Nụ hôn của anh từ khóe môi cô, hướng lên trên, làn môi ẩm ướt lướt qua gò má trắng noãn không tì vết, nhẹ nhàng chạm vào làn mi khẽ run của cô, dịu dàng hôn lên trán, sau đó lại hôn trở về môi cô.

Đầu lưỡi nóng ấm cạy mở môi của cô, dịu dàng cũng không cứng rắn tách hàm răng của cô ra, hơi thở của hai người đan cài ở cùng một chỗ…

Nụ hôn kết thúc, hô hấp của anh cũng không bình thường, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, giống như bầu trời đêm đầy sao lộng lẫy, có thể hút hồn người khác.

Trán anh đặt trên trán cô, anh thấp giọng yêu cầu: “Nói lại lần nữa xem.”

“Này…” Đường Bội cười khẽ, nhắc nhở: “Bên cạnh còn có người đấy.”

Mặc dù vừa lên lầu hai đã bị Sở Quân Hàn ôm vào lòng, nhưng phản ứng của Đường Bội từ trước đến nay rất nhanh nhẹn, cô liếc mắt một cái đã nhìn rõ tình hình trên lầu hai.

Người đàn ông đứng bên cạnh Sở Quân Hàn, vừa anh tuấn vừa nghiêm túc, mặc âu phục màu xám đậm chỉnh tề, caravat được thắt cẩn thận, áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, hơn nữa trên mặt có đeo kính vừa nhìn thấy đã biết là một trong những tinh anh xã hội giống như Lục Tử Mặc.

“Ở đâu có người?” Sở Quân Hàn không nhịn được lại hôn hôn lên môi Đường Bội.

Môi cô cong lên nụ cười, khiến anh có xúc động muốn hôn mãi.

Dường như chỉ có như thế mới có thể nhấm nháp hương vị ngọt ngào và vui vẻ của cô.

Lúc Sở Quân Hàn ôm Đường Bội vào lòng, Văn Tư Miểu đã nhẹ nhàng rời di.

Chiếc hộp vốn được anh ôm trong ngực, nay lặng lẽ đặt dựa vào tường.

“Đây là cái gì?” Ánh mắt Đường Bội dừng trên cái hộp gỗ: “Cho em à?”

“Ừ.” Sở Quân Hàn cũng không nhìn chiếc hộp kia, ánh mắt chỉ nhìn Đường Bội đăm đăm, thuận miệng trả lời.

“Bên trong là cái gì?” Đường Bội vừa nói vừa khẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của anh: “Nếu đã tặng cho em, em phải xem thử mình có thích không đã?”

“Em! Này! Đúng là đang đùa với lửa!” Tay Sở Quân Hàn càng thêm dùng sức, mắt khẽ híp, cơ hồ nói gằn từng chữ.

Đường Bội sao có thể để ý đến những món quà người khác tặng cho mình? Nếu như cô thật sự để ý đến những thứ này, cũng sẽ không khiến anh thường xuyên không nhìn thấu, nắm không thấu.

Anh lại hôn lên trán của cô, không cho cô bươm bướm trong lòng thoát khỏi vòng ôm của mình, ngược lại càng ôm chặt hơn, thanh âm càng lúc càng khàn khàn, tràn ngập khát vọng nói: “Ngày mai không có thi đấu.”

“Hôm sau cũng không có.” Đường Bội cười thấp giọng, nói tiếp.

Nhiệt độ ở lòng bàn tay anh, không hề có cách trở chạm vào vai trần của cô, nhiệt độ ấy từ bả vai truyền vào trong lòng cô, khiến thanh âm của cô cũng trở nên khàn khàn:

“Sở thiếu đã chuẩn bị sẵn sàng để ‘phục vụ’ em sao?”

Nói xong, Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Hàn.

Nụ cười trên mặt giảo hoạt giống như hồ ly, sóng mắt lưu chuyển, dường như bọn họ đã trở về hôm ở mã trường, cô cười, cưỡi ngựa, không chút do dự kéo anh lên ngựa.

Trong nháy mắt đó, không chỉ có cô, kỳ thật, trong mắt anh, thế giới này chỉ còn lại nụ cười của Đường Bội!

Thời điểm bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy, cho dù Đường Bội từ trước đến nay là người cường hãn, trên mặt cũng xuất hiện hai đám mây hồng.

Cô rũ mi mắt xuống, hiếm khi ngoan ngoãn dựa vào người Sở Quân Hàn, lông mi dài che đi ánh sáng trong mắt, lẩm bẩm tựa như nỉ non tiết lộ sự khẩn trương của cô: “Hôm nay em ôm anh một lần, anh ôm em một lần, xem như hòa.”

Sở Quân Hàn cuối cùng cũng cười thành tiếng.

Từ góc của cô nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy độ cong khóe môi anh.

Cũng có thể cảm nhận rõ ràng, ngực anh đang phập phồng.

Tiếng tim không còn đập bình tĩnh khiến anh cảm thấy trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Đẩy ra cửa phòng chỗ ở của cô, anh cúi người, hôn lên môi Đường Bội.

Giường lớn hãm sâu xuống, drap giường vẫn còn mùi thơm của ánh mặt trời khiến cả người Đường Bội cảm thấy ấm áp.

Cô đưa tay ôm lấy vai anh, nhìn đăm đăm vào đôi mắt sâu như hồ nước tĩnh mịch của anh, chậm rãi nhón người lên, chủ động hôn lên môi của anh.

Ngọn đèn trong phòng đã tắt, rèm cửa sổ không được vén lên trọn vẹn, một luồng ánh sang dịu dàng chui vào trong phòng, chiếu vào trên thân hình hai người đang dây dưa.

Đến khi chân trời lộ ra ánh sáng bạc, Đường Bội mới nằm lên giường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, khóe môi cong lên nụ cười yếu ớt, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.

Sở Quân Hàn nhắm mắt lại nằm ngửa bên cạnh cô, mới bình ổn lại hơi thở một lát, thì anh không nhịn được nắm lấy bàn tay mềm mại đang tác quái trên mặt mình thấp giọng uy hiếp:

“Lại đùa với lửa…”

Đường Bội cười haha: “Sở thiếu, cũng là lần đầu tiên sao?”

Sở Quân Hàn cũng không mở mắt, xoay người dùng một tay ôm lấy Đường Bội, để đầu của cô dựa vào trong lồng ngực của mình.

Anh cũng không trả lời vấn đề, mặc dù đó không phài chuyện gì mất mặt, nhưng với thân phận và địa vị của mình, chuyện tối hôm qua, lần đầu tiên anh không kiểm soát được bản thân mình.

Anh chỉ ôm thân thể Đường Bội vào lòng, thân thể cô vừa vặn khảm vào trong lồng ngực anh, khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cằm nhẹ nhàng cọ xát trên tóc cô hai lần, dịu dàng nói:

“Ngủ đi.’

Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không ngủ được.

Quanh năm huấn luyện gian khổ, không những rèn luyện cho cô có phản ứng nhạy cảm và bản lĩnh nhanh nhẹn, hơn nữa còn tôi luyện cho cô một ý chí cứng cỏi như sắt thép.

Ngón tay cô nhẹ nhàng trượt xuống ngực anh, tối hôm qua đã hoàn toàn chứng thực suy nghĩ của cô- Sở thiếu gia thoạt nhìn không quá cường tráng, nhưng vóc người cũng rất khỏe mạnh!

“Đường Bội!” Sở Quân Hàn nắm lấy bàn tay đang phá phách của cô, thanh âm khàn đến nỗi khiến lòng Đường Bội cũng run rẩy theo: “Còn như vậy, thì đừng mong được ngủ.”

Đường Bội buồn bực cười một tiếng, hai tay ôm lấy eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh, thấp giọng nói: “Được rồi, được rồi, ngủ đi, ngủ đi.”

Sở Quân Hàn thuận thế ôm cô chặt hơn một chút, giọng điệu ban nãy tuy rằng hơi trách móc nhưng càng nhiều thêm thỏa mãn nói không nên lời.

Một người kiêu ngạo, kiên cường, độc lập như Đường Bội, có lẽ cũng chỉ ở trước mặt anh, mới lộ ra một mặt như thế.

Mang theo sự thỏa mãn, Sở Quân Hàn có một giấc ngủ ngon trước nay chưa từng có

Khi Đường Bội tỉnh lại, bên người vẫn còn lưu lại hơi ấm, có lẽ Sở Quân Hàn vừa mới thức dậy không lâu.

Cô vừa mới chuẩn bị rời giường, rửa mặt chải đầu, thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Sở Quân Hàn còn chưa bước vào thì mùi sữa sẽ nhẹ nhàng bay vào trước.

Trong tay anh cầm một cái khay, chờ anh đặt chúng lên bàn, lúc này mới xoay người nói với Đường Bội: “Đói bụng rồi phải không? Dậy ăn chút cháo đi.”

Đường Bội quả thật hơi đói bụng, nhưng cô không gấp.

Cô khởi động thân thể dựa vào đầu giường, hai tay đặt ở trên ngực, nhìn Sở Quân Hàn: “Đây là cái gì?”

Sở Quân Hàn đã múc cháo ở trong nồi đặt ở trên khay vào trong hai chén sứ trắng nhỏ, chần chờ một lát. Anh đưa lưng về phía Đường Bội, khiến đối phương không nhìn rõ biểu cảm của mình:

“Anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng bố mẹ anh ở chung với nhau, nhưng anh nghĩ, cho dù là lần đầu tiên anh nấu cháo, em cũng bằng lòng ăn thử.”

Anh nói xong liền đi tới bên giường, đưa áo ngủ sạch sẽ cho Đường Bội.

Trong chén sứ trắng là một món cháo sữa hương thơm lừng, hơn nữa có có đĩa thức ăn nhỏ.

Sở Quân Hàn đưa tay cầm lấy thìa khuấy cháo giúp Đường Bội, khói chậm rãi bốc lên, làm mơ hồ những cảnh tượng trước mắt cô, khiến cô cảm thấy có chút gì đó không chân thực.

“Nếm thử có ngọt hay không?” Sở Quân Hàn nói, sau đó đưa thìa cho Đường Bội: “Nếu chưa ngọt có thể bỏ thêm đường.”

Anh giàu có nhất nước, nắm giữ vô số tài sản, khách sạn và nhà hang nhiều vô số kể, chỉ cần bằng đồng ý, mỗi ngày có thể đổi ăn ở một nhà hang khác nhau, ăn đến già có lẽ cũng không lặp lại món ăn.

Nhưng Đường Bội tin, trên thế giới này, không ai có thể nếm thử món cháo sữa do đích thân Sở thiếu gia tự tay nấu.

Cô cầm lấy thìa, nhẹ nhàng gõ lên thành chén, vang lên tiếng đinh đinh đang đang, cười khẽ nói: “Bát cháo này, em sợ mình không có tiền trả.”

“Không sao, em nhất định có thể thanh toán hóa đơn nổi.”

Anh đã uống một hớp nhỏ, môi và răng tràn đầy hương thơm của sữa.

Lúc anh đứng lên, cúi người hôn Đường Bội, thì mùi sữa lặng lẽ tràn ngập vào môi lưỡi của hai người.

Đường Bội hơi rũ mi mắt xuống, hàng mi run run đã tiết lộ một ít tâm sự của cô, khiến tâm tình của anh càng thêm vui vẻ.

Sau một lúc lâu, Đường Bội đặt tay ở sau gáy của anh, chủ động hôn sâu hơn.

Chờ khi hai người tách ra thì gò má Đường Bội đã phiếm hồng, khàn giọng cười nói với Sở Quân Hàn: “Em cảm thấy lòng đã đủ ngọt rồi, không cần cho thêm đường nữa.”

Cô suy nghĩ một chút lại nhẹ nhàng hôn hôn lên môi anh, bổ sung: “Ta sắp ngọt đến phát ngấy rồi.”

Thật sự ngọt khiến người ta phát ngấy chết suốt 3 ngày!

Đáng tiếc, 3 ngày sau đó, Tần Hạo Diễm đã liên tục gọi điện thoại đoạt mệnh, thúc giục mọi người trong đoàn phim ‘Chiến Ca’ muốn bắt đầu quay ngoại cảnh.

Sở Quân Hàn không thể rời xa Đường Bội nên nghĩ muốn nhường mã trường Vân Tiêu để anh ta quay ngoại cảnh.

Nhưng tính tình của Tần Hạo Diễm rất cổ quái, luôn thích làm theo ý mình quen rồi. Ngàn thiên vạn chuyển, cuối cùng chọn sa mạc hoang vắng ở vùng Tây Bắc để quay ngoại cảnh.

Thời gian chuẩn bị đến Tây Bắc quay phim vẫn còn nửa tháng, là vì trước đó Hạ Tử Diệu tự ý sửa đổi cảnh diễn, nên Tần Hạo Diễm cũng thuận tiện sửa lại phần ngoại cảnh.