- Trách cái gì? Chúng ta cùng tới, không phải là muốn tìm xem hai người bọn họ ở đâu sao? Bệnh của em vẫn chưa khỏi, bây giờ tuy không lạnh, nhưng cũng không ấm, đừng lo lắng quá ảnh hưởng sức khỏe.

Nếu như vừa rồi ở cửa bọn họ không có xung đột với bảo vệ, Tiết Minh Nguyệt còn muốn đi hỏi thăm cho bọn họ ngồi nhờ phòng bảo vệ một chút, nhưng hiện tại rõ ràng sẽ không được.

- Không sao, chị dâu, em mặc dày lắm.

Hạ Hồng Anh trong lòng ấm áp, lại có chút áy náy, cho tới bây giờ bà ta đều biết Tiết Minh Nguyệt là người thiện lương, lại rộng lượng, đáng tiếc mẹ bà ta lại không phải người mẹ chồng tốt, càng không phải bà nội tốt, đối với người anh cả đã mất cũng không phải là một người mẹ tốt.

Náo loạn một trận như vậy Tần Nghĩa Xương cũng không có tâm tình muốn làm, ông ta xin nghỉ làm sớm, cũng bởi vì không thể chịu được sự khinh bỉ và chế giễu của đồng nghiệp.

Kết quả khi vừa bước ra khỏi cửa đơn vị, đã nhìn thấy Tiết Minh Nguyệt ba người họ vẫn chưa rời đi.

Tất cả là do bọn họ, nếu không hôm nay ông ta sao phải trải qua những chuyện đáng xấu hổ đó, cố gắng đè nén lửa giận, bước tới:

- Các người còn muốn gì nữa?

Hạ Hồng Anh không hề bị lửa giận trong mắt ông ta làm nhụt chí, ương ngạnh hỏi:

- Mẹ tôi, bọn họ ở đâu?

Tần Nghĩa Xương cười lạnh, bây giờ không có lãnh đạo ở đây, ông ta không cần phải giả bộ gò ép bản thân.

- Bọn họ đâu, làm sao tôi biết.

Hơn nữa tôi nghe nói ngày đó các người đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi mà, giờ lại muốn tìm sao? Hối hận rồi?

Hạ Hồng Anh bị nghẹn lời nhất thời không nói được lời nào.

Tiết Minh Nguyệt lập tức tiếp lời:

- Ông quan tâm chúng tôi tìm họ làm gì, mau nói giấu bọn họ ở đâu, nếu không chúng tôi đi gặp lãnh đạo của ông đưa đơn khiếu nại.

Tần Nghĩa Xương nhìn chằm chằm Tiết Minh Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh.

Người mẹ này của Hạ Mộng hôm nay đúng là khiến hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác.

- Cho dù các người đến mỗi ngày thì tôi cũng không biết.

Nói xong, ông ta mặc kệ phản ứng của ba người bọn họ, xoay người rời đi.

Tiết Minh Nguyệt bọn họ nhìn nhau, thấp giọng thảo luận vài câu rồi nhanh chóng đi theo.

Tần Nghĩa Xương quay đầu nhìn lại, thấy bọn họ giống như cái đuôi bám không dứt, liền chế nhạo không thèm để ý.

Dù sao bọn họ có đi theo như thế nào thì cũng là theo tới nhà ông ta thôi, ông ta sẽ không nói cho bọn họ biết hai người kia ở đâu chính là muốn bọn họ lo lắng chết.

Nhà họ Tần rất gần kho lương thực, đi bộ cũng không mất nhiều thời gian.

Từ phía xa họ đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh đen đứng trước cửa nhà họ Tần, sắc mặt của Tần Nghĩa Xương lập tức thay đổi, vì hai người này, mấy ngày trước đã đến đơn vị của ông ta để điều tra vụ án của Hạ Mộng.

Nay lại xuất hiện trước cổng nhà họ.

Tiết Minh Nguyệt bọn họ đi ở phía sau, họ cũng nhìn thấy hai người đàn ông kia, thấy bộ đồng phục liền biết họ là ai, bước chân cũng nhanh hơn.

Hai người công an nhìn thấy Tần Nghĩa Xương, liền nghiêm túc hỏi:

- Con gái của ông đâu? Chúng tôi muốn đưa cô ta về đồn điều tra!

- Đồng chí, ngày đó chưa xong sao?

Tần Nghĩa Xương biết Tần Văn Văn đang ở trong nhà, bởi vì Tần Miễn đã đi học rồi, hai vợ chồng ông ta lo lắng con gái giống như quả bom hẹn giờ chờ phát nổ, nên ngày nào mỗi khi đi làm ông ta cũng khóa cửa phòng bên ngoài.

Mà Tần Văn Văn cũng không muốn ra ngoài, vì không muốn nghe những lời đồn đại kia cùng những ánh mắt kỳ lạ, lại sợ họ sẽ đến điều tra một lần nữa.

- Hiện tại vụ án đã có tiến triển mới, hai người đó đều đã khai.

Bọn họ nói là do con gái ông xúi giục nên mới ra tay với Hạ Mộng trên đường!

Điều tra viên vừa nói xong, sắc mặt Tần Nghĩa Xương tái nhợt.

Trần Quốc Thắng đã nói con gái ông ta sẽ không sao, nhưng bây giờ bọn họ lại thú nhận.

Đôi mắt Tiết Minh Nguyệt trợn tròn, cơ thể bất giác rung lên.

Bà chỉ nghe con gái kể rằng hôm đó gặp hai người muốn cướp, sau đó Chu Bắc Thành tình cờ gặp, liền giúp đỡ.

Sau đó, có vài người tốt bụng đã giúp đưa hai kẻ xấu đến đồn công an, nhưng sự thật hóa ra lại là do Tần Văn Văn đứng sau xúi giục.

Tiết Minh Nguyệt muốn điên rồi, bà trực tiếp lao vào đánh Tần Nghĩa Xương, vừa đánh vừa mắng chửi:

- Đồ khốn kiếp.

Tôi đánh chết ông.

Đồ không biết dạy con, nuôi ra đứa khốn nạn ác độc.

Rõ ràng là mạo danh con gái của tôi, cướp mất tương lai của nó, giờ còn muốn hại nó, tại sao các người táng tận lương tâm như vậy? Đáng chết.

Ngày đó, nếu không phải có người tốt bụng...!Tiết Minh Nguyệt cũng không dám nghĩ tới, bất chấp nhào tới đánh Tần Nghĩa Xương.

Hạ Hồng Anh cũng choáng váng, bà ta không hề biết gì về chuyện này.

Nghĩ đến việc cháu gái mình suýt bị mấy người đó hại xảy ra chuyện, lòng bà ta lại nhói lên, sau đó cũng tham gia vào cuộc chiến.

Tiếc là do vẫn chưa hết bệnh, không còn nhiều sức lực như vậy.

Tần Nghĩa Xương bởi vì chột dạ đuối lý hơn nữa trong đầu đang vắt hết óc nghĩ biện pháp đối ứng chỉ biết ôm đầu bảo vệ, không đánh trả.

Dương Thanh Tuyền thấy mẹ và bác cả đánh ông ta cũng dư sức, bên cạnh còn có hai người mặc đồng phục, hắn đành phải nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế xúc động muốn xông lên.

Hai người điều tra viên biết đây chắc hẳn người nhà của Hạ Mộng, phải chịu uất ức như vậy nên tức giận là điều họ có thể hiểu được, nhưng họ không thể để tiếp tục như vậy, liền nhanh chóng lên can ngăn.

- Được rồi, được rồi, đừng đánh nhau.

Trong lòng Tiết Minh Nguyệt khổ sở, sợ hãi khóc thành tiếng.

- Con gái của tôi hoàn toàn không có nói cho tôi biết! Con bé nhất định không muốn tôi lo lắng! Các người co các người chết không được tử tế.

Hạ Hồng Anh không kìm được mà bật khóc theo.

Nghĩ đến nhà họ Tần đã làm nhiều chuyện sau lưng bọn họ như vậy, Tần Văn Văn tìm người hãm hại Hạ Mộng, mà mẹ bà ta còn muốn đứng chung với bọn họ, cũng nghiến răng nghiến lợi.

- Mở cửa.

Một người đàn ông nghiêm nghị nói.

Tần Nghĩa Xương chật vật không rảnh để xem xét đau đớn trên người, trong đầu lướt qua vô số lý do, nhưng lại bị đánh bại bởi lạnh lùng trong ánh mắt đối phương, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Ông ta trong lòng thở dài một hơi, sau đó đành đi mở cửa.

Không chỉ có điều tra viên vào cửa mà Tiết Minh Nguyệt cũng hùng hổ đi theo.

Tần Văn Văn biết ai đang ở cửa.

Cô ta trốn trong phòng, sợ hãi, run rẩy.

Sau khi nghe thấy những lời chửi rủa của mẹ Hạ Mộng, trái tim cô ta lộp bộp lên xuống.

Tần Văn Văn vội muốn thu dọn đồ đạc muốn trốn từ cửa sổ sau phòng bếp, lại phát hiện trong phòng vẫn còn đóng đinh màng nhựa.

Hơn nữa cô ta không biết phải đi đâu.

Cô ta cảm thấy nếu không chạy thì còn có thể quay đầu, còn nếu chạy chắc chắn sẽ làm cho tình hình tồi tệ hơn, có lẽ chú của cô ta sẽ không thể cứu được cô ta.

Sau khi vào nhà, nhân viên thụ lý vụ án đi tìm Tần Văn Văn.

Sau đó thuận lợi tìm thấy Tần Văn Văn ở Westinghouse trong nhà.

Khi nhìn thấy Tần Văn Văn bị đưa ra ngoài, Tiết Minh Nguyệt càng muốn điên lên, vì vậy bà đã chạy lên,vươn tay cho Tần Văn Văn gai cái bạt tay trái..