- Cảnh Dư?

- Ờ, mày cũng khôn đấy

- Mày có cháy thành tro tao cũng biết nhé

Giản Trí Hâm cầm lấy bàn tay đang đặt trên mắt mình gỡ xuống, vừa khúc cười vừa nói

- Thế mày đã nghĩ ra gì chưa?

- Nghĩ gì là nghĩ gì?

- Mày sẽ để tao làm gì nào?

- À, cái đấy để từ từ, giờ tao đói bụng rồi, đi ăn đi

- Ừm, đi thôi

Giản Trí Hâm gật gật cái đầu nhỏ làm vài cọng tóc lắc lư theo.

Trịnh Cảnh Dư không nhịn được đưa tay lên vuốt lại mất sợi tóc mất quy củ, tiện tay sờ s.oạng đám tóc mềm mại

- Cảnh Dư, mày nghịch gì đầu tao thế

- Không có gì, đi thôi

Trịnh Cảnh Dư đỏ mặt nhanh chân bước lên trước, bước chân ngày càng dồn dập.

Giản Trí Hâm cau mày khó hiểu nhanh chóng đuổi theo

Cái thằng này, lạ thật đấy

Giản Trí Hâm đuổi theo Trịnh Cảnh Dư, bỗng bị người trước mặt kéo vào một ngách tường.

Giản Trí Hâm toan lên tiếng thì bị Trịnh Cảnh Dư bịt miệng, anh ra dấu im lặng, Giản Trí Hâm cũng biết điều ngậm miệng nhìn về phía trước.

Lục Kì Phong cùng cô nàng nào đó đang thả thính nhau hết sức thân mật, hắn còn trưng ra bộ mặt phong tình hết sức quỷ quái.

Giản Trí Hâm chửi thầm một tiếng, rồi tự mắng bản thân lúc trước mù rồi mới mù quáng theo hắn ta.

Giản Trí Hâm sao lại không biết con người Lục Kì Phong phong lưu đa tình, chỉ là cậu tự lừa mình dối người, đến cuối cùng kết quả vẫn là tự chuốc lấy đau khổ.

Giản Trí Hâm cười xoà một cái, Trịnh Cảnh Dư cảm thấy người phía dưới không ổn, liền cúi đầu xuống nâng mặt người kia lên

- Trí Hâm, mày không sao chứ?

Giản Trí Hâm lắc đầu, sao là sao, đối với Lục Kì Phong bây giờ cậu chỉ cảm thấy đáng ghét, chỉ là đang thương tiếc cho bản thân của kiếp trước.

- Không sao, Lục Kì Phong anh ta vốn là như vậy

- Mày nói cứ như mày biết rõ anh ta ngoại tình vậy, lúc trước tao nói mày còn không tin

- Giờ tao tin rồi, được chưa thằng quỷ

Giản Trí Hâm đánh vào eo Trịnh Cảnh Dư một cái, người nọ bắt lấy cái tay không an phận của cậu giữ chặt lấy, Trịnh Cảnh Dư hỏi

- Vậy mày có định...

- Có, nhưng không phải bây giờ, tao phải đi lấp đầy cái bụng đã

- Ừm

Giản Trí Hâm kéo Trịnh Cảnh Dư ra khỏi ngách tường tiến về phía canteen đang đông nghẹt người.

Trịnh Cảnh Dư để mặc người trước kéo đi, khoé môi khó che đậy nụ cười thoả mãn.

Bỗng Giản Trí Hâm lên tiếng

- Tao xin lỗi

- Hả? Lỗi gì?

- Vì đã không tin mày, phụ lòng mày, tao hứa sau này sẽ tin tưởng mày vô điều kiện

- Hả? À ừ, thế thì tốt, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày

- Tao biết Cảnh Dư đệ tốt với tao nhất mà, bao cơm tao nhaa

Giản Trí Hâm quay người lại ép sát thân vào Trịnh Cảnh Dư lấy lòng, trên mặt bày ra biểu cảm cún con đáng yêu muốn xỉu.

Đôi mắt đen láy to tròn chớp động quả thực khó từ chối, cộng thêm cánh môi mềm mại khép mở.

Đệt, Trịnh Cảnh Dư không thể từ chối nam nhân này mà.

- À ờ, tránh ra đi, không cần đứng sát vậy

Trịnh Cảnh Dư vội vàng tách Giản Trí Hâm ra rồi đi nhanh về phía quầy đồ ăn, vành tai đã sớm nhuốm một màu đỏ hồng.

Giản Trí Hâm vui vẻ nhảy chân sáo ngồi vào một chiếc bàn để trống gần đó.

Cậu vừa chờ đợi vừa ngâm nga hát, tâm tình quả thực rất tốt.

Một tốp học sinh tầm 3,4 người đi đến trước mặt Giản Trí Hâm cắt đứt tâm trạng của cậu.

Giản Trí Hâm nhanh chóng hạ khoé môi, ánh mắt trở nên hung dữ nhìn mấy người trước mặt.

Một thanh niên nhỏ con, mặt búng ra sữa đứng giữa nhìn ánh mắt của Giản Trí Hâm liền trở lên lúng túng nhưng cậu ta vẫn cố tỏ ra cứng miệng

- Cậ...cậu Giản Trí Hâm, tôi...tôi nói cho cậu biết, mau mau tránh xa anh Lục Kì Phong, nếu không tôi...tôi sẽ cho cậu biết tay

Nói xong, cậu thiếu niên còn thở hồng hộc một hơi, gương mặt trắng sứ phảng phất vài tia hồng hào đáng yêu.

Giản Trí Hâm nghe xong thì bật cười, cậu đứng dậy đưa tay xoa tóc đối phương

- Lam Nhu ngoan, trẻ con không được hỗn với người lớn đâu biết không, mau về uống sữa mới nhanh lớn, biết không?

Lam Nhu nghe Giản Trí Hâm trêu trọc tức đến đỏ mắt, hai má phúng phính phồng lên, đôi mắt trừng lên nhìn Giản Trí Hâm như con mèo xù lông, không hề có tí uy lực nào.

- Giản Trí Hâm!!! Cậu....cậu trêu tôi, tôi nói cho cậu biết....tôi...tôi đã cao đủ rồi..

- Haha, tôi đùa thôi Lam Nhu, cậu yên tâm, tôi đã nghĩ thông rồi.

Thực ra tôi thấy, anh Lục Kì Phong quá mức hoàn hảo, một tên như tôi quả thực không xứng, có khi còn cản đường anh ấy.

Vậy nên tôi sẽ sớm nói lời chia tay với anh ấy, tôi thấy anh Lục Kì Phong và Lam Nhu mới thực là một cặp đẹp đôi, tôi không thể không hiểu chuyện mà cản trở hai người được, cậu nói xem có đúng không?

Lam Nhu nghe Giản Trí Hâm nói cảm thấy cậu nói rất đúng ý mình, liền vui như trẩy hội gật đầu lia lịa.

Giản Trí Hâm còn bồi thêm một câu

- Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi đã tìm được ý trung nhân rồi, có phải tôi nên giải thoát cho tôi và anh Kì Phong để cả hai có được hạnh phúc chính đáng không nào?

- Đúng đúng, Giản Trí Hâm, tôi không ngờ cậu lại hiểu chuyện, nói năng lí lẽ như vậy.

Ủa, mà ý trung nhân của cậu là ai?

Giản Trí Hâm bụm miệng cười khúc khích.

Đúng lúc này, Trịnh Cảnh Dư cầm khay thức ăn nhàn nhã đi tới, vừa đặt khay thức ăn xuống chưa hiểu chuyện gì đã bị Giản Trí Hâm kéo lại.

Giản Trí Hâm nín cười nói

- Đây, bạn trai tôi đây này

Trịnh Cảnh Dư nhíu mày nhìn Giản Trí Hâm, lại quay sang nhìn Lam Nhu với ánh mắt khó hiểu.

Nhưng Lam Nhu đơn thuần chỉ cảm thấy ánh mắt của Trịnh Cảnh Dư như sắp giết người tới nơi, liền vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi kéo anh em cút thẳng.

Giản Trí Hâm nhìn bóng dáng bọn họ ba chân bống cẳng rời đi liền ôm bụng cười ha ha, hoàn toàn quên mất bản thân đã bỏ quên Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư nắm lấy cổ tay Giản Trí Hâm, gằn giọng hỏi

- Là sao? Nói rõ

- Hahaha...từ từ, đợi tao tí...mặt Lam Nhu tái mét buồn cười quá...hahaha

Giản Trí Hâm lăn ra bàn cười một trận lớn thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Trịnh Cảnh Dư nghĩ chắc hẳn tên này còn lâu mới nhịn được cười bèn cầm đũa dùng cơm trước.

Hai người một bên đằng đằng sát khí ăn cơm, một bên cười lăn cười bò, khó khăn lắm mới nhấc được đũa lên dùng cơm tạo thành một khung cảnh có 1-0-2, khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Trịnh Cảnh Dư kéo Giản Trí Hâm lên sân thượng.

Sân thượng bình thường rất ít người lên, bây giờ lại đang trong giờ nghỉ trưa, lại càng ít người nên mặc nhiên sân thượng giờ nghỉ trưa hoàn toàn thuộc về Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư đẩy người ngồi xuống, anh nắm lấy vai Giản Trí Hâm ghì chặt

- Trí Hâm, này nói được chưa?

- Có gì đâu, tao muốn Lam Nhu không làm phiền tao về Kì Phong nữa nên tao mới bảo mày là bạn trai tao, tao biết Lam Nhu sợ mày mà.

Nhưng không ngờ, vẻ mặt của cậu ta lại phong phú như vậy...hahahaa

Giản Trí Hâm lần nữa ngã lăn ra đất cười đến sảng khoái.

Trịnh Cảnh Dư đen mặt nhìn người kia, một ý nghĩ đen tối xẹt qua đại não.

Trịnh Cảnh Dư mỉm cười, miệng lẩm bẩm

- Mày nói tao là bạn trai mày?

- Đúng vậy

- Vậy thì đừng trách tao

Giản Trí Hâm ngẩng đầu dậy, Trịnh Cảnh Dư trực tiếp bắt lấy chiếc cằm nhỏ tinh tế giữ chặt lại.

Anh cúi đầu đặt lên môi Giản Trí Hâm một nụ hôn

Giản Trí Hâm mở to mắt, cơn buồn cười đã hoàn toàn tắt ngấm.

Cả cơ thể Giản Trí Hâm căng cứng

Đù, hình như có gì đó sai sai?!!!.