nhanh để cho bà ngoại nhìn xem."

Khương Mật cũng vội vàng ra đỡ Khương Vi, đau lòng ở trên mặt khương Vi thổi thổi, muốn chạm vào mặt của con nhưng lại sợ đau nàng. Mà Khương Sam còn đang ngã nhào ở trên đất lại là một người cô độc, tội nghiệp không ai chú ý, không ai quản.

Khương Sam có chút hoảng hốt nhìn Khương Vi được bà Chu cùng Khương Mật đem cô ta trở thành bảo bối mà vây vào giữa. Sắc mặt cô nhanh chóng liền trở nên trắng bệch, gian nan từng chút ngẩng đầu lên. Trong mắt quang mang như là bị đông lạnh, từng chút từng chút một ảm đạm xuống. Cô cúi mặt xuống đất, chậm rãi chậm rãi đứng lên. Cuối cùng là nhìn thoáng qua ba người, sau đó, rốt cuộc cô cũng nản lòng thoái chí quay đầu đi. Chân bước tập tễnh từng bước một hướng tới chiếc xe Land Rover màu đen đi qua.

Trên mặt Khương Sam không có một tia biểu tình bi thương hay oán hận, nhưng ở trong con ngươi đen láy của cô lúc này lại lộ ra một loại bi ai hoang vắng cùng mờ mịt. Một đôi đồng tử không hề có tiêu cự nhìn về bốn phía. Thoạt nhìn cô hết sức thống khổ cùng đáng thương.

Bạch Kỳ vẫn bất động thanh sắc nhìn lại. Trái tim của hắn như là bị cái gì đó véo một chút, thế nhưng bỗng dưng lại sinh ra một loại đau đớn cùng phẫn nộ khó hiểu.

Còn chưa xong, mắt thấy người khởi xướng ra mọi chuyện thế nhưng lại muốn vụng trộm trốn đi, Khương Mật sinh khí tức giận nói: "Cô đứng lại đó cho tôi!"

Bà Chu càng thêm tức giận cùng đau lòng. Tay bà ta run run, sau đó là chỉ thẳng vào mũi của Khương Sam mà mắng: "Được a, cô thế nhưng tâm tư lại ác độc như vậy, trực tiếp kéo em họ của cô làm lá chắn. Nhìn mặt sưng phù của nó xem, cô còn không biết xấu hổ, đây là chuẩn bị ngay ở trước mặt tôi liền trực tiếp chạy về phía xe của người ta a! Tôi hôm nay dứt khoát phải đánh chết cô, miễn cho cô sống sót về sau mất lại hết nhân tính, đi hại người của Khương gia!"

Khương Vi đã bao giờ phải chịu ủy khuất như thế, như thế nào có thể để yên đâu. Cô ta bụm mặt khóc nói: "Con cũng muốn đánh cô ta, dựa vào cái gì cô ta lại lấy con làm lá chắn, con nhất định phải đánh cô ta!"

Bộ dạng của Khương Sam lại làm như nghe không thấy lời nói của mấy người bọn họ, cô bi ai giật giật khóe miệng. Trong mắt, một tia quyến luyến cuối cùng đối người nhà giống như là chợt nở rộ, sau đó là rơi tan yên hoa(ta chịu a) hoàn toàn dập tắt. Cô gần như là cầu cứu, ánh mắt quyến luyến không muốn xa rời nhìn về phía bên trong xe. Phảng phất, người ở trong xe đã thành một cọng rơm cuối cùng có thể cứu vớt được cô vậy.

Thấy Khương Sam như vậy, trong lòng Bạch Kỳ lại càng thêm căng thẳng!

(đoạn này thằng tra này mới lộ rõ bản chất a....nhìn chị Sam bị bắt nạt mà nó còn ngồi nhìn được...ta khinh a