Lãnh Dịch Minh vẫn luôn tôn trọng ý kiến, quyết định của Hạ Mộng và Hạ Tiêu, hơn nữa trong lòng hắn có tồn tại một ý nghĩ không thể tưởng tượng được, vì vậy lại càng suy xét vì hai người.

- Là tôi đã sai, tôi tự phạt mình một ly.

Thẩm Lâu đứng dậy, uống một hơi cạn sạch rượu trắng trong ly, gương mặt anh ta lập tức đỏ bừng, sau đó còn rít lên hai tiếng.

Hạ Mộng nhìn thôi cũng cảm thấy cay cay, theo bản năng rụt vai lại.

Hạ Tiêu và Lãnh Dịch Minh cũng cùng uống thêm chút..

Trong nhất thời bầu không khí trên bàn ăn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Hạ Mộng từng nghe nói cách ăn thịt cừu đúng chuẩn là cho phần mỡ thịt cừu trước, sau đó súp mỡ, rồi đến thịt nạc, cho thêm đậu phụ và rau, như vậy mới mới có thể tại ra hương vị tươi ngon nhất.

Cô cũng làm theo giống như vậy, cũng không biết có phải vì nguyên liệu của lúc này là rau xanh tươi ngon không ô nhiễm hay lý do là gì, nhưng nó ngon hơn gấp nhiều lần so với những gì cô được ăn ở tương lai.

Khi Hạ Mộng cảm thấy đã no, liền đặt đũa xuống, tâm trạng không tệ ngồi nghe mấy người trên bàn nói chuyện phiếm, chính xác là anh trai cô và Lãnh Dịch Minh nói, Thẩm Lâu tự rót rượu tự uống, cũng không có nói chuyện gì.

Một lúc sau, Hạ Mộng thấy mọi người ăn đã gần xong, cô lặng lẽ đứng dậy lấy lý do đi vệ sinh rồi đi thanh toán.

Chỉ có hơn hai đồng, cô cảm thấy thực sự quá rẻ.

Tính toán đợi thêm hai ngày, nhất định phải dẫn Hạ Tiêu đến một lần nữa, mở rộng tầm mắt.

Khi Hạ Mộng quay trở lại chỗ ngồi của mình, Thẩm Lâu đang nói về những chuyện kỳ lạ mà hắn gặp phải ở chỗ làm việc, cô cũng thích thú vểnh tai lắng nghe.

Thẩm Lâu đang nói rất hăng say, đột nhiên chuyển nội dung:

- Mấy năm trước tôi tự nguyện đăng ký đi xuống phía dưới, bọn họ đều viết rằng tình hình nơi đó rất tốt, nhưng chỉ có tôi muốn viết về những sự thật ở đó, những sự thật mà tôi đã thấy, kết quả…… Ai…… tôi liền trở thành một người có suy nghĩ có vấn đề……

m thanh Thẩm Lâu trầm xuống, duỗi tay xoa mặt một cái.

Hạ Mộng nhìn thấy khóe mắt hắn ánh lên trong suốt, trong lòng cô rất phức tạp, càng thêm thưởng thức con người hắn.

Lãnh Dịch Minh vỗ vai Thẩm Lâu, thầm thở dài.

Vẻ mặt của Hạ Tiêu cũng rất phức tạp.

Mọi người đều im lặng.

Sau khi mọi người đã dùng xong bữa, Lãnh Dịch Minh rất không vui khi biết Hạ Mộng đã thanh toán.

Nhưng mà hắn là người phóng khoáng, lập tức đề nghị:

- Hai ngày nữa cùng đi ăn vịt quay đi, nếu lúc đó mà hai người còn dám tranh với tôi, thì về sau liền không làm bạn cùng hai người nữa.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu phải mỉm cười đồng ý,

- Được rồi, đến lúc đó nhất định sẽ không.

Mà Thẩm Lâu bên cạnh vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đưa tin.

Trước khi rời đi, vẫn không quên khuyên Hạ Mộng suy nghĩ lại.

Trên đường trở về nhà khách, hai người trầm mặc đi một đoạn đường, sau đó Hạ Tiêu mới mở miệng nói:

- Em gái, anh nghĩ tốt hơn là đừng cho nhiều người biết chuyện này, quá ảnh hưởng, em nghĩ thế nào?

Hạ Mộng gật đầu:

- Em cũng nghĩ vậy, xem xét tình hình vậy, nếu trường học không thể đưa ra một kết quả làm chúng ta hài lòng thì xem xét cũng không quá muộn.

Thực ra mong muốn của hai người rất đơn giản, chỉ muốn Tần Văn Văn nghỉ học, để cho những người tham gia vào những việc này bị chịu trừng phạt xứng đáng, nhưng hai người không muốn cho cả nước ai ai cũng biết.

- Được.

Hạ Tiêu cũng đồng ý với lời của em gái:

- Vậy thì hai tay chuẩn bị một trái tim đỏ.

( ý là quyết tâm không buông.)

Hạ Mộng vẫn đang suy nghĩ về Thẩm Lâu.

Những người quá ngay thẳng như vậy, thì trong bất kể trường hợp nào, mọi thứ chắc chắn sẽ khó khăn hơn những người đạo đức giả, gió chiều nào theo chiều đó, sau này khi sóng gió ập đến, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Những người tính tình ngay thẳng đồng nghĩa là người này rất cứng đầu, không nghe khuyên bảo, không phải người có thể dễ dàng thuyết phục, vì vậy Hạ Mộng có cảm giác bất lực, cho dù đã nhìn thấy tương lai, số phận của người kia, nhưng lại không thể thay đổi được.

Hai ngày sau, Lãnh Dịch Minh đến nhà khách tìm hai người đi ăn vịt quay.

Lần này, chỉ có ba người bọn họ, cũng không có Thẩm Lâu.

- Thực sự xin lỗi, có phải hôm đó hai người cảm thấy không thoải mái không? Con người của Thẩm Lâu là vậy, nhưng thực ra cậu ấy khá tốt chỉ là quá cố chấp, trong mắt không chứa nổi hạt cát.

Nếu không phải hai người đã quen biết nhiều năm thì Lãnh Dịch Minh có lẽ cũng không thể chịu nổi tính khí của hắn.

Hạ Tiêu vội vàng nói:

- Đồng chí Lãnh không sao đâu.

Sau khi chúng tôi rời đi ngày đó, tôi và em gái cũng đã nói nếu nhà trường xử lý không thỏa đáng, thì làm theo lời anh Thẩm nói cũng không tệ.

Hạ Mộng cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy anh ấy ngay thẳng, đều là xem xét lo lắng cho tương lai đất nước.

Lãnh Dịch Minh cũng lắc đầu cười:

- Hai người không để ý cậu ấy như vậy là tốt rồi, không cần nói tốt cho cậu ấy, cậu ấy hiện tại vì muốn nhanh chóng trở lại làm việc nên đang bế quan ở nhà để viết báo cáo.

Bởi vì Lãnh Dịch Minh vừa nói vừa mô tả bằng cử chỉ sinh động, thú vị, khiến hai người Hạ Mộng không nhịn được cười.

Sau khi cả hai cười xong, Lãnh Dịch Minh với vai trò chủ nhà liền hỏi hai người họ muốn ăn loại vịt quay nào.

Hóa ra vịt quay ở Bắc Kinh được chia thành hai loại chính là vịt quay trong lò kín và vịt quay trong lò mở.

Nhà hàng Toàn Tụ Đức chính là áp dụng lò quay mở kiểu pháp, vịt quay xong có hình dáng mượt mà, màu đỏ hạt dẻ, da mỏng, rất thơm, bên ngoài mềm ngọt, bên trong thơm mùi gia vị và thảo mộc.

So với danh tiếng của Toàn Tụ Đức, món vịt quay lò kín của Tiện Nghi Phường từ thời nhà Minh, có lịch sử xuất hiện sớm hơn.

Vịt quay trong lò xong có lớp da sáng bóng, ngon miệng, thịt việt trắng và mềm, hương vị đặc biệt thơm ngon.

Hạ Mộng đã ăn Toàn Tụ Đức ở tương lai, nhưng cô cảm thấy nói cũng không có gì đặc biệt.

Hạ Tiêu thì chưa từng ăn qua, nên cũng không có ý kiến.

Cuối cùng, cả ba cùng ăn vịt quay trong lò kín.

Trong khi ăn, Lãnh Dịch Minh cùng nói chuyện về hoàn cảnh gia đình của Hạ Mộng.

Khi biết tin cha Hạ Mộng mất khi còn trẻ, mẹ ở góa nuôi ba đứa con khôn lớn, Lãnh Dịch Minh cũng đồng cảm và nhiều hơn là khâm phục Tiết Minh Nguyệt, người mà hắn chưa từng gặp mặt, dù bọn họ có phải là họ hàng hay không.

Vài ngày sau, người của trường họcđến nhà khách và thông báo cho Hạ Mộng và Hạ Tiêu là nhóm người điều tra đã trở về, yêu cầu sáng hôm sau họ đến trường.

Khi hai người biết chuyện cuối cùng cũng có chút tiến triển, có thể sau khi đến trường xử lý xong là có thể rời thủ đô trở về nhà, cả hai đều rất vui mừng.

Sáng hôm sau, hai người dậy từ sớm, sau khi chuẩn bị thỏa đáng liền đi tới trường học.

Người bảo vệ nhìn thấy hai người họ liền trực tiếp cho đi.

Trong phòng họp không thấy hiệu trưởng Cao, ngoại trừ chủ nhiệm Lăng, còn có mấy người đàn ông lạ mặt.

Sau khi giới thiệu, Hạ Mộng cũng biết người có dáng người không cao và đeo mắt kính kia là Khổng Vịnh Chí, thư ký Khổng.

Hai người đàn ông phong trần mệt mỏi là người trong đội điều tra vừa trở lại vốn ngày hôm qua, vài người còn lại là chủ nhiệm trong trường học.

Khổng Vịnh Chí hắng giọng, nói:

- Lão Cao vẫn chưa được xuất viện, vì vậy tôi sẽ là nói chuyện này, đồng chí Hạ Mộng, cô thấy có được không?

Q

Hạ Mộng lập tức nhẹ giọng nói:

- Không sao, tôi có thể hiểu được.

Cô và anh hai rất cảm kích hiệu trưởng Cao, cũng hiểu được bệnh tình của ông ấy.

Đôi mắt dưới kính của Lăng Hải lóe lóe, khóe miệng cong lên....