Lại nhớ tới kiếp trước, lúc cô bị giam ở trong trường học ra không được, Bạch Kỳ vẫn xuất nhập tự do, Khương Mật muốn trong thời gian ngắn nhất đem sản nghiệp của Khương gia xử lý, mà S thị lại lớn như vậy, cô ta tạo ra động tĩnh thật lớn, chung quy Bạch Kỳ sẽ không có khả năng là không biết một chút nào đi.

Nhưng hắn lại có thể từ đầu tới cuối ở trước mặt cô bất động thanh sắc, làm cho cô thẳng đến khi kết thúc đợt quân huấn về nhà mới biết được tin dữ.

Như vậy, hắn một bên quan tâm cô đối tốt với cô, một bên lại lạnh bạc mặc kệ cô, quả thực là làm cho lòng người lạnh như ở trong hầm băng mà.

Đáng tiếc, kiếp trước cô đã chịu nhiều đau khổ, sau khi bị hủy đi hết thảy, cô mới mới bi ai ý thức được tất cả mọi chuyện, bất quá khi đó muốn nói cái gì đều đã quá chậm.

Thời điểm đợi đèn xanh đèn đỏ, một bàn tay của Bạch Kỳ nắm chặt lấy tay của Khương Sam, tầm mắt của hắn lại nhìn chằm chằm về phía trước, ngón tay hơi thô, mập mờ ở lòng bàn tay của cô vuốt vuốt, tay Khương Sam vốn đặt ở trên đùi, váy cô hôm nay lại hơi ngắn, ngón tay Bạch Kỳ không thể tránh khỏi, liền chạm vào trên đùi của cô.

Khớp hàm của Khương Sam cắn thật chặt, trên người nổi lên một tầng da gà chạy tán loạn khắp người, cô làm bộ như lơ đãng trốn tránh, Bạch Kỳ lần này không để cô dễ dàng tránh thoát như vậy, tay hắn nắm thật chặt, rõ ràng cho thấy hắn bị Khương Sam cự tuyệt vô số lần, đã mang theo cảm xúc khó chịu, không muốn cho cô cự tuyệt thêm.

Chính là, đang lúc giằng co, di động của Bạch Kỳ ở chỗ ngồi đột nhiên vang lên, trên màn hình rõ ràng là chữ "Thanh" đang giật giật lóe sáng.

Khương Sam liếc một cái, vẫn là dùng đại lực rút tay ra.

Vừa vặn đèn xanh sáng, Khương Sam lấy lòng cầm điện thoại trong tay.

"Anh lái xe không có tiện, cần hay không để em giúp anh tiếp a?"

Tay cầm tay lái của Bạch Kỳ đột nhiên liền nắm thật chặt.

Khương Sam chống lại ánh mắt hắn, như trước, trên mặt của cô vẫn là nụ cười đơn thuần, một chút đều nhìn không ra cô đã phát hiện ra cái gì.

********Phân cách tuyến********

Trong thời gian quân huấn, đích thực là có ngày nghỉ, trong mỗi một đội, chỉ có một cái danh ngạch, quy tắc ngầm nơi nào cũng có, bất kể kiếp trước hay là đời này đều như nhau. Nhưng Khương Sam chỉ biết duy nhất một điều, đó là cái danh ngạch ấy sẽ không rơi trên người của cô.

Danh ngạch trong đội thuộc về Trương Phức Uất, những người khác chỉ có thể ngốc ở trường học, nhìn mà thấy thèm a.

Trước một ngày, Trương Phức Uất ngay trong buổi tối liền được người nhà đón đi, Khâu Bảo có người nhà đến thăm cộng thêm đưa cho cô chút đồ dùng hàng ngày, duy chỉ có Khương Sam là cô độc, đến nhìn cô một người đều không có.

Khương Sam trước khi ra khỏi cửa bị Lô Trân ngăn cản, đưa cho cô một quả táo, đồng tình nhìn cô: "Trương Phức Uất yếu ớt, nhìn qua chính là được sủng ái mà lớn lên, bạn chớ cùng cô ấy chấp nhặt, mình biết lần này, danh ngạch vốn là của bạn, người nhà bạn. . . Ai, có chuyện gì khó xử cứ nói cho chúng tôi biết, mọi người đều chung nhau một cái phòng ngủ, có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ nhau một chút, khó có được một ngày nghỉ ngơi, bạn nên cao hứng a."

Lúc Lô Trân nói chuyện, ánh mắt mang ý tứ thăm dò, dù đã được giấu rất tốt nhưng Khương Sam vẫn nhìn ra.

Khương Sam ngừng cước bộ, tự tiếu phi tiếu nhìn cô ta, cũng không lên tiếng.

Thấy vẻ mặt như thế của Khương sam, không biết vì cái gì Lô Trân đột nhiên liền có chút không được tự nhiên, chột dạ nuốt một ngụm nước bọt.

Thấy Lô Trân không nói thêm gì nữa, lúc ấy Khương Sam mới không nhanh không chậm nhận lấy quả táo, như là hoàn toàn không có cảm giác Lô Trân vừa nãy còn đang cố ý châm ngòi, lễ phép nói tiếng "Cám ơn", đầu cũng không quay, bước nhanh ra cửa.

Khương Sam trước đó đã liên lạc với một văn phòng luật sư, trực tiếp tìm đến một người tên là Lý Bắc Phương, hắn tuy là luật sư đang thực tập nhưng cô vẫn quyết định để hắn tiếp nhận vụ án của mình.

Lúc này, Lý Bắc Phương vẫn còn thất bại cùng nghèo túng, ở văn phòng luật sư, hắn chỉ làm chút công việc chân chạy cùng vài việc lặt vặt. Ngành luật sư gặp cao dẫm thấp, nếu không có một chút quan hệ, căn bản sẽ không có người moi tim đào phổi thật tâm giúp ngươi a. Lý Bắc Phương ở đời trước, hắn nổi danh sau khi tiếp nhận một vụ án.

Nhưng thời điểm hắn vừa mới nhập nghề, hắn chỉ có thể đi theo lão luật sư ra tòa, cơ hội của hắn gần như là không có, làm nhiều nhất, chính là giúp cấp trên soạn thảo giấy thỏa thuận li hôn thôi a.

Vài năm sau, Lý Bắc Phương mới có được một số tiền lớn.

Còn hắn bây giờ, vẫn như cũ, làm cái người đi theo lão sư đến mỗi vụ án, làm việc lặt vặt, hắn có rất ít cơ hội có thể chính thức làm một người luật sư chân chính.

Sở luật sư có nhiều người như vậy, nhìn qua luật sư so với hắn mạnh hơn rất nhiều, Lý Bắc Phương cũng thật bất ngờ, Khương Sam thế nhưng sẽ trực tiếp tìm tới hắn, hắn lúc này sinh hoạt dị thường túng quẫn, thời điểm tiếp vụ án hắn phi thường cao hứng, xử lý công việc cũng thập phần nghiêm túc.

Khương Sam thái độ vẫn luôn phi thường khiêm tốn, thẳng đến cuối cùng cô mới nói ra khổ sở của chính mình, kể toàn bộ sự tình: "Là như vậy, tôi hiện tại còn đến trường, trường học quản nghiêm, bình thường căn bản là ra không được, theo lý thuyết, trên danh nghĩa các loại sản nghiệp của ba ba ta, hẳn là do tôi đứng tên nhận về. . . Nhưng tình huống hiện tại của tôi....."

Trong ngực truyền đến từng đợt kích động, Lý Bắc Phương không chút do dự nói: "Không quan hệ, cô trước tiên cứ đến trường, chứng cứ cùng sự tình tôi sẽ nghĩ biện pháp, việc học của cô trọng đại, không cần chậm trễ thời gian cô đến trường. Vụ án này của cô nói ra cũng không tính là một vụ án lớn, chính là hơi phiền toái một chút, nhưng chung quy, theo luật pháp cô vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn, những người đó cho dù có mưu đồ, cũng phải nhìn xem chuôi mộc chùy* dưới tay quan tòa có đồng ý hay không a."

(chuôi mộc chùy*: ta để nguyên văn, theo ta cái này chắc là cái búa nhỏ mà thẩm phán hay dùng a...ta cũng k thuộc lắm)

Khương Sam rốt cuộc triệt để yên lòng, người khác không biết, cô so với ai đều biết bản lãnh của Lý Bắc Phương, có thể có được một câu nói của hắn, so với cô chạy loạn đều muốn hữu dụng hơn nhiều.

Sau khi cùng Lý Bắc Phương thảo luận xong, Khương Sam thấy thời gian còn sớm, chính là đến thời điểm ăn cơm trưa.

Nếu như cô nhớ không sai, trước bốn ngày, chính là ngày hôm nay, Khương Vi đi Anh quốc, cô ta liền tổ chức một bữa tiệc, như vậy, cô cũng nên trở về một chuyến, nhìn thấy người cũ a.