Đường Bội nghe vậy cười mà không nói.

Tào Mạn Mạn hỏi cô thế nhằm mục đích gì cô cũng lười đi suy nghĩ, dù sao rốt cuộc cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng cô biết, trên đời này có lẽ thực sự không có Liễu Hạ Huệ, song, đối mặt với một người trên đời này không thiếu phụ nữ tình nguyện sa vào lòng anh thì lựa chọn của Bạch Chỉ San quả là quyết định ngu ngốc.

Quả nhiên, Sở Quân Hàn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta, sau đó chuyển ánh mắt rất nhanh, hờ hững nói: “Tôi chỉ cưỡi ngựa nhanh nhất, cũng chỉ ôm người đẹp nhất.”

Anh cũng không từ chối trắng trợn, nhưng ngụ ý lại rất rõ ràng.

Bạch Chỉ San rốt cuộc cũng không kìm chế được nước mắt, lẳng lặng rơi xuống.

Lời cự tuyệt lạnh lùng trước mặt nhiều người như vậy, đối với cô mà nói còn nhục nhã, đau đớn hơn so với trời sập!

Đường Bội!

Bạch Chỉ San không dám tiếp tục trêu chọc Sở thiếu. Môi đỏ mọng no đủ cơ hồ đã bị cô ta cắn nát!

Bạch Chỉ San cô thề với trời, tuyệt đối sẽ mang nỗi nhục hôm nay trả lại cho Đường Bội gấp 10 lần!

Thân thể mềm mại gắng gượng đã lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi những đả kích liên tục!

Bạch Chỉ San mặc trang phục cưỡi ngựa màu hồng, thân thể cô ta từ từ rơi xuống đất.

Hiện trường trở nên xôn xao!

Có lẽ không ngờ trong trận đấu lại xảy ra cảnh tượng như vậy, cho nên hai người dẫn chương trình có năng lực ứng biến khá ổn cũng trở nên cứng đờ!

Minh Hiên và Hạ Tử Diệu cũng không tự chủ liếc mắt nhìn Sở Quân Hàn một cái, lúc này mới song song từ trên chỗ ngồi đứng lên.

Đạo diễn và tổ quay phim là người của Minh Hiên, từ trước đến nay vô cùng hiểu tâm tư của Minh thiếu, vì thế lập tức chỉ 4 người quay phim khác kéo màn ảnh lại gần, ghi lại mỗi góc độ trên mặt Bạch Chỉ San, quay lại từng biểu cảm trên mặt của cô ta vào trong máy quay.

Minh Hiên quay đầu liếc nhìn đạo diễn và thợ quay phim, đối phương làm động tác OK với anh, anh không nói gì nữa, lại lạnh nhạt ngồi trên vị trí.

Người trong showbiz đều biết, cậu chủ nhỏ nhà họ Minh là người biên tâp chương trình tài giỏi, hơn nữa còn là người tạo nên ngôi sao. Nhưng càng đi sâu thì mọi người càng hiểu anh là Minh thiếu lãnh liệt và lý trí cao không thể chạm, chưa từng biểu hiện sự ôn hòa và mềm mỏng ở trước mặt người nào, lại càng cách biệt hơn so với anh.

Cho nên, ở hiện trường, người đưa tay nâng Bạch Chỉ San dậy chỉ có mình Hạ Tử Diệu.

Thậm chí anh còn vỗ nhẹ vào bả vai cô, cười ôn hòa với cô nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần để trong lòng.”

Một câu nói đã nhẹ nhàng giúp cô che đậy những vết thương dữ tợn, dường như cô ấy chỉ là một tuyển thủ thua trận chứ không phải trải qua màn khó xử vừa rồi.

Nước mắt cô lại rơi xuống nhanh hơn.

Được nâng dậy, Bạch Chỉ San nhìn thấy sự thờ ơ và không chút để ý trong mắt Minh Hiên, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy sợ hãi vô cùng.

Hai năm qua, tuy rằng Bạch Chỉ San nổi tiếng rất nhanh, nhưng bởi vì quá phô bày vẻ hồn nhiên ngây thơ nên con đường biểu diễn rất hẹp. Lúc này đây, là cơ hội công ty của cô rất vất vả mới giành được, hy vọng cô có thể thay đổi hình tượng trong cảm nhận của khán giả, có thể mở rộng con đường diễn xuất.

Đường Phỉ Phỉ và Thịnh Lan có hậu thuẫn vững chắc, Khương Dĩ Đồng lại có thực lực rất mạnh, công ty cũng không hy vọng cô đoạt giải quán quân.

Nhưng Bạch Chỉ San lại không ngờ, đi sai một nước khiến cô thua cả ván bài.

Chỉ sợ người bị loại từ vòng đầu tiên ngoài Đường Phỉ Phỉ với scandal khủng khiếp đó, người tiếp theo chính là cô.

Cô sợ tới mức cả người đều run rẩy lên, nếu như chuyện này thật sự bị đồn ra ngoài, vậy hình tượng của cô….

“Minh thiếu…” Nghĩ tới đây, Bạch Chỉ San bất chấp tất cả, đi vài bước đến trước mặt Minh Hiên, run giọng khẩn cầu: “Có thể…Có thể cho tôi thêm một cơ hội không? Bây giờ…Bây giờ…”

Cô nghẹn lời, đáng thương tội nghiệp nhìn Minh Hiên. Mắt hạnh thật to, trong ánh mắt là những ủy khuất và cầu xin không nên lời.

Minh Hiên nhìn cô, nhíu mày.

Bạch Chỉ San thấy thế, vội vàng tiến sát vài bước, cầu xin nói: “Minh thiếu, bây giờ tôi sẽ làm tốt hơn. Vừa nãy tôi ngồi không vững, tôi… hồi hộp quá.”

“Không được.” Lời nói giống như băng cứng được thốt ra từ môi mỏng của Minh Hiên, anh lẳng lặng nhìn Bạch Chỉ San, tiếp tục nói: “Không thể vì cô mà phá hỏng quy tắc của trận đấu.”

Nói xong, anh cũng không nhìn Bạch Chỉ San mà quay đầu gật đầu với nhóm cộng tác của mình, ý bảo họ tiếp tục.

Rất nhanh, đã có người của tổ công tác đến mời Bạch Chỉ San ra khỏi trận đấu, cô cắn răng, đôi mắt đẫm lệ lẳng lặng nhìn Minh Hiên vài lần, nhưng thấy anh ta từ đầu đến cuối vẫn không để ý đến mình mới cẩn thận theo nhân viên công tác rời khỏi.

Đường Bội vẫn luôn quan sát cả màn này, không khỏi ‘chậc’ một tiếng.

Sở Quân Hàn vô tình đến cỡ nào, cô có thể đoán được, nhưng không ngờ Minh Hiên lại là người quả quyết như vậy.

Đúng là người làm việc lớn thì không thể có lòng dạ đàn bà.

Cô xem như đã hiểu Minh Hiên thêm vài phần, ánh mắt nhìn về phía anh lại tràn ngập thưởng thức.

Bởi vì vòng đầu sẽ loại bỏ 2 người, mà Đường Phỉ Phỉ là một trong số đó, Bạch Chỉ San xem như là người thứ hai, Tào Mạn Mạn và Tuyên Mễ Kỳ xem ra may mắn hơi cô ta nhiều.

Khi Tào Mạn Mạn mở miệng lại, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái: “Các cô nói thử xem, Bạch Chỉ San có bị loại hay không?”

“Còn không sao?” Tuyên Mễ Kỳ cười lạnh một tiếng, có phần khinh thường nói: “Nếu như cô ta không bị loại thì Minh thiếu quá thiên vị rồi. Thật sự không xem trọng người xem.”

Tào Mạn Mạn không nhịn được liếc nhìn cô ta một cái.

Ngay cả Đường Bội cũng kinh ngạc nhìn cô.

Tuyên Mễ Kỳ ở trong nhóm luôn là người ít nói, không ngờ khi mở miệng lại dữ dội như thế.

Tuyên Mễ Kỳ lại cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tôi chính là không quen nhìn, có một số người tự cho là có mấy đồng tiền dơ bẩn có thể gạt bỏ tất cả sự cố gắng của người khác ở trong giới, những người dựa vào đồng tiền có thể tùy tiện sửa đổi quy tắc.”

“Minh thiếu, Sở thiếu, bọn họ không phải là người như thế.” Tào Mạn Mạn thè lưỡi cười nhìn rất đáng yêu, hai bên đều không thể đắc tội, cho nên nói như thế.

Tuyên Mễ Kỳ cười nhưng không nói tiếp.

Các cô ở đây cũng chỉ có 3 người, cũng bởi vì vậy cô mới to gan hơn bình thường, nói ra những lời vẫn luôn dằn ở đáy lòng.

Đường Bội liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, thành thật mà nói, bình thường Tuyên Mễ Kỳ để lại cho người khác ấn tượng không tồi, khiêm tốn lại ôn hòa, có thể giấu những suy nghĩ có gai này ở trong lòng và bày ra một mặt ôn hòa khác của mình, che đậy tốt như thế, quả thật là một nhân tài.

Cô cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Muốn thoát khỏi hiện tượng như vậy, thật ra rất đơn giản. Hoặc trở thành người đặt ra quy tắc, hay trở thành người không bị quy tắc trói buộc, nếu không cho dù có nhiều oán trách và bất mãn hơn nữa cũng chỉ khiến lòng bạn trở nên xấu hơn mà thôi.”

Cô nói xong cũng không hề nhìn Tuyên Mễ Kỳ cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cô ta nhìn mình, bắt đầu tiếp tục xem trận đấu kế tiếp.

Người biểu diễn kế tiếp là Khương Dĩ Đồng, kỹ thuật biểu diễn tương đối tốt, duyên với khán giả vẫn không không tệ, hơn nữa vài tháng trước cô ấy mới đóng một bộ phim cổ trang, cho nên vừa mới ra trận đã nhận được tiếng vỗ tay nhiệt tình của mọi người.

Chỉ là chuyện xảy ra vừa rồi khiến lòng cô hơi sợ hãi, vì thế cuối cùng cô vẫn trung quy trung cũ chọn Hạ Tử Diệu cũng không mang đến nhiều kinh ngạc lắm.

Người được sắp xếp biểu diễn cuối cùng, đương nhiên là ảnh hậu Thịnh Lan.

Cô ấy là ảnh hậu mới, nhân khí* vốn như ánh mặt trời ban trưa, phóng ngựa chạy đi, trên đường đều nghe được tiếng reo hò không ngừng của khán giả.

Thịnh Lan quả nhiên không khiến mọi người thất vọng, phong thái của ảnh hậu dĩ nhiên khác xa Bạch Chỉ San.

Cô ấy không lựa chọn Hạ Tử Diệu, người được mời những 3 lần, cũng không chọn Sở Quân Hàn, người khiến người khác dễ dàng vấp phải trở ngại, mà duỗi tay về phía Minh Hiên.

Thiếu gia nhà họ Minh từ trước đến nay luôn là đề tài thần bí, đi đến đâu cũng không thua kém tin tức về ảnh đế.

Lựa chọn của Thịnh Lan quả nhiên cực kỳ thông minh.

Minh Hiên tự mình sắp đặt tiết mục, trước mặt mọi người dĩ nhiên anh không thể không cho bọn họ một bậc thang để xuống. Anh đưa tay kéo bàn tay mềm của Thịnh Lan sau đó xoay người lên ngựa.

Tuấn mã cao lớn lập tức lao thẳng về phía trước, chở hai người, hình ảnh ấy lại hết sức đẹp mắt, cũng đổi lại một trận hoan hô và vỗ tay.

Chỉ là, chờ sau khi 6 người biểu diễn xong, người lưu lại hồi ức sâu nhất trong long khán giả, có lẽ là người con gái ngồi trên lưng ngựa giả vờ uống rượu, phóng túng bất kham, dám ôm Sở thiếu lên ngựa.