Cũng không hiểu do duyên cớ nào, sáng nay tỉnh dậy, Kỳ Hành thấy thân thể mình có khá hơn một chút, còn đi lại được.

Điều này khiến y vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Y nằm trên giường suốt mấy tháng, cũng tiếc nuối bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân. Từ nhỏ, y đã đọc sách, một phần vì nghe lời ông, một phần cũng mong muốn sau này khi lớn lên đạt được công danh, thay Kỳ gia làm rạng rỡ tổ tông.

Mới bước ra ngoài, định đi đến hành lang hóng gió một chút thì nhìn thấy hai tiểu nha hoàn bên hồ sen.

Trầm Vân Hiên rất ít khi có nha hoàn đến, Kỳ Hành lại nghĩ ngay đến hai người ban nãy, trong lòng liền không vui, nhìn kỹ xem thì đúng là bọn họ. Y theo bản năng nhìn người mặc áo màu xanh biếc, thế nhưng tiểu nha hoàn đó nhìn thấy y thì lại nhanh lánh qua một bên, trốn phía sau lưng nha hoàn còn lại.

Kỳ Hành lần đầu tiên bị coi như tai họa thì nhất thời không vui, mày nhíu lại.

Người thường kề bên hầu hạ Kỳ Hành là Thường Nghiên nhìn thấy hai mày của y nhíu chặt thì vội trông theo ánh nhìn của thiếu gia, đó là hướng của tiểu nha hoàn mặc áo hồng.

Tuy y luôn ở Trầm Vân Hiên chăm lo cho thiếu gia hằng ngày, nhưng cũng đã sớm nghe qua về dung mạo xinh đẹp của tiểu nha hoàn Tố Chỉ này. Tuy chỉ là nha hoàn, nhưng từ nhỏ tướng mạo nàng ta đã rất tốt, hôm nay lão gia chọn làm thông phòng của thiếu gia âu cũng là lẽ phải.

Có điều… Thường Nghiên phát hiện ra hình như thiếu gia không thích Tố Chỉ, mà là…

Đúng rồi, bên phủ tuyển ra tới hai nha hoàn, còn một người đang ngơ ngác đứng bên hồ sen, gặp đại thiếu gia mà cũng không tới chào. Người này chắc là A Cửu, dung mạo đem so với Tố Chỉ thì kém xa, nhưng so ra với những nha hoàn khác trong phủ thì trưởng thành hơn nhiều.

Y ở cạnh đại thiếu gia hầu hạ cũng đã nhiều năm, chưa từng thấy người tiếp xúc với bất kỳ một vị tiểu thư nào, nha hoàn trong phủ cũng bị lão gia nghiêm khắc cảnh cáo mà không dám tới gần.

“Thường Nghiên.” Vẻ mặt của Kỳ Hành hơi trắng nhợt, nhưng so với mấy ngày trước thì đỡ hơn nhiều, nghỉ một chút, rồi nói tiếp: “Gọi các nàng ấy lại đây!”

Tại Trầm Vân Hiên.

A Cửu ngước mắt nhìn vị đại thiếu gia kỳ quái, sau đó lại cúi đầu xuống, bối rối nhìn chân mình.

Trước mặt là hai nha hoàn, một thì duyên dàng yêu kiều, một thì…cái gì cũng không có, như khúc gỗ. Kỳ Hành nhíu mày nghĩ, người trước còn có vẻ hợp lý, người sau thì…. Có thật đây là nha hoàn thông phòng mà gia gia chọn cho y không?

Đau đầu.

Gia gia vừa nãy có đến xem tình hình thế nào, thấy thân thể y có chuyển biến tốt thì vui mừng không thôi. Nhìn ông hài lòng như vậy, y cũng chẳng nói ra điều phật ý của mình, không còn cách nào khác là để hai nha hoàn kia ở lại Trầm Vân Hiên.

Chỉ là cho ở lại thôi, người y sẽ không đụng đến.

Kỳ Hành nghĩ đến căn bệnh quái lạ của mình, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, chính y cũng không biết rõ. Hình như…Kỳ Hành nhìn tiểu nha đầu áo xanh, hình như…là bị nàng liếm qua…

Không đúng!

Ý nghĩ này được loại bỏ ngay lập tức.

Do duyên phận nên mới như thế, Kỳ Hành mình và nàng ta không có bất kỳ một chút quan hệ nào đâu.

Kỳ Hành càng nghĩ thì lại càng cảm thấy kỳ lạ. Ngay lúc đó, Thường Nghiên mang cơm trưa lên, y nảy ra một chủ ý, nói: “Người bên trái, ở lại hầu hạ ta dùng bữa, những người khác đều lui xuống đi.”

Đại thiếu gia mới nãy còn gọi hai nàng lại làm Tố Chỉ mừng như bắt được vàng, nàng biết lão gia đã tới Trầm Vân Hiên, tất nhiên là sẽ nói chuyện với đại thiếu gia, khiến người thay đổi suy nghĩ, giữ các nàng lại. Dung mạo của nha hoàn A Cửu này kém xa so với nàng, nhìn qua còn hơi ngốc nghếch, chắc chắn đại thiếu gia sẽ không thích người như vậy, điều gì nàng cũng suy tính đầy đủ cả, nhưng lúc này…

———Người đứng bên trái lại là A Cửu…

Tố Chỉ không cam lòng, tính mở miệng hỏi lại, Thường Nghiên bên cạnh liền giục: “Còn không mau đi xuống!”

Nàng cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn A Cửu rồi mới theo Thường Nghiên ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, A Cửu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bất giác ngẩng đầu lên nhìn những thứ bày ra trên bàn. Lúc nàng ở trong cung, chủ nhân đối xử với nàng vô cùng tốt, nô tài ở Đông cung đều coi nàng như bảo vật, cho ăn biết bao đồ ngon, nhưng mà bây giờ…nàng rất đói bụng.

A Cửu sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, đau thương nhíu mày, đói quá đi.

“Chia thức ăn.” Kỳ Hanh liếc mắt nhìn nàng, mở miệng nói.

Chia thức ăn?

A Cửu sửng sốt một lúc rồi mới giơ tay cầm đũa, thay cái tên “Đại thiếu gia” giống đực này chia thức ăn. Thế nhưng nàng phải mất một hồi mới cầm được đũa, cố nhớ lại động tác cầm đũa mà chủ nhân làm. Nhìn bàn tay nhỏ bé cầm đũa của mình, A Cửu có cảm giác rất thành tựu, tay hướng tới đĩa rau.

Quá tuyệt vời, nàng đã cầm được đũa! A Cửu đắc chí, tự hào không ngớt.

Nhưng……..

Thật khó gắp quá đi. Thử nhiều lần, đều không thành công, A Cửu rụt đầu theo bản năng nhìn qua Kỳ Hành bên cạnh bằng ánh mắt van nhờ giúp đỡ.

Kỳ Hành chưa bao giờ thấy qua nha hoàn nào mà chân tay lại vụng về đến thế, trong lòng bực mình, chê trách nói: ” Quên đi, ta tự làm!”

———-Để cho nàng ấy gắp thức ăn chắc hôm nay y khỏi dùng cơm luôn.

Giọng của Kỳ Hành gần đây không tốt nhưng A Cửu cũng đã quen, nàng hơi tủi thân cúi đầu: “À…” Nàng vốn không định vậy…hơn nữa, chính y cũng có tay mà, còn gần đĩa rau như vậy, bắt nàng chia thức ăn làm gì?

Kỳ Hành tức tối dùng bữa, muốn phát hỏa luôn rồi. Có điều y phát hiện ánh mắt của tiểu nha hoàn bên cạnh tỏa nhiệt nóng rực, ban đầu y tưởng nàng nhìn y nên làm bộ vô tình liếc mắt qua nhìn, nhìn xong mới ngỡ ra là nàng đang nhìn cơm canh trên bàn chứ không phải nhìn mình.

Kỳ Hành: “…” Thật không có khẩu vị gì cả.

Kỳ Hành vô cùng nghi ngờ ánh mắt tuyển người của gia gia.

Sắc mặt y cứng đờ, không vui, tay buông đôi đũa, nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn kế bên, thấy nàng đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, không chớp lấy một cái.

Mới đầu thì cảm thấy bực, nhưng khi nhìn bộ dạng tham ăn của nàng thì đột nhiên thấy hơi buồn cười, chưa có ai đứng trước mặt y mà bày ra cái bộ dạng chết đói như thế.

Kỳ Hành cong môi, lại nghĩ tới ý định vừa nãy liền hỏi: “Muốn ăn đúng không?”

Giọng y rất dịu dàng, giống như chủ nhân trước đây từng ôm nàng cho nàng ăn, A Cửu nghe xong thì quên mất bộ dạng hung dữ của y, rất thành thực gật đầu: “Meo meo… A Cửu đói.”

Nàng nhìn rất tội nghiệp, chắc chỉ còn thiếu mỗi cọ đầu với ngoe nguẩy đuôi nữa là xong.

Ban đầu cảm xúc của Kỳ Hành cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ thì như muốn bùng nổ luôn.

Đã làm nũng, còn học đòi tiếng mèo kêu…Có biết thẹn không?

Kỳ Hành từ nhỏ đã đọc tứ thư ngũ kinh, tuy chưa tiếp xúc với cô nương nào nhưng cũng đại khái biết được, nữ nhân phải yếu đuối, rụt rè, không thể có loại không biết xấu hổ như vậy.

Lát sau, y hít một hơi lấy lại bình tĩnh, dặn lòng nhớ kỹ ” Tiểu nha hoàn này chỉ là vô tri mà thôi, không nên tính toán quá làm gì”, y nói: “Chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện, ta sẽ cho ngươi ăn.”

Vừa nghe nói sẽ được ăn, A Cửu liền ngọt ngào cười, hưng phấn nhìn Kỳ Hành kêu ngay “Meo meo meo meo meo meo.”

Kỳ Hành nhìn điệu bộ của nàng thấy rất buồn cười, nhưng vừa nghe nàng mở miệng liền bất đắc dĩ nói: “Không được học kêu tiếng mèo.”

Tuy nàng kêu tiếng mèo rất êm tai, nhưng y nghe vẫn thấy nó cứ quái quái thế nào, nha hoàn này đang tốt đẹp, tiếng người không nói, học kêu tiếng mèo làm chi?

….Hóa ra đại thiếu gia không thích nàng kêu tiếng mèo.

Trong lòng A Cửu có chút mất mát——— trước giờ nàng luôn tự hào về tiếng mèo kêu của mình,

vậy mà lại bị chê. Nhưng nếu y đã không thích thì nàng không kêu nữa là được chứ gì.

Ở trong hoàng cung lâu như vậy, nàng biết rõ chỉ có chủ nhân và người hầu ở Đông cung mới đối xử tốt với nàng thôi. Cái tên Đại thiếu gia này tuy nhìn qua thì hơi hung dữ nhưng hôm nay nàng thấy y cũng không phải là người xấu gì cho cam.

Hung dữ cũng được, chỉ cần cho nàng ăn là được.

A Cửu khéo léo gật đầu, nháy mắt một cái, hơi nghi ngờ hỏi: “Đại thiếu gia, người muốn ta làm gì?”

Giọng nói của tiểu nha hoàn êm ái, ngọt ngào như mứt táo vậy, khiến người nghe cực kỳ thoải mái. Kỳ Hành có chút do dự, đưa tay ra trước mặt nàng. Y nhìn vẻ ngây ngốc của nàng, đột nhiên lại có một cảm giác muốn dụ dỗ, cúi đầu nói: ” Liếm một chút ta sẽ cho ngươi ăn.”

Ôi chao?

A Cửu mở to mắt ra nhìn ngón tay xinh đẹp trước mắt, trong lòng kinh ngạc: Không phải y không thích nàng liếm y sao? Sao bây giờ lại để nàng liếm?

Nàng nhớ kỹ lúc nàng tỉnh lại có vui vẻ liếm y, nhưng người này lại hung dữ gào lên nên nàng cũng không dám vậy nữa. Rõ ràng là đại thiếu gia này nhìn cũng đẹp như chủ nhân, nhưng chủ nhân thì dịu dàng, còn y lại… Bây giờ y cho phép nàng liếm y, nàng cũng không dám.

Nàng sợ y đánh nàng.

Yêu cầu này đúng thật là có chút kỳ quái, Kỳ Hành nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, hai mắt tràn ngập nghi ngờ và lo lắng, hiếm khi giải thích: “Ta nằm trên giường đã nhiều ngày, hôm nay có thể đi lại được, có lẽ…có lẽ do sáng nay ngươi liếm ngón tay của ta, ta nghĩ là có liên quan nên chỉ muốn…”

Y muốn thử xem rốt cuộc là có quan hệ gì không nên mới cho a đầu này ở lại để hầu hạ y dùng cơm trưa.

Vừa nghe Kỳ Hành nói “nằm trên giường đã nhiều ngày” A Cửu liềm mềm lòng, ánh mắt tỏ rõ sự đồng tình ngay tức khắc.

Thân thể của chủ nhân cũng không tiện, thế nhưng cũng không đến nỗi nằm tại một chỗ. Đại thiếu gia trước mắt nàng đây hóa ra cũng chỉ vì bị bệnh mà trở nên hung dữ, thế nên mới đối xử với nàng như vậy…Nghĩ ra rồi, A Cửu rất thông cảm với y.

Nếu liếm y có thể giúp y đỡ hơn thì nàng tất nhiên sẽ tình nguyện giúp y —– huống gì y còn cho nàng ăn.

A Cửu nhìn ngón tay trước mặt, nàng cầm lấy bàn tay ấy, bàn tay cũng như chủ nhân của nó, đều đẹp như nhau, nhưng khi sờ vào thì thấy hơi lạnh. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu, đưa lưỡi ra liếm nó.

Y nói chỉ liếm một chút thôi, nhưng nàng cũng muốn bệnh của y mau khỏi nên tiếp tục liếm thêm vài cái nữa.

Nếu như thật sự hữu dụng, nàng liếm nhiều một chút là được —– Mang bệnh trong người rất khó chịu.

Ánh mắt Kỳ Hành trở nên đen thẫm, bất ngờ. Chăm chú nhìn tiểu nha hoàn đang nghiêm túc liếm ngón tay trước mắt, cái lưỡi mềm mại cứ chút một chút một mà liếm ngón tay y, mới đầu còn thấy lạnh lạnh, ngay lập tức sau đó đã thấy lửa nóng bừng lên.

Y chưa bao giờ nếm trải cảm giác này…

Nói cho cùng, y cũng là một nam tử huyết khí phương cương, loại mộng này cũng đã nằm mơ thấy. Nhưng cảnh trong mơ so với cảnh trước mắt thì khác xa vô cùng, y có thể cảm nhận được đầu lưỡi của nàng nhẹ nhàng đảo qua ngón tay, mềm mềm, thoải mái.

Kỳ Hành lúc này mới quan sát tiểu nha hoàn trước mặt mình thật kĩ: Dáng dấp cũng khá, gương mặt hồng hào, da mặt non nớt cứ như chạm vào một cái là có thể chảy nước ra được. Từ góc độ của y nhìn sang, hàng lông mi của nàng dài rậm uốn cong, chớp chớp…Mái tóc được chải đơn giản vén sang hai bên, nhưng do nàng nghiêng người nên vài sợi rũ về phía trước, càng làm cho khuôn mặt của nàng thêm trắng trẻo, mềm mại.

Kỳ Hành chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lòng hoảng loạn, thấy nàng còn muốn liếm thêm nữa thì lập tức rút tay về giấu trong áo, gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên.

“Đại…Đại thiếu gia?” Không còn tay nữa, A Cửu thấy lạ liền ngẩng đầu lên, mắt nhìn, đầu suy nghĩ: Sao lại rụt tay về? Không phải y bảo nàng liếm hay sao?

Kỳ Hành không dám nhìn nàng nữa, chỉ cảm thấy ngón tay bị nàng liếm lúc này nóng hổi, còn phía dưới…Y có phản ứng.

Cố gắng bình tâm, điều chỉnh tư thế ngồi để che giấu sự bối rối.

“Đại thiếu gia, mặt người đỏ hết rồi kìa.” Hôm nay, thái độ của Kỳ Hành đối với nàng không tệ, A Cửu biết thiếu gia vì bị bệnh nên mới hung dữ với nàng, suy nghĩ thế nên lá gan cũng lớn hẳn, đưa tay chạm lên trán y.

Kỳ Hành bỗng giơ tay đánh lên tay nàng một cái, giọng trầm xuống, nói: “Ta không sao.”

Y dùng lực rất mạnh, mu bàn tay A Cửu đau rát, hít một hơi, oan ức nói: “Sao lại đánh ta?” Nàng có lòng tốt liếm cho y, quan tâm y, vậy mà tự nhiên lại bị đánh?! Quá đáng!

Kỳ Hành biết mính có hơi thái quá, nhìn tay nàng hồng lên một mảng, trong lòng có chút áy náy, nhưng lại không biết nên nói gì, vội ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, nếu ngươi đói bụng thì ăn đi.”

Có thể ăn sao?

A Cửu được phép, kinh ngạc mừng rỡ.

Nàng cũng chưa tin lắm, nhìn lại y một cái, thấy không giống như là đang gạt mình liền lập tức động thủ. HÌnh như nghĩ tới điều gì, tay định lấy thức ăn ngừng lại, sau đó tủm tỉm cười cầm đũa lên —— bây giờ nàng là người, muốn ăn gì thì phải dùng đũa.

Kỳ Hành thấy bộ dạng ăn như chết đói của nàng, lại thấy nàng dùng đôi đũa của mình, tính mở miệng nói rồi lại thôi.

——-Không cần so đo với nha hoàn này làm gì.

Đợi mình khôi phục bình thường, Kỳ Hành chậm rãi đứng lên, nhưng tiểu nha hoàn vẫn còn đang ăn, miệng phình ra, nhìn giống như con ếch xanh dễ thương.

Y không tự chủ nhớ lại cơn bối rối lúc nãy của mình, trong lòng nghĩ thầm: Bị nàng liếm có một chút mà y đã có phản ứng, tiểu nha hoàn này có phải là một yêu tinh không đây?

Nhưng…

Sao lại có một yêu tinh ngu ngốc như vậy?

Kỳ Hành đỡ trán —– chắc là y bệnh nằm quá lâu rồi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A Cửu: Đại thiếu gia ghét tiếng kêu của ta, còn đánh ta nữa, ta không muốn hầu hạ người này! Ta muốn chủ nhân ~~( >﹏