Trương Phức Uất hai tay nắm thật chặt, cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Khương Sam chỉ cần nói một hai câu, cô ta liền từ thế chủ động biến thành bị động, không phản bác được gì, cô ta bị chọc tức đến nỗi, gần như muốn bẻ gãy cả cây lược trong tay.

"Ba!"

"Không chải!"

"Tốt lắm tốt lắm, bạn đây là đang làm gì đâu." Lô Trân vội đi ra hòa giải, đem Trương Phức Uất còn đang thở phì phò, một lần nữa ấn trở về chỗ ngồi, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Buổi tối kéo ca (ta k biết là gì nữa, để nguyên văn), đội của Bạch huấn luyện viên cách vách khéo cũng ở đây, bạn xác định không cần ăn diện?"

Nghe thấy thế, Trương Phức Uất lúc này mới an tĩnh lại, ngồi tại tại chỗ thở phì phò, ánh mắt sắc như dao nhìn nhìn Khương Sam, Khương Sam không nhìn cô ta, cô vẫn như cũ, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, không biết là cô đang suy nghĩ cái gì.

Khâu Bảo nhìn bên này lại nhìn bên kia, cô biết Trương Phức Uất nói như thế là có ý gì, nhưng cô càng tin tưởng vào nhân phẩm của Khương Sam hơn. Hơn nữa, thời điểm Khương Sam an tĩnh, cô giống như là một tiểu thiên sứ từ trong cổ văn đi ra vậy, cùng ở chung một chỗ với cô, Khâu Bảo có một loại cảm giác rất ư là thoải mái.

Khâu Bảo ỷ lại ở trên giường của Khương Sam, một tay chủ động ôm cánh tay của Khương Sam, ngồi bên cạnh, mắt to tròn xoay chuyển trái phải.

Khương Sam đối với việc Trương Phức Uất giơ chân khiêu khích, cô căn bản không để vào mắt, chỗ nào có phụ nữ chỗ đó liền có chiến tranh, cô luyện vũ nhiều năm, hàng năm đều ngâm trong một đám nữ sinh, việc này sớm nhìn quen lắm rồi, bất quá, trong dĩ vãng, người trong đội của cô, đều đối với cô hơi có chút kiêng kị, cũng không dám khiêu khích cô trắng trợn như vậy.

Nhưng là, trong Khương gia có Khương Vi còn có cả minh chứng là Bạch Liên hoa, lấy thủ đoạn của Khương Vi không biết so với Trương Phức Uất cao hơn bao nhiêu lần a, nếu đem Trương Phức Uất mang ra so sánh với Khương Vi, cô ta căn bản không là gì a.

Cô bây giờ là đang nghĩ đến việc khác.

Lần trước, cô cùng Bạch Kỳ gặp nhau, thời gian đã qua ba ngày, Bạch Kỳ không có chủ động đến tìm cô.

Thời gian cứ một ngày lại một ngày trôi qua, trong lòng Khương Sam không phải là không vội, nhưng cô cũng biết, có một số chuyện không gấp thì sẽ không đến.

Kiếp trước cô nhiều lần quấn lấy Bạch Kỳ, muốn hắn giúp cô xin giấy công chứng xuất nhập, đều bị hắn lấy đủ loại lý do để cự tuyệt, bản tính Bạch Kỳ rất nghiêm cẩn, rất ít tình huống, tình cảm của hắn có thể ảnh hưởng đến quyết định của mình, đời này, tuy rằng hắn đã đáp ứng, nhưng Khương Sam biết, trong lòng hắn tất nhiên vẫn không nguyện ý.

Khương Sam biết, mình bây giờ chỉ có thể đợi, đêm nay kéo ca chính là thời cơ thích hợp nhất, nếu không ngoài dự liệu của cô, lấy tính tình của Bạch Kỳ, hắn hôm nay sẽ tới gặp cô.

Đương nhiên, nếu như Bạch Kỳ đột nhiên đổi ý không chịu giúp cô, cô có thể lập tức nghĩ ra biện pháp khác, chẳng lẽ thật sự làm trái với quy định của trường học liền xông ra ngoài, cô cũng không thể ngu ngốc như vậy đi.

Bạch Kỳ là nghiên cứu sinh trường T, không ai biết trong nhà hắn là làm cái gì, nhưng có thể nhìn ra với bộ dáng của hẳn, gia cảnh hẳn là rất tốt, hơn nữa ngoại hình của hắn khá suất sắc, rất được rất nhiều cô gái trẻ mến mộ, bởi vậy tuy rằng lúc ở trường, hắn thường xuyên làm ra bộ dáng người khác chớ gần, nhưng hắn vẫn được rất nhiều nữ sinh chào đón.

Lần này, hắn phá lệ đáp ứng, sang bên này làm huấn luyện viên một đoạn thời gian, lập tức liền nhấc lên một làn sóng, chính là toàn bộ giống cái ở trường T bị rối loạn nội tiết tố mãnh liệt.( t/g miêu tả a..

Chữ viết của Bạch Kỳ thanh tú, chữ viết không nhanh không chậm, mang theo nét thản nhiên, cực kỳ giống với tính cách người này, bày mưu nghĩ kế, phảng phất vô luận phát sinh ra chuyện gì lớn hơn nữa, vĩnh viễn đều không quấy nhiễu được hắn.

Khương Sam nhíu mày, kiếp trước cô bị cảm tình làm mù hai mắt, trước giờ đều không có ý thức được qua, kể từ bây giờ, Bạch Kỳ đã bắt đầu đối với mối quan hệ của hai người kiêng dè đến loại trình độ này rồi a.