Đám người Trúc Thanh Hi vẫn đang bận chống trả rừng tên phi đến cùng lúc đó tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân ngày càng rõ, đoàn binh lính triều đình ùa vào bảo vệ bọn người Trúc Thanh Hi, phản công lại. Khi bọn thổ phỉ chạy xa, binh lính triều đình đồng loạt quỳ xuống.

"Tham kiến Nhị gia. Chúng thần đến trễ, xin người trách tội."

Trúc Thanh Hi tay phải ôm lấy tay trái bị thương ngẩng đầu nhìn người được gọi là Nhị gia bước đến. Lòng nàng hơi khó hiểu vì sao Trúc Dạ Ưng lại quen với a ca trong cung. Ánh nắng mặt trời rọi thẳng vào nàng khiến Trúc Thanh Hi không nhìn rõ gương mặt của hắn. Mãi đến khi hắn tiến lại gần, đứng đối diện Trúc Thanh Hi.

"Ngươi bị thương rồi?"

Trúc Thanh Hi có phần hoảng hốt, không kiềm được mà buột miệng một tiếng rất khẽ.

"Chồng."

Người này có gương mặt y hệt Minh thời niên thiếu.

Tạ Lục Khôn nhìn vào cánh tay của Trúc Thanh Hi đang rỉ máu rồi lại nhìn vào mặt nàng chờ câu trả lời. Trong mắt hắn, Trúc Thanh Hi là tiểu tử có dáng vóc nhỏ con nhưng toàn thân toát ra khí chất cao ngạo. Một tiểu tử cao chưa đến vai hắn mà võ công ngang ngửa Trúc Dạ Ưng khiến Tạ Lục Khôn nghi ngờ thân thế.

"Thanh Hi muội muội. Muội bị thương sao?" Trúc Dạ Ưng chạy đến.

"Ngươi là nữ nhi?"

Tạ Lục Khôn kinh ngạc. Trúc Dạ Ưng lại gọi tiểu tử này là muội muội?

Trúc Thanh Hi hiện tại vẫn chưa thông suốt. Nàng còn chìm đắm, suy nghĩ rằng đây có phải là kiếp trước của Minh hay không.

"Thanh Hi, muội không được thất lễ với Nhị gia." Trúc Dạ Ưng thấy Trúc Thanh Hi không phản ứng, liền kéo tay nàng nhắc nhở.

Trúc Thanh hi bừng tỉnh. Vội vàng quỳ xuống.

"Tham kiến Nhị gia."

Tạ Lục Khôn chắp ra sau dáng người khoan thai, anh tú.

"Miễn lễ. Đứng lên đi."

Trúc Thanh Hi khôi phục lại vẻ cao lãnh, từ tốn đứng dậy. Nàng vẫn nhìn vào mắt Tạ Lục Khôn, chờ xem động thái tiếp theo của hắn. Người này cho dù có là kiếp trước của Minh hay không thì bây giờ cũng mang thân phận hoàng tộc, không thể đắc tội.

"Cô nương này là muội muội của huynh?" Tạ Lục Khôn quay sang Trúc Dạ Ưng.

"Đúng vậy, là muội muội của thần, Trúc Thanh Hi."

Quả nhiên là nữ tử của Trúc Ang Cư đại tướng quân, khí chất hơn người. Tạ Lục Khôn tương đối bất mãn. Hắn quen biết với Trúc Dạ Ưng từ lâu, xem Trúc Dạ Ưng như huynh đệ, vậy mà chưa từng nghe Trúc Dạ Ưng nhắc đến vị muội muội lợi hại này. Phủ Trúc đại nhân có hai nữ tử ai ai cũng biết, Trúc Dạ Ái xinh đẹp mỹ miều tiếng vang khắp kinh thành, chỉ duy nhất nữ tử thứ hai là chưa từng lộ diện, thường được đồn đoán mang dung nhan xấu xí bị xa lánh ghẻ lạnh. Nàng mà xem là xấu xí thì nhân gian này ai mới là mỹ nhân.

"Trúc Thanh Hi cô nương, đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp. Ân huệ này ta nhất định sẽ báo đáp." Nói rồi Tạ Lục Khôn nhanh chóng rời đi.

Chờ bóng lưng Tạ Lục Khôn dần bị che lấp bởi đoàn binh lính Trúc Thanh Hi bắt đầu chất vấn Trúc Dạ Ưng.

"Làm sao huynh quen được Nhị gia?"

Trúc Dạ Ưng không vội đáp, hắn xé vạt áo, băng bó vết thương cho Trúc Thanh Hi.

"Muội chớ ỷ vào chút võ công của mình mà tùy tiện động thủ. Thân là nữ nhi không nên để trên người có vết thương."

"Đại sư huynh, muội đâu phải lần đầu bị thương. Bôi thảo dược lên sẽ không để lại sẹo. Nhưng huynh nói xem, muội có thể nhắm mắt làm ngơ khi đại sư huynh lâm vào cảnh hiểm? Muội chưa yêu cầu huynh đáp ơn, huynh lại giáo huấn muội?"

"Ta không có ý đó. Chỉ là nhắc nhở muội sau này phải cẩn thận hơn. Trong giang hồ không thiếu cao thủ, đừng gây thù chuốc oán, muốn đoạt mạng muội không gì khó khăn."

"Muội hiểu rồi. Bây giờ kể cho muội nghe Nhị gia với huynh là thế nào?" Trúc Thanh Hi nóng ruột.

Trên đường trở về phủ Trúc Dạ Ưng kiên nhẫn kể lại cho Trúc Thanh Hi. Trúc Ang Cư không chỉ là cận thần trung thành của Hoàng Thượng mà còn là bạn tâm giao được người tin tưởng coi trọng. Khi biết Trúc Dạ Ưng trạc tuổi với Tạ Lục Khôn Nhị gia, người liền muốn hai đứa trẻ tiếp tục có mối quan hệ thân thiết với nhau nên Trúc Dạ Ưng thường được đưa vào cung chơi cùng Tạ Lục Khôn. Nghe Trúc Dạ Ưng kể, Trúc Thanh Hi tự cảm thán bản thân, chuyện của Trúc phủ cả kinh thành biết, nữ tử mang họ Trúc như nàng lại không.

Trúc Thanh Hi từ trước đến giờ không quan trọng quyền thế, càng không màng yêu đương. Nàng chỉ muốn sống cuộc đời tự do tự tại, chu du đây đó. Nhưng giờ nàng đã gặp Tạ Lục Khôn, liệu Trúc Thanh Hi có động lòng?