Giản Trí Hâm đến trước cửa phòng Trịnh Cảnh Dư, bạo dạn lúc nãy đã biến đâu hết, chỉ còn lại ngượng ngùng.

- Vậy mà....đã chạy đến tận đây rồi

Giản Trí Hâm đưa tay lên toan gõ cửa, lại hạ tay xuống, bàn tay nắm lấy gấu áo vò đến là nhàu nhĩ.

Phía sau cánh cửa, Trịnh Cảnh Dư cũng như ngồi trên đống lửa.

- Vậy đã đẹp trai chưa nhỉ?

Trịnh Cảnh Dư đi đi lại lại, bàn tay không ngừng vuốt vuốt mái tóc rối do hóng gió.

Cốc cốc

Khoảnh khắc bàn tay Giản Trí Hâm gõ vào cánh cửa hai tiếng cốc cốc lảnh lót, trái tim hai người như dừng lại.

Trịnh Cảnh Dư nhanh chóng hoàn hồn, dùng tốc độ nhanh nhất ra mở cửa.

Giản Trí Hâm đứng trước cửa, bởi vì thấp hơn Trịnh Cảnh Dư một chút mà cậu phải ngước mắt lên nhìn, dưới góc nhìn của Trịnh Cảnh Dư, Giản Trí Hâm đặc biệt khả ái.

Trịnh Cảnh Dư kéo Giản Trí Hâm vào trong, tay còn thuận tiện khoá cửa lại.

- À ừm....Cảnh Dư, mày cũng chưa ngủ sao? Hay là do tao...

- Không phải do mày đâu, tao mất ngủ thật

Trịnh Cảnh Dư bày ra bộ dạng mệt mỏi, bàn tay đưa lên miệng ngáp ngáp hai cái.

Giản Trí Hâm phì cười, cái tên Cảnh Dư này vẫn diễn một cách gượng gạo như vậy.

Tiếng cười của Giản Trí Hâm nhẹ nhàng vang lên, để lại dư vị ấm áp trong lòng Trịnh Cảnh Dư.

Ước gì kiếp trước, anh có thể bảo vệ nụ cười này.

Trịnh Cảnh Dư chua xót nghĩ, lại không nhịn được xoa đầu người nọ.

- Đi ngủ thôi

Trịnh Cảnh Dư kéo Giản Trí Hâm đến giường, ấn cậu ngồi xuống.

Giản Trí Hâm lúc này mặt đã ngượng chín đỏ như quả cà chua, cậu máy móc làm theo lời của Trịnh Cảnh Dư, đầu nhỏ không ngừng vẽ ra viễn cảnh đen tối.

- Sao mặt mày đỏ thế, ốm sao?

Trịnh Cảnh Dư đưa tay lên, Giản Trí Hâm lại nhanh chóng lăn vào trong góc tường nằm an ổn

- Kh...không, ngủ thôi

Trịnh Cảnh Dư phì cười, mèo nhỏ của anh ngại rồi, thật đáng yêu.

Trịnh Cảnh Dư vốn dĩ định li khai khỏi Giản Trí Hâm một thời gian, để cậu có thời gian suy nghĩ.

Nhưng chưa kịp tách ra, người trong lòng đã chủ động tìm đến, còn ngoan ngoãn nằm trên giường.

Hầy, li khai gì đó quan trọng gì chứ? Ngủ không phải quan trọng hơn sao?

Trịnh Cảnh Dư chậm chạp trèo lên giường.

Cảm nhận được tấm nệm có chút lún xuống do người nọ trèo lên, vành tai Giản Trí Hâm lặng lẽ đỏ lên, cả người cuốn chặt tấm chăn mỏng, như muốn bọc bản thân vào một cái bao.

- À này...Cảnh Dư...

- Sao?

Trịnh Cảnh Dư đã yên vị nằm trên giường, ánh mắt chuyên chú nhìn tấm lưng của người nọ.

- Tao...tao xí góc trong này nhá, mày không được lăn vào

- Tao lăn vào có sao đâu? Hồi nhỏ cũng toàn ngủ chung còn gì?

- Không được! Giờ tao cả mày lớn rồi

- À à, Quả Quả lớn rồi, còn tao vẫn bé lắm

- Không được gọi tao là Quả Quả!!

Giản Trí Hâm bị gọi tên cúng cơm liền ngại ngùng quay phắt người lại mắng Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư nhìn gương mặt đáng yêu ửng lên vài vệt hồng, máu trêu chọc liền nổi lên

- Sao thế Quả Quả?

- Không phải Quả Quả mà!!

Giản Trí Hâm tức giận, hai má phồng lên giống như con mèo nhỏ xù lông, không hề có tí sát thương nào.

Trịnh Cảnh Dư kéo người vào lòng, từ trên đỉnh đầu Giản Trí Hâm nói xuống

- Ừ, không phải Quả Quả, là Trí Hâm.

Trí Hâm ngủ thôi nào

Giọng nói êm như nước lọt vào tai Giản Trí Hâm, đánh tan cơn tức nơi lồng ngực.

Âm thanh trầm trầm từ tính vang lên, vừa có sức quyến rũ, lại khiến người khác bất giác tuân theo.

Giản Trí Hâm ngoan ngoãn nằm trong lòng Trịnh Cảnh Dư, ngoan như một chú mèo con.

Trịnh Cảnh Dư nhẹ nhàng vỗ lưng Giản Trí Hâm, từ từ đưa cậu vào giấc ngủ.

Giản Trí Hâm nằm trong lòng Trịnh Cảnh Dư không dám cựa quậy nhiều.

Cảm nhận hơi ấm của người nọ, mùi hương man mát, cùng vài nhịp vỗ lưng đều đều, Giản Trí Hâm nhanh chóng chìm vào mộng.

Thấy người dưới thân nằm ngoan ngoãn, Trịnh Cảnh Dư khẽ cúi đầu kiểm tra.

Xác nhận được Giản Trí Hâm đã ngủ, Trịnh Cảnh Dư mới từ từ siết chặt vòng tay, âm thầm hưởng thụ Giản Trí Hâm.

Mái tóc Giản Trí Hâm dày, bồng bềnh như sóng nước, lại mềm mại như bông.

Hương hoa thoang thoảng từ cơ thể Giản Trí Hâm đưa vào hai cánh mũi của Trịnh Cảnh Dư, khiến anh mê mẩn.

- Trí Hâm, em đang nằm ngay đây, trong vòng tay tôi, vậy mà tôi vẫn rất bất an...

- Trí Hâm, tôi yêu em

Trịnh Cảnh Dư cúi đầu, hôn nhẹ lên mí mắt đang nhắm nghiền của Giản Trí Hâm.

Giản Trí Hâm khẽ cựa mình, cả cơ thể dính sát vào Trịnh Cảnh Dư, bàn tay cũng đặt lên eo Trịnh Cảnh Dư, ôm lấy anh như con gấu bông lớn.

Trịnh Cảnh Dư được ôm, trong thâm tâm thoả mãn vô cùng.

Anh khẽ bật cười thành tiếng, từ từ nhắm mắt.

Cỗ nhiệt ấm áp người nọ mang lại nhanh chóng đưa Trịnh Cảnh Dư vào giấc ngủ sâu.

Buổi sáng, mặt trời lên cao chiếu từng tia sáng vào phòng, rải lên chiếc giường nọ từng vệt nắng sớm.

Có vài tia nắng tinh nghịch đậu lên mi mắt người trên giường, thành công đánh thức Trịnh Cảnh Dư.

Trịnh Cảnh Dư từ từ mở mắt, việc đầu tiên là nhìn Giản Trí Hâm.

Không phải là mơ

Tuyệt quá!

Trịnh Cảnh Dư đã từng nhiều lần mơ thấy bản thân và Giản Trí Hâm ở chung một chỗ, như một đôi uyên ương quấn quít.

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, hết thảy đều là mộng mị do bản thân tự tạo ra, Trịnh Cảnh Dư vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng hôm nay khi mở mắt, Giản Trí Hâm vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, bờ ngực phập phồng theo hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng mi cong, dài, tất cả đều khiến Trịnh Cảnh Dư vui sướng.

Trịnh Cảnh Dư chưa bao giờ ở trên giường quá năm phút, nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Anh quyết định nằm lại, nhìn ngắm người trong lòng.

Giản Trí Hâm khẽ nheo mày, hai mắt vẫn nhắm nghiền, có lẽ do nắng chiếu vào mi mắt cậu.

Trịnh Cảnh Dư cẩn thận gỡ tay Giản Trí Hâm ra, anh rời giường đóng lại cửa sổ, căn phòng chìm vào bóng tối.

Trịnh Cảnh Dư lại trèo lên giường, tiến đến chỗ của Giản Trí Hâm.

Trịnh Cảnh Dư cúi thấp đầu, đặt lên đôi môi hồng nhuận của Giản Trí Hâm một nụ hôn phớt.

- Chào buổi sáng, Trí Hâm..