Lý thái y mạo
hiểm bưng chén dược tỏa khói trắng đi đến, bởi vì không tiện, chỉ có thể hướng các vị phi tần trong phòng gật đầu lấy làm cấp bậc lễ nghĩa, sau
đó ông cầm chén thuốc bưng đến trước giường đưa cho Lưu hoàng hậu, lại
dặn dò vài câu:" Bệnh này không thích hợp mệt nhọc, ăn uống đều phải
kiêng kị" các loại món ăn kiêng thì nói cho Trầm cẩn Huyên nghe, sau đó
liền mang theo hòm thuốc của mình cáo lui.
Hoàng đế bị bệnh tại
Trà Huyên các, một lúc không thể quay về Sùng Đức điện, lại muốn ở chỗ
này nghỉ ngơi hai ngày, không căn dặn Huyên quý tần thì căn dặn ai?
Lí thái y cũng không biết cử chỉ vô tâm của ông lại đưa cho Trầm Cẩn Huyên không ít thù hận.
Hoàng đế cư nhiên lại bị bệnh ở Trà Huyên các, thời gian này Hoàng đế và
Huyên quý tần sẽ sống cùng nhau hay sao? Huyên quý tần này thật là làm
cho các nàng cảm thấy từng trận ngột ngạt.
Bên này Di chiêu viện
trong lòng oán hận, bên kia Lưu hoàng hậu một muỗng nhỏ một muỗng nhỏ
đút thuốc cho hoàng đế, còn lại Trầm Cẩn Huyên thì lôi kéo Diệp phân
nghi lặng lẽ nói chuyện nhỏ,(diendanlequydon) trong phòng cũng coi như
là hài hòa.
Đợi Lưu hoàng hậu đút xong một chén dược, Mục Diễm
lúc này biểu lộ ý tứ buồn ngủ. Trầm Cẩn Huyên nhìn thấy, phi thường muốn cầm chắc cơ hội nhanh chóng mời các vị mĩ nhân này trở về chỗ mình nghỉ ngơi một chút, nhưng lời muốn nói lại nghẹn ở trong cổ họng, thứ nhất
nàng hiện tại không có thân phận vị phi, thứ hai nàng cũng không phải là sủng phi kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, nào có phần để nói ' Lệnh đuổi khách'? diendanlequydon
Hỏi: Sủng phi là cái gì? Đáp: Sủng phi
trong hậu cung có thể mặc nhiên đi trong cung chọc phá các phi tần khác
tâm phiền ý loạn, còn có thể được hoàng đế sủng ái độc nhất vô nhị, được bình an vô sự.
Vị trí lên càng cao nhưng cũng không bằng Lưu hoàng hậu, xem ra chỉ còn cách nàng phải mau chóng trở thành sủng phi thôi.
Bất quá, hoàng hậu quả nhiên là hoàng hậu, nghệ thuật quan sát sắc mặt đúng là hạn nhất, nàng ta vừa nhìn thấy vẻ mặt của Mục Diễm, liền lập tức
ngầm hiểu, lui về sau hai bước ly khai bên giường, chủ động chào từ giả
nói: "Bệ hạ, ngài nghỉ ngơi thật tốt, nô tì lui trước."
"Cung
tiễn Hoàng hậu nương nương." Trầm Cẩn Huyên nghe vậy lập tức không kịp
chờ đợi hành lễ, giống như sợ Lưu hoàng hậu đổi ý không đi
vậy.diendanlequydon
Lưu hoàng hậu đã cáo lui, ai còn có thể tiếp
tục lưu lại nơi này? Vì vậy chúng phi tần nói lời từ giả xin cáo lui
đồng loạt vang lên.
"Huyên quý tần, ngươi phải chiếu cố bệ hạ cho thật tốt."-diendanlequydon- Nàng ta tiến lên nhẹ đỡ lấy lễ của Trầm
Cẩn Huyên một phen, còn thân mật cầm lấy tay nàng, sau đó dẫn đầu đi về
phía trước, không nhìn tới đám phi tần đang làm lễ cáo lui với Mục Diễm, mà là vừa đi vừa dặn dò:" Hiện tại thân thể bệ hạ không tiện hành động
chỉ có thể tu dưỡng tại Trà Huyên các của ngươi, trong những ngày này
ngươi phải cẩn thận cảnh giác, hơn nữa phải ghi nhớ các món ăn kiêng kị, vạn vạn không thể để xảy ra chuyện gì! Hiểu chưa?"
"Nô tì cẩn tuân giáo dục của Hoàng hậu nương nương, mời Hoàng hậu nương nương yên tâm."
Trầm Cẩn Huyên hào phóng cầm lại tay Lưu hoàng hậu, đáp lại cho nàng ta mỉm
cười nhợt nhạt, ánh mắt thụ giáo, giọng thành khẩn, nội tâm lại vì Lưu
hoàng hậu cùng với chúng phi tần sắp rời đi mà cảm thấy vui thích.
Lưu hoàng hậu tại trong nụ cười của nàng loáng một cái có chút thất thần,
sau đó gật đầu, đi theo nàng ta là một đám cung nữ thái giám ở phía sau
cùng li khai.
Vui đi, bản cung ngược lại muốn nhìn ngươi có thể vui mừng bao lâu.
Trầm Cẩn Huyên cũng không biết lưu hoàng hậu hoàn toàn vặn vẹo hàm nghĩa nụ
cười khẽ kia của nàng, nàng tới chào hỏi Di chiêu viện cao ngạo, thừa
lại mấy phi tần cấp thấp đến cáo từ nàng đều phất tay một cái ý bảo phải đi đi nhanh lên, chỉ có Diệp phân nghi nàng giữ nàng ấy lại, vừa cười
vừa nói:" Chờ thân thể bệ hạ tốt rồi, ta sẽ tìm ngươi, chúng ta lại cùng đi vấn an Uyển tỉ tỉ, được không?"-ddlqd-
Diệp phân nghi trong
thời gian ngắn tiếp xúc với nàng khó có thể lí giải được sự bất đồng
này, nàng thật thích Uyển Dung Hoa, cũng thích Huyên quý tần, vì vậy
Diệp phân nghi cũng liền nhẹ nhàng cười khẽ, ôn nhu với nàng:" Được ạ."
Sau đó bản thân hành lễ cáo lui.
Đối với nguyên nhân sinh bệnh của hoàng đế kỳ thực Diệp phân nghi một điểm
đều không nghĩ đến, nàng cho rằng lãng phí thời gian đi làm chuyện tình
không được cảm ơn, không bằng chui vào trong tay ngủ nướng, như thế
không phải hữu dụng sao, dù sao ngủ nhiều một chút không phải là dưỡng
nhan mỹ dung? Đi thăm hoàng đế có thể được gì? Gì đều không có, lại bị
người ta chọc ghét bỏ.
Nhưng là, Uyển Dung hoa đang ở tháng lại
phái người truyền lời cho nàng nhất định phải đi Trà Huyên các nhìn xem, không thì thế nào Uyển Dung hoa cũng lo lắng cho mà xem
Không có biện pháp a, nàng không khỏi làm gì khác hơn là ủy khuất bản thân đi
một chuyến, Uyển Dung hoa thật đúng là người ngốc, giao phó một lòng cho người kia, nàng ấy tưởng niệm, nàng ấy thống khổ, nàng ấy vui thích đều cùng người kia có quan hệ, nhưng người kia thì thế nào? Hắn có khả năng biết Uyển dung hoa yêu hắn một năm...nhiều năm sao?-ddlqd
Uyển
Dung hoa thật là một nữ tử tốt, chỉ đứng sau lưng im lặng chăm chú nhìn
hắn, yêu hắn, không cầu hắn nhớ, không cầu hắn lợi, nàng ấy chỉ yêu hắn
không dám hi vọng xa vời, chỉ là yêu hắn mà thôi.
Mà thôi a.
Diệp phân nghi nghĩ tới cô gái xinh đẹp điềm tĩnh mạnh khỏe kia, trong lòng buồn vô cớ không ngớt.
Bước đi, nàng chợt nhớ tới tại Trà Huyên Các khi Di chiêu viện làm khó Huyên quý tần, nàng không khỏi chậm lại bước chân, mắt hạch lóe lên một tia ý cười bỡn cợt.
Xem ra người kia muốn hãm sâu vào hắn mà không màn đến hoàn cảnh a, ngô... Chỉ là không biết hắn nhất thời cao hứng, hay
là thật lòng ái mộ Huyên quý tần đây. Bất quá, bất luận là loại nào,
cuối cùng cũng là làm khổ Uyển dung hoa.
Ai. . .
Thiếp
thân cung nữ đi sau lưng Diệp phân nghi mắt nhìn chủ tử nhà nàng một hồi lắc đầu một hồi thở dài, cũng không biết trong đầu chủ tử đang nghĩ gì, nàng liền tò mò đánh giá bóng dáng yểu điệu, không khỏi trong lòng buồn bực.
Nói như thế nào phía sau chủ tử nhà nàng đều được coi là
dung tư thượng đẳng, nhưng vì sao lại không được sủng đây? Hết lần này
đến lần khác chủ tử của nàng căn bản không để ý,-diendanlequydon- thật
là hoàng đế không vội thái giám đã vội a.
Trà Huyên các.
Tiểu viện của mình rốt cục khôi phục thanh tịnh, Trầm Cẩn Huyên một thân dễ
dàng giống như trúc được gánh nặng, phía sau nàng hai bên là Minh Yến
cùng Tràng Hoa chủ tớ ba người nhất tề hướng trong phòng đi vào.
" Minh Yến một hồi người đi đến phòng bếp nhỏ phân phó vài tiếng, nấu
chút cháo cùng mấy món thanh đạm." Nàng nói, một tay sờ bụng, như thế
nào bận rộn một hồi nàng cũng đã quên mình bị đói mà tỉnh.
" Ai, em biết, em sẽ đến phòng bếp nói với bọn Tiểu Kiệt Tử".ddlqd
Trầm Cẩn Huyên ân một tiếng làm cho Minh Yến nhanh chóng đi phòng bếp, đợi
nàng đi vào trong phòng đi tới bên giường, đã thấy Mục Diễm chớp mắt
đang ngủ, hắn ngủ luôn làm cho nàng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chỉ là giữa lông mày hắn có điểm mệt mõi làm cho nàng cảm thấy có một chút tức
giận, đám nữ nhân kia trang điểm trét phấn đều bay vào mũi nàng, ý không ở trong lời nói, nhưng lại quá rõ ràng! Còn muốn thừa dịp Mục Diễm bị
bệnh mà đến thăm để hắn để ý các nàng, đúng là một lũ ngốc nằm mơ giữa
ban ngày.
Nàng tức một hồi,-diendanlequydon- ở trong lòng mới
phát giác Diệp phân nghi cũng bị nàng mắng, nàng biết tại sao nàng ấy
lại tới, vừa rồi có chút tức giận nên đã đem Diệp phân nghi trút giận,
ngô...Lỗi quá...
Bất quá nếu nói đến đây, nàng không thể không lại nhắc đến một người, người kia là Lưu hoàng hậu.
Nàng một lòng say mê Mục Diễm, bất luận nàng yêu là đúng hay sai, thủ đoạn
thế nào, đều không thể thay đổi được mình yêu Mục Diễm chuyện này là
thật.
Kiếp trước, Mục Diễm qua đời sau, lưu hoàng hậu thương tâm
gần chết, nếu không phải là muốn tự tay giết chết Trầm Cẩn Huyên nàng,
sợ là sớm liền theo hắn đi rồi.ddlqd
Ung dung thở dài, Trầm Cẩn Huyên ghé vào trên người Mục Diễm, cách chăn ôm lấy hắn eo, buồn ngủ ập đến...
"Quận chúa, quận chúa, chớ ngủ trước a, dùng xong đồ ăn sáng rồi ngủ tiếp."
Là Minh Yến.
Giơ tay lên xoa bóp mí mắt, Trầm Cẩn Huyên mở mắt, quả nhiên thấy Minh Yến
trừng mắt đem thức ăn đặt ở trước mặt nàng, đè nặng thanh âm thấp giọng
gọi nàng.
Nàng lúc này mới phát hiện bụng đói, liền nhận sự giúp đỡ của Minh Yến mà đứng lên.
Hai bắp đùi đều đã tê rần, nếu là theo thói quen hằng ngày , Trầm Cẩn Huyên là muốn trong tiểu viện đi dạo hai vòng, nhưng hôm nay không giống như
trước kia a, không nói đến bên ngoài trời đang mưa phùng, chính là hoàng đế đang bệnh còn nằm trên giường nàng đây,-ddlqd- nàng cần phải hầu hạ
để Mục Diễm ăn một chút gì.
Minh Yến bưng một chén chè hạt sen
ngân nhĩ đứng ở một bên hầu, ngồi ở bên giường, Trầm Cẩn Huyên nhẹ giọng kêu: " Bệ hạ, bệ hạ, dậy ăn chút gì đi?"
"Ân. . ."
Mục
Diễm không muốn ăn gì cả, hắn một chút khẩu vị cũng không có, hắn cảm
thấy đầu giống như biến lớn, mí mắt cũng đặc biệt nặng, hiện tại chỉ
muốn ngủ, những việc khác cũng không muốn làm, " . . Không ăn."
Nghe thanh âm hữu khí vô lực của hắn, Trầm Cẩn Huyên biết dược liệu đã có tác dụng rồi.
Nhìn hắn như thế, trong chớp mắt nàng nghĩ chìu theo ý tứ của hắn, lòng nói
nếu như hắn không muốn ăn thì không ăn. Mục Diễm bị ốm đau dằn vặt nằm
vô lực trên giường, nàng nhìn hắn thế tựa hồ rất không có sức chống cực, mười phần thương tiếc, nhưng là vừa nghĩ tới bữa tối hôm qua hắn lại
không dùng, sáng nay lại không có chút gì vào bụng, dạ dày của hắn làm
sao mà chịu nổi, khôi phục lại lòng dạ cứng rắn,nàng tiếp tục gọi hắn.
" Ngoan, bệ hạ dậy ăn một chút cháo, mùi vị rất ngon." Nàng biết Mục Diễm đã tỉnh, liền không mở mắt mà thôi , vậy dứt khoát không nói lời gì,
đưa tay kéo vai hắn, một phen kéo hắn lên.
Mục Diễm hiện tại bởi
vì dược lực phát tác, cả người mềm nhũn một chút khí lực đều không có,
chỉ có thể thuận thế dựa trên vai nàng, một đầu tóc đen bóng, mang theo
mùi mô hôi từ Mục Diễm phát ra chính là độc nhất vô nhị của hắn xông vào chóp mũi của nàng, nàng cũng không cảm thấy khó ngửi, trái lại mười
phần yêu thích.
Hít hít mũi, Trầm Cẩn Huyên một tay choàng ở eo
Mục Diễm, một tay đỡ lấy đầu hắn, không cho hắn nằm xuống lại, lúc này
Tràng Hoa vội vàng đem gối mềm tơ vàng tới, đỡ vào phía sau lưng Mục
Diễm.
Làm cho Mục Diễm cẩn thận dựa vào trên gối
mềm,-diendanlequydon- Trầm Cẩn Huyên xem mắt hắn vẫn chưa từng mở, không khỏi bật cười, thế nào người lớn lúc sinh bệnh lại giống như bộ dạng
của tiểu hài tử vậy, uống thuốc không cần dụ dỗ, khi ăn ngược lại khó
thế.
Minh Yến trên tay bưng chén cháo qua, Trầm Cẩn Huyên mở môi
nhẹ nhàng đụng vào thìa cháo, cảm thấy không nóng liền đưa đến môi Mục
Diễm, nếu nóng thì lại thổi mấy hơi.
Mục Diễm nhắm mắt lại, lông
mi nhẹ nhàng mà run, hắn đột nhiên cảm giác môi chạm được một mảnh nhẵn
mềm, còn có chút ấm áp hắn biết là cháo, liền thuận theo hơi há mồm.
Đúng là thế, thìa cháo được đút vào trong miệng hắn, có thể cảm thấy cháo có vị rất ngon, nhưng hắn lại cảm thấy từ miệng nuốt xuống có phần khổ sở, nghĩ đến đây hắn mới biết nguyên nhân mình còn chưa rửa mặt sút miệng.
Vừa nghĩ tới còn không có rửa mặt, mà lại ăn cháo, trong lòng hắn liền
không chút dễ chịu, đối với thìa cháo thứ hai Trầm Cẩn Huyên đút, hắn
quyết định ngậm miệng không ăn.diendanlequydon
" Bệ hạ khó chịu ăn không vô sao?"
Trầm Cẩn Huyên thu hồi tay cầm thìa, đem chén cháo đưa cho Minh Yến, sau đó
rút ra khăn tay, tỉ mỉ lau khô một chút cháo dính trên môi Mục Diễm.
Chậm rãi nhẹ lắc đầu,-diendanlequydon- Mục Diễm rốt cục mở mắt, chẳng qua là nửa mở, thoạt nhìn suy yếu cực kỳ. Hắn nhìn người trước mắt đối với hắn phát ra thanh âm ôn nhu nói nhỏ, trong lòng liền một trận ấm áp.