Trước khi quay lại Mộng Diễm lâu, Trúc Thanh Hi ghé qua hiệu thuốc, bốc vài thang thuốc Lý Miêu hay dùng cùng một ít hoa Đậu Biếc mang về. Đứng trước cửa thanh lâu, Trúc Thanh Hi bày ra dáng vẻ tiểu nha hoàn hiền lành đi vào

Ngọc Minh Hà đang đi dạo hít thở khí trời buổi sáng thì thấy Trúc Thanh Hi tay xách vài thang thuốc vào cửa. Từ ngày Trúc Thanh Hi đến Mộng Diễm lâu, tiểu nha hoàn này nhận không ít lời ca ngợi. Đến Lý Miêu ma ma khó tính còn giữ thái độ nhẹ nhàng với nàng ta khiến ả cảm thấy Trúc Thanh Hi đang dần dần chiếm đi ánh hào quang của ả. Lúc nào Trúc Thanh Hi cũng che mặt, thần thần bí bí, điều này càng làm ả có ác cảm hơn với nàng. Ngọc Minh Hà khinh khỉnh nhìn bộ dạng bần hèn của Trúc Thanh Hi, lên tiếng giễu cợt.

"Không ngờ nha hoàn thấp kém như ngươi cũng dám qua đêm bên ngoài."

Trúc Thanh Hi cố tình đưa túi thuốc ra trước mặt, nhẹ nhàng đáp.

"Chào buổi sáng Minh Hà tỷ tỷ. Thuốc của ma ma hết rồi, ta mới ra ngoài mua về một ít. Hôm nay còn có hoa Đậu Biếc, ta định làm điểm tâm, Minh Hà tỷ tỷ có muốn dùng thử không. Ta sẽ mang đến cho tỷ."

"Ha ha ha." Ả ta che cây quạt lên miệng, cố tình cười nhạo nàng.

"Biết có vài ba loại thảo dược mà suốt ngày đi khoe khoang. Ta không thèm ăn đồ của ngươi. Thật chướng mắt, biến đi trước khi tâm trạng ta bị phá hỏng."

Trúc Thanh Hi nghĩ đến đại cục mà nuốt cục tức vào lòng.

"Dạ."

Sắc thuốc xong Trúc Thanh Hi bưng khay thuốc cùng bánh hoa Đậu Biếc đi đến phòng của Lý Miêu. Bà ta đã dậy rồi, đang ngồi trước hiên hóng mát. Trúc Thanh Hi tiến lại gần, lễ phép cúi người.

"Ma ma, người đã dậy rồi. Ưng Hi mang thuốc đến cho người đây."

Lý Miêu liếc qua chén thuốc màu nâu đen, không thoải mái hỏi.

"Sao không pha cùng Hoa Hồng, ta không thích uống đắng."

"Trong bếp đã hết nguyên liệu, sáng nay con có đi mua thêm nhưng không còn Hoa Hồng. Thay vào đó con làm bánh hoa Đậu Biếc, vừa ngọt vừa có tác dụng dưỡng da. Người thử xem."

Lý Miêu cắn một miếng bánh. Rất thơm, mềm và ngon ngọt. Tay nghề của nha hoàn này khiến bà ta vô cùng ưng ý.

"Nào, người uống một hơi chén thuốc này, sau đó ăn thêm bánh. Nhất định không cảm thấy đắng nữa."

Trúc Thanh Hi đặt chén thuốc vào tay Lý Miêu. Bà ta đón lấy, cắn răng uống một hơi. Chờ bà ta uống xong, Trúc Thanh Hi nhanh nhẹn đưa miếng bánh đến miệng cho bà.

Lý Miêu ăn xong hai miếng bánh mới xua đi hoàn toàn cảm giác đắng trong miệng. Bà nhìn Trúc Thanh Hi đang cúi người trước mặt, phát hiện ra các vết bẩn trên y phục nàng.

"Quần áo ngươi sao vậy?"

"Lúc nãy con vội chạy về cho kịp giờ sắc thuốc, không may vấp ngã."

"Đi thay đồ đi, dáng vẻ như vậy để khách quan thấy được thì không hay."

"Dạ, nghe theo ma ma."

Trúc Thanh Hi lui về phòng mình, mệt mỏi nằm lên giường, gần cả tháng qua nàng chưa được hôm nào yên giấc xong phi vụ này nàng sẽ dành ra một tuần để ngủ. Trúc Thanh Hi miễn cưỡng ngồi dậy lấy y phục sạch sẽ đi tắm.

Hôm nay có vài đám người thương lái đến Mộng Diễm lâu, Lý Miêu yêu cầu mọi người chuẩn bị đồ ăn từ sớm. Trúc Thanh Hi cũng bị lôi vào bếp tất bật chuẩn bị. Chi Lan đang nặn bánh bên cạnh húc vào tay nàng.

"Vài ngày nữa là đến buổi đấu giá, từ hôm nay trở đi đều sẽ bận rộn, khách quan đến nghỉ chân rất nhiều. Muội phải làm quen dần đi."

Trúc Thanh Hi giả bộ ngây ngốc.

"Ngoài các thương lái ra còn có ai tham gia vào buổi đấu giá nữa vậy Chi Lan tỷ?"

"Các hộ giàu có." Chi Lan dừng một đoạn, ghé sát vào tai Trúc Thanh Hi tiếp tục.

"Có cả quan lại trong triều đình nữa."

Trúc Thanh Hi tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Quan triều đình?"

"Trước đây người của Trịnh gia, Kim gia cũng từng ghé qua."

Trịnh gia, Kim gia đều là những hộ quý tộc có tiếng tăm trong thành, chịu hạ mình đến Mộng Diễm lâu mà không sợ lời ra tiếng vào. Đúng thật thanh lâu này càng ở lâu càng biết nhiều thứ hay ho.