Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, Cao Bác Viễn đích thân tiễn ba người ra khỏi cổng trường.

- Hạ Mộng, tôi muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn hai người một lần nữa.

Thẩm Lâu đã nghe hai người kể về chuyện tình cờ quen biết Cao Bác Viễn trước đó, nên hắn có thể hiểu ngay tại sao ông lại nói như vậy.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu lúc này đang ngổn ngang suy nghĩ, ai có thể ngờ rằng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.

- Hiệu trưởng Cao, ngài không cần phải nói xin lỗi với chúng tôi, huống chi là cảm ơn, chuyện đó là trong tầm tay chúng tôi có thể.

Mong ngài sớm bình phục và mong dì Qúy giữ gìn sức khỏe.

Trước đó Hạ Mộng có mang nhân sâm rừng trong không gian để ra ngoài, cô định bí mật đưa cho Quý Nga, nhưng bây giờ không thể thực hiện được.

- Được.

Cao Bác Viễn thở dài nhìn họ bước đi xa dần, khi quay người về phía tòa nhà dạy học, ông cau mày, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Sau khi ra khỏi trường Thẩm Lâu đưa hai người Hạ Mộng đến Bộ Giáo dục.

Trước đây Hạ Mộng cũng chưa từng đến đơn vị cấp bộ nào, Hạ Tiêu thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Thẩm Lâu đến văn phòng tìm người, khi Hạ Mộng đang ngồi chờ, cô nhịn không được nghĩ đến Chu Bắc Thành.

Nghe xưởng trưởng Lý nói rằng anh đến từ Bộ Lâm nghiệp, có nghĩ là anh đã từng làm ở trong đơn vị như thế này.

Ngẫm lại cũng thấy anh phải quyết đoán lớn tới mức nào mới có thể bỏ được đơn vị như thế này, đi tới xưởng gia công nhỏ trong rừng công tác.

Thậm chí, theo phân tích của cô, thì không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Kết quả, Hạ Mộng còn đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng nhiên bóng dáng mẹ của Chu Bắc Thành, Lục Văn Doanh xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Tiêu cũng đồng thời nhìn thấy và nhận ra, vội chạm chạm vào cánh tay Hạ Mộng.

Lục Văn Doanh cũng thấy được hai anh em họ, bà ta đem công văn giao cho người bên cạnh, sau đó đi tới.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu lập tức cùng lên tiếng chào hỏi..

Lục Văn Doanh không ngờ đã nhiều ngày như vậy mà bọn họ vẫn ở thủ đô, còn chưa có về quê.

Bà ta nhận ra quần áo và khí chất của hai người đã thay đổi, có chút thoải mái hơn.

- Sao hai người ở đây?

Hạ Mộng nhẹ nhàng trả lời:

- Chúng tôi đến với một người bạn, giờ đang đợi anh ấy ở đây.

Cô biết mẹ của Chu Bắc Thành dường như không thích mình, vì vậy cô cũng không muốn nói quá nhiều.

Lục Văn Doanh gật đầu, chủ động nói:

- Mọi chuyện thế nào rồi? Có cần tôi giúp gì không?

Thực ra, sau khi bà ta và con gái trở về, chồng bà nghe nói về việc ba vợ và con trai muốn giúp Hạ Mộng liền rất nghiêm khắc nói bà ta.

Sau đó bà ta lại suy nghĩ lại mọi chuyện, cũng cảm thấy mình là một người làm trong giáo dục mà lại thận trọng chỉ bo bo giữ mình, chẳng trách ba lại tức giận như vậy, con trai cũng vậy.

Nhưng bởi vì không biết tình huống cụ thể của Hạ Mộng, nên bà ta cũng không tiện nhúng tay vào.Hơn nữa những lo lắng kín đáo trong lòng, luôn thúc đẩy bà ta không nên để ý.

Hôm nay vừa vặn gặp phải vẫn là nên hỏi thăm một câu.

Cả Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới mẹ của Chu Bắc Thành lại nói như vậy.

Nhưng hai người căn bản không cần chút nào.

Hạ Mộng lập tức cười nói:.

Truyện Hài Hước

- Cảm ơn bác gái, mọi chuyện đã làm gần xong.

- Vậy là tốt rồi.

Lúc Lục Văn Doanh định nói thêm điều gì đó, thì Thẩm Lâu cầm một túi hồ sơ từ xa đi đến, nhìn thấy bà ta, gọi một tiếng hiệu trưởng Lục.

Lục Văn Doanh lập tức tươi cười nói chuyện với Thẩm Lâu:

- Phóng viên Thẩm, thật là trùng hợp.

- Đúng vậy.

Thẩm Lâu chỉ vào hai người Hạ Mộng, tò mò hỏi:

- Hai người quen nhau sao?

Lục Văn Doanh cũng kinh ngạc nhìn về phía hai người:

- Đúng vậy, hóa ra bạn của là anh?

Thẩm Lâu cũng không ngờ hai người đã định hắn vào vòng bạn bè, vội vàng cười nói.

- Đúng vậy.

Sau khi hai người trao đổi vài câu, Lục Văn Doanh cũng rời đi.

Khi Thẩm Lâu cùng hai người ra ngoài, hắn liền hỏi.

- Làm sao hai người biết hiệu trưởng Lục?

Hạ Mộng giải thích với hắn:

- Tôi và con trai bà ấy là đồng nghiệp."

Thẩm Lâu kinh ngạc nhìn Hạ Mộng:

- Cô thật sự là đồng nghiệp với con trai bà ấy?

Hắn đã nghe Hạ Mộng nói về đơn vị làm việc của cô, nhưng biết nó chỉ là một xưởng chế biến gỗ nhỏ trong khu vực rừng.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao?

Hạ Mộng bị phản ứng của hắn làm cho mờ mịt.

Hạ Tiêu cũng nhìn thẳng vào Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nhìn trái nhìn phải, rồi đến gần hai người và nói:

- Trước đây tôi đã đến trường của bà ấy để phỏng vấn, tôi liền biết chồng bà ấy làm ở Bộ Văn hóa, vậy thì tại sao con trai bà ấy có thể làm cùng đơn vị với cô?

Hạ Mộng và Hạ Tiêu nghe vậy đều rất kinh ngạc, họ không ngờ Chu Bắc Thành lại có gia cảnh, xuất thân tốt như vậy, còn lạ hơn khi anh xuất hiện ở nơi đó.

- Tôi đoán là có lý do.

Đừng nói Hạ Mộng không biết tình hình cụ thể, cho dù biết, công cũng không muốn nói cho Thẩm Lâu, lập tức đổi chủ đề:

- Kế tiếp chúng ta đi đâu?

Thẩm Lâu thấy Hạ Mộng không muốn đề cập đến nhiều hơn, vì vậy hắn vỗ nhẹ vào tập hồ sơ:

- Bộ Dệt may.

Đó là một đơn vị cấp bộ khác, nhưng Hạ Mộng và Hạ Tiêu không còn hào hứng như trước.

Họ chạy qua chạy lại như vậy nguyên một ngày, đến buổi tối, họ đến nhà hàng để ăn tối.

Lãnh Dịch Minh cũng vội vàng chạy tới.

So với lần trước ăn ở đây, tâm trạng của mọi người đã khác.

Sự u ám của Hạ Tiêu đã sớm bị quét sạch, hắn chỉ đang cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Thẩm Lâu không hề chán nản mà ngược lại còn tràn đầy năng lượng.

Lãnh Dịch Minh mừng cho họ vì mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Vì vậy, ba người đàn ông nâng cốc uống rượu vui vẻ.

Hạ Mộng không uống, tự nhiên cũng không tham gia vào, vui vẻ ăn lẩu.

Ăn no xong, cô tựa lưng vào ghế xoa bụng mãn nguyện, trong lòng không khỏi nhớ nhung những ngày có điện thoại di động ở thế giới tương lai.

Nếu có điện thoại di động thì tốt biết mấy.

Không giống như bây giờ cô chỉ có thể ngồi nghịch ngón tay, nghe ba người đàn ông uống rượu trò chuyện.

Hạ Tiêu và Lãnh Dịch Minh khoác vai nhau nói:

- Anh Lãnh, cảm ơn anh rất nhiều.

Nếu không quen anh, chúng tôi sẽ không thể biết anh Thẩm, để giờ em gái bị bắt nạt, chúng tôi cũng không thể giải quyết như thế này.

Thật tuyệt khi thấy tên họ Lăng kia sợ hãi.

Lãnh Dịch Minh vỗ vỗ vai Hạ Tiêu, cười nói:

- Chỉ cần hai người vui vẻ là tốt rồi.

Không cần phải nói lời cảm ơn với tôi, tất cả đều là duyên phận.

Kỳ thật, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm thấy hai người rất thân thiết, như thể chúng ta đã biết nhau từ trước.

Hạ Tiêu lập tức tròn mắt, đôi mắt sáng tràn ngập kinh ngạc:

- Kỳ thật, tôi cũng vậy.

Nhìn mặt nào cũng thấy thân thiết, nếu không, tôi cũng không thể vừa nhìn thấy hai người đã nói ra địa chỉ làm việc.

Tôi cũng đã nói điều này với em gái tôi trước đây.

Thẩm Lâu thấy hai người họ bá vai nhau, liền muốn tham gia, khoác lên vai bên kia của Lãnh Dịch Minh, thì thào nói:

- Này, cậu không nghĩ Tiểu Tiêu trông hơi giống cậu của cậu sao? Đặc biệt là cái mũi, giữa hai lông mày.

Lãnh Dịch Minh lập tức quay đầu nhìn Hạ Tiêu, sau khi nhìn kỹ vài cái, ý nghĩ khó tin đã bị đè nén trong lòng rất lâu lại dâng trào.

Nhưng ngoài mặt hắn cũng không biểu hiện gì, vui vẻ nói:

- Đừng nói linh tinh, hắn so với cậu của tớ còn có khí lực hơn.

Đến, uống tiếp đi..