Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 42: 42 Tình Cảm Thời Tận Thế 3

Lâu Linh ngơ ngác nhận túi băng vệ sinh, sau đó ngơ ngác vào nhà vệ sinh xử lý việc hàng tháng đổ máu một lần, cả người không thoải mái.

Lâm Bảo Bảo và ông Mạc về khá trễ, trông thấy Lâu Linh không có tinh thần thì ông Mạc thấy hơi lạ.

Còn Lâm Bảo Bảo với Trần Khải Uy đều ngửi được mùi máu tươi lúc có lúc không nên hiểu ngay.

“Linh Linh đáng thương, ngoan ngoãn ở nhà đi ~~” Lâm Bảo Bảo khoác vai cô, an ủi.

Lâu Linh u ám, im lặng nhìn vẻ mặt hai người kia đầy thông cảm, mũi dị năng giả quá thính cũng là một chuyện không hay ho, thật rắc rối.

Đột nhiên cô hiểu tại sao khi dì cả của dị năng giả nữ giới tới thăm, họ sẽ tránh trong phòng, bởi vì mọi người đều ngửi được.

Hơn nữa, một số dị năng giả cực đoan còn cho rằng phụ nữ đổ máu sẽ thu hút đám zombie nên phái nữ không có quyền tồn tại.

Mẹ nó, nghe giọng điệu biết ngay là lũ đồng tính luyến ái, chủ nghĩa cực đoan ghét bỏ phái nữ.

Mày là đồng tính không ai nói mày, nhưng mày cho rằng phụ nữ là sinh vật dơ bẩn nên bị hủy diệt thì đúng là đầu óc có bệnh!

Có thể vì nhớ tới lúc trước gặp một người đồng tính ghét cay ghét đắng phụ nữ trên đường, sắc mặt Lâu Linh không tốt.

Gã gay kia thấy một cô gái trong đội chẳng may đến ngày, gã lập tức chửi ầm lên, thậm chí nói thẳng muốn ném cô ấy ra ngoài, tránh cho mùi máu tươi trên người cô ấy hấp dẫn zombie linh tinh.

Tuy rằng cuối cùng bị cô và Lâm Bảo Bảo liên thủ tẩn cho một trận, nhưng kiểu tuyên ngôn đương nhiên ấy, tỏ rõ thái độ ghét bỏ phụ nữ hằng tháng đổ máu cực kì dơ bẩn, thật sự khiến người khác khó chịu, đặc biệt không biết vì lẽ đó gã đã hại chết bao nhiêu cô gái.

Bất kể là nam hay nữ, đều có quyền sống, không có phụ nữ, đàn ông có thể tự sinh con không?

Đang nổi giận, một bàn tay véo má cô, kéo má sang hai bên.

Chàng trai dung mạo sạch sẽ, lạnh lùng nhéo má cô, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mấy ngày nữa, anh dẫn em ra ngoài căn cứ chơi.”

Lâu Linh hất tay anh, mặt đầy vạch đen nói: “Em là người ham chơi vậy chắc? Chẳng qua là…” Nghĩ đến anh là đàn ông, không thể quơ đũa cả nắm, cô đành im lặng.

Sau khi ăn tối xong, mọi người ngồi xuống sofa, kể lại công việc hôm nay của bản thân, đây là việc làm thường xuyên của bọn họ mỗi ngày sau khi ăn tối.

Hiện tại, ông Mạc có công việc ổn định ở nhà hàng của dị năng giả, được mang theo cháu gái, cô bé có thể giúp đỡ việc trong bếp.

Mặc dù trước tận thế, trẻ con được vui vẻ đến trường học tập, nhưng hiện tại tận thế bùng nổ đã một năm, sinh tồn rất khó khăn, khiến cho nhiều cơ quan chưa khôi phục, bởi vậy rất nhiều đứa trẻ mù chữ.

Trần Khải Uy tìm được công việc trong sảnh lớn tiếp đón dị năng, cũng được mang theo trẻ con, tuy rằng khẩu phần ăn không quá tốt, nhưng có thể kiên trì lấp đầy bụng và chăm sóc cháu trai.

Đi làm về muộn, chờ đợi hai chú cháu là bữa tối thịnh soạn.

Thực ra dị năng giả được nhận đãi ngộ tốt nhất là gia nhập quân đội.

Bởi vì nếu họ gia nhập, một ngày ba bữa bao trọn, hơn nữa có thịt có thức ăn, khẩu phần ăn phong phú, tuyệt đối là nơi các dị năng giả hướng tới.

Nếu không gia nhập quân đội, cũng có thể tham gia một số đội dị năng giả.

Có điều, sau khi Trần Khải Uy thấy nếu vào quân đội có rất nhiều nhiệm vụ cưỡng chế thì bỏ ngay chủ ý này.

Về phần các đội tự lập, sau khi anh đi theo Lâu Điện, chưa từng nghĩ tới việc gia nhập đội của dị năng giả khác.

Mấy ngày qua Lâm Bảo Bảo đi loanh quanh trong căn cứ, tuy chưa tìm thấy cha nhưng cô thăm dò được khá nhiều việc.

“Linh Linh, hôm nay các cậu tìm thấy bác Cả không?”

Lâu Linh gật đầu, “Có, nhưng bác ấy không ở căn cứ thủ đô mà ở căn cứ Tây Bắc.

Đại ca còn ở đây.”

Lâm Bảo Bảo hơi suy nghĩ một chút thì hiểu mục tiêu kế tiếp của nhóm Lâu Điện hẳn là căn cứ Tây Bắc.

Còn cô… Lâm Bảo Bảo thấy không sao, cô không quá chờ mong vào cái gọi là quan hệ huyết thống.

Chi bằng cô cũng đi Tây Bắc, cô có dị năng, vì vậy luôn cố gắng tập võ để bản thân mạnh lên, bất kể đến căn cứ nào, không đến mức sống quá kém.

Về phần Trần Khải Uy, ông Mạc; tuy rằng hiện tại tới căn cứ thủ đô, coi như có chỗ trú ẩn vô cùng an toàn, nhưng không ai có suy nghĩ làm người rảnh rỗi.

Dù Lâu Điện bề ngoài lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, nhưng anh chưa từng cắt xén phần ăn của họ, hay trách mắng nặng nề, toàn ra tay cực kỳ hào phóng.

Chẳng hiểu tại sao, sau khi cả nhóm đặt chân đến nơi này, hai người đều tự giác tìm việc, chứ không tình nguyện ở nhà làm người rảnh rang.

Lâu Điện cung cấp chỗ ở an toàn cho họ nhưng không cam đoan gì khác, điểm ấy mọi người rõ ràng.

Họ cũng biết Lâu Điện cường đại, chỉ cần Lâu Điện chịu bảo vệ, bọn họ sẽ không bị bắt nạt.

Trò chuyện xong, ai về chỗ người nấy.

Trời tối hẳn, sau tám giờ thủ đô ngừng cung ứng điện.

Lâu Điện kéo rèm cửa sổ, lấy đèn tiết kiệm năng lượng chiếu sáng căn phòng, sau đó đi đến trước sofa, xem Lâu Linh nhắm mắt, đưa tay phủ lên hai hạt giống nằm trên bàn.

Tuy mắt thường không thấy nhưng tinh thần lực của anh có thể cảm nhận dị năng sống động bao quanh hạt giống, dường như đang trao đổi thân thiết với chúng.

Chờ Lâu Linh mở mắt, nhìn thấy anh gần trong gang tấc, cô vui mừng lao vào lòng anh, cười nói: “Anh, em trao đổi được với hạt giống rồi, rất nhanh em có thể đột phá, thăng cấp thành dị năng cấp một.”

Từ khi có dị năng, Lâu Linh luôn nỗ lực rèn luyện dị năng, nay việc luyện tập của cô rất suôn sẻ nên thử khơi thông với đám hạt giống.

Đó là một cảm giác vô cùng huyền ảo, khó diễn tả rõ ràng, như là có thể khiến chúng nghe lời cô nói, sinh trưởng theo ý cô, nếu vậy coi như cô đã thu phục chúng.

Đương nhiên, mấy hạt giống này đều là thức ăn phổ thông và dưa, nguyên bản là loại thực vật ôn hòa, cho nên dễ dàng trao đổi với mấy chục hạt cùng một lúc.

Đổi thành thực vật biến dị, thì không dễ tiếp xúc như vậy.

Lâu Điện mặt mày điềm đạm mang ý cười, hôn một cái lên môi cô, nói: “Không sai, Tiểu Linh rất lợi hại!”

Cảm giác được thân thể anh biến hóa, Lâu Linh vội nhảy ra có điều rất nhanh bị ôm trở lại.

Nghe anh nói: “Giờ người em khác bình thường, đừng nhảy tưng tưng.”

Lâu Linh nghe mà đầy hắc tuyến (1), sao cô có cảm giác mình giống động vật nguy hiểm vậy nhỉ? Chẳng qua đến ngày thôi mà, không đau, bật nhảy một chút thì sao.

(1) Hắc tuyến: Mấy cái vạch đen trên đầu thường dùng để diễn tả cảm xúc ớn lạnh, uể oải, bó tay với một sự việc gì đó.

Tiếp theo, Lâu Điện lấy cớ cô đổ máu nay bị khí hư*, ngăn cản cô tiếp tục luyện tập dị năng, rồi anh lấy từ không gian một ly sữa ấm, bắt cô uống hết, mới nói: “Được rồi, nên đi ngủ, ngủ nhiều sẽ tốt cho da.”

*Ai không rõ phiền tra gg, cái này không tiện ghi chú :)))

Bị cưỡng chế nằm trên giường, Lâu Linh cảm thấy động tác anh quản thúc mình rất quen, bèn nói: “Anh, thực ra anh bị ba nhập đúng không? Trước kia ba Lâu quản chúng ta giống hệt anh bây giờ! Hồi ấy em rất nghe lời, ngủ sớm dậy sớm, còn anh toàn nửa đêm mới ngủ, bị ba mắng bao nhiêu lần…”

Lâu Điện không dễ chịu, nghiến răng nghiến lợi nắm cằm cô, nguy hiểm hỏi: “Anh giống ba hả?”

Lâu Linh ngoan ngoãn nghe lười, “Không, anh là anh trai!” Trong lòng oán thầm, dù là ba hay anh trai thì đều là tên biến thái? Hiện tại cô đã biết tự an ủi mình, dù sao họ không phải anh em ruột, có thể từ từ biến tình thân thành tình yêu, hơn nữa con người ở chung với nhau lâu, chẳng phải cuối cùng tình yêu dần bị mài mòn thành tình thân ư.

Bấy giờ Lâu Điện mới hài lòng ôm cô vào lòng, chậm rãi hôn môi cô.

Động tác thưởng thức tỉ mỉ làm cho da đầu Lâu Linh tê dại, thấy mình giống hệt thức ăn.

*****

Qua mấy ngày, bà dì độc ác bỏ đi, rốt cục Lâu Linh vui vẻ.

Càng làm cô vui mừng hơn là có thể khơi thông với 200 hạt mầm, dị năng lại tiến bộ.

Sáng nay, ăn xong, Lâu Điện dẫn Lâu Linh xuất phát.

Chuyến đi này không biết sẽ đi bao lâu nên theo thói quen Lâu Điện để lại lương thực đủ cho mấy người kia ăn một tháng.

Hơn nữa ban ngày mọi người đều giải quyết bữa trưa ở ngoài, bằng đó thực phẩm là dư dả.

Lâm Bảo Bảo dần quen với việc Lâu Điện không đi chung với họ.

Sau khi biết cả hai ra khỏi căn cứ, cô không tỏ ý muốn đi cùng mà chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận vân vân.

Thông qua một loạt thủ tục, hai người bước ra khỏi cổng trụ sở.

Trên đường đi, lúc đang tìm chỗ đỗ xe, hai anh em gặp một nhóm người cũng muốn rời căn cứ.

“Lâu Điện?” Cửa kính một chiếc xe Jeep quân dụng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt Phong Thiểu Hoàng.

Phong Thiểu Hoàng kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt chuyển qua Lâu Linh bên cạnh Lâu Điện.

Sau tận thế, bởi vì nguồn nước bị virus ô nhiễm khiến lượng nước khan hiếm.

Cộng thêm đến giờ các nhà khoa học chưa tìm ra cách tinh lọc virus trong nước, cho nên dù có dị năng giả hệ thủy cung cấp nước sạch, vẫn không thể đảm bảo họ có thể tùy tiện dùng nước như ngày trước.

Thậm chí, vấn đề nước uống cho rất nhiều người cũng thành vấn đề lớn.

Bởi vậy, sau tận thế, hiếm có cô gái nào duy trì được sự sạch sẽ, cùng lắm là dùng ít nước rửa mặt hàng ngày.

Tận thế bùng nổ, phái nữ sạch sẽ có hai loại.

Loại thứ nhất là người có năng lực, thứ hai là làm ngành nghề đặc thù, cần cố gắng giữ sạch cơ thể mới hấp dẫn khách hàng.

Trông thấy nhiều phụ nữ lôi thôi, độc một người duy trì sạch sẽ, cho dù diện mạo bình thường cũng khiến người ta thấy thuận mắt.

Phong Thiểu Hoàng có chút ngạc nhiên đánh giá cô gái đi cùng Lâu Điện, lần trước gặp anh ta, bởi vì Lâu Điện ra tay bất ngờ khiến anh không nhìn kỹ người bên cạnh.

Anh cảm thấy cô gái có thể làm cho Lâu Điện, một gã phiền phức có bệnh thích sạch sẽ, tình nguyện thân thiết không phải hạng xoàng.

Cô có khuôn mặt rất thanh tú sạch sẽ, bình tĩnh đứng đó thì có cảm giác thật mềm mại điềm đạm, dịu dàng như con gái miền Nam.

Nay nhìn kĩ lại thấy cô quen quen, anh nhớ mang máng hồi đại học, có một lần tình cờ trông thấy ảnh cô lưu trữ trong máy tính cá nhân của Lâu Điện.

Lâu Điện lãnh đạm liếc một cái, sau đó mở cửa lên xe, xe nhanh chóng rời đi.

“Mịa nó! Ai thế! Quá kiêu ngạo! Không nể mặt cậu Phong!” Một thiếu niên trong xe Jeep nói rất khó nghe.

Tần Úy liếc cậu ta, bảo: “Liễu Cát, yên tĩnh một chút!”

Thiếu niên tên Liễu Cát ngậm miệng, không nói to mà thì thầm với đồng bọn bên cạnh: “Có điều ả kia thật sạch sẽ ưa nhìn, không biết mùi vị thế nào…”

Sắc mặt Phong Thiểu Hoàng hơi khó coi, trong lòng không nghĩ ra, tại sao chỉ vài năm không gặp, Lâu Điện đã không chịu nhận người bạn này.