Một tháng kế tiếp, Tư Lăng liên tục dẫn theo Trọng Thiên xuống đáy biển tìm kiếm yêu thực Chúc Tâm Quả mà Tiểu Yêu Liên nói tới. Chỉ là Chúc Tâm Quả này biết di chuyển, sao có thể dễ dàng gặp gỡ. Lại bởi vì tính tình yêu gây sự của Trọng Thiên, vừa đến đáy biển liền xông ra quậy phá không kiêng dè, thường xuyên liên lụy Tư Lăng bị yêu thú ở đáy biển truy sát. Nhiều lần như thế, bất kể là kỹ năng chiến đấu hay là chạy trốn đều tăng lên vùn vụt, cũng coi như là một loại tu hành.

Dù càng ngày càng tiếp cận ngoại hải của Nam Hải, nhưng Tư Lăng vẫn không tìm được Chúc Tâm Quả, không khỏi có chút ủ rũ.

Ngay khi Tư Lăng cho rằng sau này mình không thể làm gì khác hơn là mang cái khuôn mặt này rồi hành sự cẩn thận, thì vị huynh trưởng đại nhân thờ ơ lạnh nhạt bấy lâu đột nhiên ném cho Tư Lăng một tấm mặt nạ màu trắng, nhìn không rõ là chất liệu gì. Chạm vào tay thì mát mát, lúc xoa vuốt cẩn thận thì cảm giác mịn màng, bỗng dường như có cái gì đó tiến vào trong óc, khiến lòng người rung động, hắn lập tức tập trung ý chí, ánh mắt vốn mơ màng liền trở nên thanh minh.

Lúc này, âm thanh lạnh như băng của Tư Hàn vang lên, "Mặt nạ này tên là Thiên Diện, là đại sư luyện khí thời kỳ Thượng Cổ - Tôn giả Thiên Cơ - luyện chế, người nắm giữ nó có thể biến ảo khuôn mặt tùy thích, khuyết điểm duy nhất là người có tâm chí không kiên định sẽ dễ dàng bị mê hoặc, thần chí không giữ được, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."

Tư Lăng nghe được vài câu trước, trong lòng vui mừng không ngớt, chờ khi nghe đến giải thích, trong lòng kinh sợ một hồi, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Vừa nãy mình mặc dù có chút khác thường, nhưng rốt cuộc vẫn bảo vệ tâm thần không bị mê hoặc. Cho nên đại ca đây là thử thách hắn, mà hắn đã đạt yêu cầu, nên mới mở miệng giải thích?

Nghĩ thế, hai mắt Tư Lăng sáng quắc mà nhìn chằm chằm nam tử ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn (đệm cói) đối diện.

Tư Hàn như ước nguyện của hắn, từ tốn nói: "Luyện hóa nó đi."

Sau khi nghe xong, Tư Lăng hết sức mừng rỡ, cảm kích nói: "Đại ca, cảm ơn huynh."

Lúc này, Yêu Liên đang ở bên cạnh gặm linh quả, bỗng chen miệng nói: "Đại ca, đã có mặt nạ Thiên Diện, vì sao lúc trước không cho Tư công tử luôn đi? Mấy ngày nay huynh ấy và chủ nhân tìm Chúc Tâm Quả rất cực khổ, thường xuyên bị yêu thú ở hải lý rượt đuổi chạy khắp nơi." Bày ra vẻ mặt ""người nào đó trông thật đáng thương"".

Tư Hàn nhắm mắt lại, không nói gì.

Mà lúc này Tư Lăng mới giật mình phát hiện, lập tức nước mắt giàn giụa. Đại ca, huynh đùa với đệ đó hả? Nhìn đệ bị yêu thú dưới biển rượt đuổi tán loạn vui vẻ lắm sao? Hay huynh coi đó là một loại tu hành?

Có mặt nạ Thiên Diện, Tư Lăng nhất thời cảm thấy cuộc sống thực sự là tốt đẹp. Sau khi luyện hóa xong, hình dáng biến ảo đầu tiên chính là đại ca nhà mình. Hắn chạy tới trước mặt đại ca, hưng phấn nói: "Đại ca, nhìn như vậy có giống huynh không?"

Tư Hàn nhìn đệ đệ ngốc mang mặt của mình mà lộ ra nụ cười ngốc nghếch kia, trầm mặc một chút, trực tiếp đưa tay đẩy đầu người nào đó ra hướng khác, mắt không thấy, tâm không phiền. 

"Đại ca sẽ không cười ngốc tới như vậy đâu." Tiểu Yêu Liên thành thực nói.

Trọng Thiên đang gặm một trái Yêu La Quả, đuôi vung vẩy vô cùng vui vẻ, hiển nhiên cũng tán đồng với Tiểu Yêu Liên.

Tư Lăng thẹn quá thành giận, khẽ niệm chú biến ảo trở về mặt mình, sau đó cong ngón tay bắn bay Tiểu Yêu Liên.

Nhìn bọn hắn đang đùa nháo, Tư Hàn hơi suy nghĩ, nói rằng: "Tư Lăng, lại đây."

Tư Lăng ngoan ngoãn đi qua, ngồi vào trước mặt Tư Hàn.

Tư Hàn lấy ra 2 hạt châu màu trắng to bằng ngón tay cái, nói rằng: "Đây là Linh Hồn Châu, nhỏ máu vào bên trong, nếu đệ gặp chuyện không may thì ta có thể cảm nhận được, đến lúc đó cũng có thể cứu đệ một mạng. Đệ nhỏ một giọt máu vào trong đi."

Tư Lăng chớp mắt, nhìn về phía Tư Hàn, sau đó gật đầu, cầm lấy một viên trong đó, nhỏ một giọt máu lên phía trên, khiến cho linh châu vốn màu trắng sữa đã biến thành màu đỏ tươi. Khi hắn còn đang nghiên cứu tìm tòi, Tư Hàn cũng nhỏ một giọt máu vào Linh Hồn Châu trong tay mình, sau đó  đưa nó cho Tư Lăng, lại cầm về Linh Hồn Châu có nhỏ máu tươi của Tư Lăng.

Đây là...

Tư Lăng mím mím miệng, muốn đem loại cảm giác khác thường kia đè xuống, nhưng thấy rằng đã có chút thất bại. Cảm giác kỳ lạ kia chấn động đến làm trái tim hắn có chút rung động, hai mắt đều nóng bừng. Thấy Tư Hàn nhìn sang, lập tức nhếch môi mỉm cười với hắn, sau đó đem Linh Hồn Châu tỉ mỉ cẩn thận mà cất giữ.

******

Lại quá mấy ngày, bọn hắn đến được khu vực ngoại hải của Nam Hải. Các đảo ở nơi này vô cùng dày đặc, một số đảo lớn có linh khí rất dồi dào, thậm chí một ít hải đảo có linh khí có thể so sánh với đại lục Trung Ương. Bởi vì nơi này tu sĩ cư trú nhiều, yêu thú thường không dám tới xâm phạm, khiến cho phạm vi mấy dặm bên trong đều không có yêu thú cỡ lớn.

Tư Lăng nhìn quần đảo dày đặc kia, không biết đi đâu mới tốt, bèn quay đầu nhìn về phía Tư Hàn.

"Đi Lưu Tiên Đảo." Tư Hàn nói, thấy ba đứa đều đồng thời nhìn về phía mình, giải thích: "Lưu Tiên Đảo và phái Thiên Tông có giao hảo, sư tôn bảo  ta đi vào trong đó một chuyến."

Nghe vậy, một người hai yêu đều không có ý kiến.

Tìm một nơi kín đáo thu hồi Phi Thiên Thuyền, Tư Lăng và Tư Hàn cùng bay hướng về Lưu Tiên Đảo.

Lưu Tiên Đảo cũng không phải hòn đảo to lớn nhất ở ngoại hải, chỉ được tính là loại đảo trung bình, bất quá linh khí trên đảo so với Tây Cảnh mà nói thì còn nồng đậm hơn nhiều.

Nộp phí vào đảo xong, Tư Hàn bay thẳng đến phủ của Đảo chủ trên đảo. Sau khi đưa ra thẻ bài của Thiên Tông phái, thủ vệ rất sảng khoái để bọn hắn đi vào, đồng thời phái người dẫn bọn hắn đến phòng tiếp khách.

Phủ của Đảo chủ rất lớn, bọn hắn đi gần như đã hơn hai khắc mới tới được một đại sảnh, nơi này là địa phương chuyên môn tiếp đón khách nhân của Phủ.

Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy trong đại sảnh còn có mấy người, hơn nữa còn là người quen.

"Tư tiểu đệ!" Liễu Thành Phong kêu lên, chờ khi nhìn thấy Tư Hàn bên cạnh Tư Lăng, hai mắt trợn trừng, "Tư sư huynh, sao huynh cũng ở đây?!"

Tô Hồng Phi cũng đi tới, thi lễ với Tư Hàn, thật lòng thật dạ mà nói rằng: "Tư sư huynh, chúc mừng huynh Kết Đan, sau này đã là Tư sư thúc."

Nghe được lời của Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong lúc này mới phát hiện tu vi của Tư Hàn đã tiến một cấp, nhất thời thầm nhủ trong lòng, quả nhiên là tên biến thái, mất tích hơn mười năm, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà Kết Đan, thật nên nói không hổ là thiên tài được sư môn xem trọng sao? Hơn nữa, dựa vào cảm giác của hắn, Tư sư huynh hiện tại tuy rằng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng e rằng còn mạnh hơn tu sĩ cùng cấp, thật không biết điểm mấu chốt của huynh ấy là ở nơi nào, sau này nên bớt trêu chọc huynh ấy thì hơn.

Tu sĩ Lưu Tiên Đảo dẫn bọn Tư Lăng tới thấy bọn họ nhận thức, cũng nở nụ cười, đem người giao cho Tần Hoài trong đại sảnh xong thì liền rời đi.

Khó được gặp mặt ở chỗ này, Liễu Thành Phong vội vã hỏi thăm Tư Lăng lúc Sát Ma tự bạo thì hắn đi nơi nào, mắt lộ vẻ thân thiết. Tư Lăng tự nhiên không thể nói thật, chỉ nói mình cũng tìm một hướng đào tẩu, đi vòng khá xa mới tới được đây, nửa đường thì gặp được đại ca gì đó. Còn Tư Hàn hơn mười năm qua đã đi đâu thì Liễu Thành Phong không dám hỏi.

Mà bọn Liễu Thành Phong sở dĩ ở đây là vì ứng theo lời mời của đám người Tần Hoài, đến đây dưỡng thương, dưỡng cũng đã được một tháng, hiện tại thương thế đã tốt, đang chuẩn bị ly khai.

Hai bên trò chuyện với nhau xong, Tư Hàn nhìn về phía Tần Hoài, nói rằng: "Ta có việc muốn gặp Đảo chủ các ngươi, không biết Đảo chủ các ngươi có ở đây không?"

Tần Hoài biết Tư Hàn là đệ tử nhập thất của Thanh Ngọc Chân Quân phái Thiên Tông, mà đảo chủ của bọn họ và Thanh Ngọc Chân Quân là bạn tốt nhiều năm, Tư Hàn cầu kiến tất nhiên có thể đi thông báo, chỉ tiếc là Đảo chủ của bọn hắn hiện tại không ở đây. Ông ấy đi thăm bạn, phải qua tháng mới trở về.

"Tư tiền bối có việc khẩn cấp sao?" Tần Hoài khách khí hỏi.

Tư Hàn gật đầu, "Sư tôn ta giao cho ta một thứ, dặn ta tự tay giao cho Đảo chủ của quý đảo."

Tần Hoài nghe xong, nhân tiện nói: "Không bằng Tư tiền bối cứ tạm ở lại trên đảo có được không? Ta sẽ cố gắng nhờ mấy vị sư huynh liên lạc với Đảo chủ, giúp ngài truyền đạt."

Tư Hàn gật đầu, nói câu ""làm phiền"".

Thấy Tần Hoài đi sắp xếp chỗ ở, Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi lại đây cáo từ Tư Hàn.

"Các ngươi phải về sư môn?"

Hai người thế nhưng lại phủ định, Liễu Thành Phong cười nói: "Tư sư huynh, Thanh Ngọc sư tổ hẳn là có nói cho huynh, còn năm năm nữa thì Thông Thiên Tháp ở đại lục Trung Ương sẽ mở ra. Tháp này mỗi năm mươi năm mới mở một lần, chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan tiến vào, đệ và sư tỷ dự định đi đại lục Trung Ương trước, sau đó tìm một chỗ bế quan tu luyện,  trong vòng năm năm phải xông tới Kim Đan kỳ, được tiến vào Thông Thiên Tháp."

Tư Hàn biết chuyện này, mấy ngày trước dùng Truyền Âm phù trò chuyện với sư phụ ở Thiên Tông phái, sư phụ có nói cho hắn, bảo hắn tạm thời không cần về sư môn, trước cứ thôn phệ luyện hóa Địa hỏa tìm được ở Huyễn Thiên bí cảnh, cố gắng tăng cấp bậc và tu vi của Băng Diễm lên rồi hẵn tiến vào Thông Thiên Tháp.

Nhớ tới, Tư Hàn lại nhìn về phía đệ đệ, kế hoạch lúc trước đã không theo kịp với biến hóa, xem ra đệ đệ là không có cách nào gia nhập Thiên Tông phái. Như vậy cũng tốt, trên người đệ ấy bí mật quá nhiều, khó đảm bảo sẽ không bị những lão quái trong sư môn phát hiện, mà hắn hiện tại còn chưa đủ mạnh, không bảo vệ được đệ đệ.

Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong sau khi cáo biệt với bọn họ thì liền rời đi, mà Tư gia hai huynh đệ cũng vào ở nơi mà Tần Hoài an bài.

Từ sau khi nghe được chuyện của Thông Thiên Tháp, Tư Lăng luôn có chút phấn khích, Trọng Thiên cũng cào cào hắn kêu ngao ngao. Nghe nói người nào có thể leo lên tầng thứ chín của Thông Thiên Tháp, sẽ được Thông Thiên Tháp tặng thưởng, còn là cái phần thưởng vô cùng hấp dẫn.

Thông Thiên Tháp là Thần khí do vị Đại năng thời kỳ Thượng Cổ luyện chế ra, bên trong đã sinh ra Khí Linh, do Khí Linh quản lý trông coi Thông Thiên Tháp. Thông Thiên Tháp tổng cộng có chín tầng, người tiến vào Thông Thiên Tháp phải rèn luyện bắt đầu từ tầng thứ nhất, mỗi lần thành công leo lên một tầng, đều sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Phần thưởng thật ra không đồng nhất, phải dựa vào may mắn của mỗi người. Còn nếu thất bại sẽ bị đuổi về tầng thứ nhất. Thông Thiên Tháp cứ năm mươi năm sẽ mở ra một lần, chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào. Mỗi dịp Thông Thiên Tháp mở ra, tu sĩ Kim Đan khắp đại lục Thương Vũ đều sẽ tập hợp ở Thanh Vân Phong của đại lục Trung Ương, chuẩn bị đăng tháp (bước lên tòa tháp).

Đương nhiên, Thông Thiên Tháp đã là Thần khí, cũng chứng tỏ nó không dễ thu phục, cho nên mỗi lần Thông Thiên Tháp mở ra, tu sĩ Kim Đan đều chỉ ôm mục đích là leo lên tầng thứ chín, thu phục Khí Linh của Thông Thiên Tháp, đến lúc đó bảo vật trong tháp đều sẽ là của mình. Chỉ tiếc là ngàn vạn năm qua, tuy rằng có rất nhiều người thành công leo lên tầng thứ chín, nhưng không có một ai có thể thành công thu phục Khí Linh của Thông Thiên Tháp. Tuy rằng không thu phục được, nhưng tu sĩ leo lên tầng thứ chín được tặng thưởng vô cùng phong phú, coi như không uổng chuyến này.

Hiểu rõ chuyện ở Thông Thiên Tháp, Tư Lăng đương nhiên muốn đi, cho nên việc cấp bách là phải trong vòng năm năm tu luyện đến Kim Đan kỳ.

"Tư công tử, năm năm có đủ không?" Tiểu Yêu Liên sầu lo mà nói, "Tư chất hiện tại của huynh không được tốt lắm, năm năm sau nếu như không thể Kết Đan, vậy chúng ta không phải là không thể đi vào?"

Tiểu Hồng muội muội vì tư chất của Tư Lăng mà cảm thấy rất sốt ruột.

Tư Lăng bắn bay nó, cả giận nói: "Ta kém cỏi như vậy sao? Năm năm là đủ rồi! Trong vòng năm năm, ta tuyệt đối sẽ Kết Đan!" Siết tay xin thề, một bộ  dạng nhiệt huyết sôi trào.

Trọng Thiên ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng, duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu Tư Lăng, bày tỏ ủng hộ hắn. Đương nhiên phải ủng hộ rồi, Tư Lăng nếu không thể Kết Đan tiến vào Thông Thiên Tháp, nó và Tiểu Hồng muội muội cũng không vào được.

Tư Hàn tốt bụng mà đón lấy Tiểu Yêu Liên đang xoay tròn bay ra ngoài, đặt trở lại trên mặt bàn. Tiểu Yêu Liên khóc lóc hu hu tố Tư Lăng tàn nhẫn, ôm lấy một đầu ngón tay của Tư Hàn nói đại ca là tốt nhất. Tư Lăng nếu không thể Kết Đan, nó sẽ cùng đại ca tiến vào Thông Thiên Tháp, bởi vì trong Thông Thiên Tháp sinh trưởng rất nhiều linh quả, nó cực kỳ muốn đi.

Nhìn cái bộ dáng vô dụng này của nó, không cần Tư Lăng ra tay, Trọng Thiên liền nhảy qua đi đẩy ngã nó, dùng móng vuốt đâm một phát vào cái nhỏ căng tròn của nó. Vì thân thể nhỏ nhắn mềm mềm lại dẻo dẻo của Tiểu Yêu Liên nhất thời suy sụp sống dở chết dở trên bàn, Trọng Thiên cảm thấy  chơi rất vui, lại đâm thêm mấy lần.

Tư Lăng trợn mắt ngoác mồm, kinh ngạc kêu lên: "Trọng Thiên, ngươi đùa giỡn Tiểu Hồng muội muội!"

Trọng Thiên xoay đầu qua, nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Tư Lăng, gừ gừ kêu một tiếng, ra hiệu Tư Lăng cũng tới đâm mấy cái đi, chơi rất vui. Tư Lăng ngờ vực, cũng đưa tay đâm đâm, nhìn thấy đứa nhỏ dẻo dẻo kia nước mắt rưng rưng, nhất thời có loại cảm giác sét đánh-- quá đáng yêu rồi. Lại đâm mấy phát.

Tư Hàn nhìn Tiểu Hồng bị hai đứa kia giở trò, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngoảnh mặt đi làm như không thấy.

Cuối cùng vẫn là Tư Lăng nâng Tiểu Yêu Liên bị đùa giỡn tới khóc trong lòng bàn tay dỗ dành, hơn nữa còn đáp ứng ngày mai phải đi ra ngoài hái  thật nhiều linh quả cho nó, mới dỗ nó ngừng khóc được. Tư Lăng lau mồ hôi hột, mấy đứa mít ướt quả nhiên khiến người ta rất u sầu, bất quá cũng coi như dễ dụ.

Dỗ Tiểu Yêu Liên xong, Tư Lăng lập tức phải làm chính sự.

"Đại ca, huynh cũng sẽ đi lên Thông Thiên Tháp chứ?" Tư Lăng nhích lại chỗ đại ca hỏi, thấy hắn gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vậy kế tiếp chúng ta tính toán một chút đi."