Dịch: Hà Mễ (test)

Beta: Pi sà Nguyệt

Dù phụ huynh đôi bên đã thống nhất ngày gặp mặt, Cam Ninh còn đặc biệt chuẩn bị sáng hôm đó nghỉ một buổi học để cùng Chung Duy Cảnh đến nhà trẻ, thế mà trước ngày hẹn một hôm, cô giáo lại gọi điện thông báo phụ huynh nhà bên kia cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không cần thiết phải làm nghiêm trọng lên, coi như bỏ qua chuyện này.

Cúp điện thoại, Chung Duy Cảnh và Cam Ninh hai mặt nhìn nhau, Chung Diên đang xem sách bên cạnh liếc ba mẹ một cái, lại liếc Cam Điềm đang hớn hở xem tivi, không nói một lời cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Không sao rồi hả?” Cam Ninh hỏi Chung Duy Cảnh, theo cô, Chung tiên sinh mặc dù ở “một số” phương diện không được lanh lợi lắm, nhưng những chuyện như vậy vẫn rất thông minh.

Chung Duy Cảnh gật gù, cảm thấy chuyện này kết thúc như vậy thì tốt hơn, cho dù cậu nhóc kia bị thương là vì con gái mình, nhưng nếu cha mẹ bên đó cũng không thể hiện gì, thì chuyện này coi như xong.”Ừ.”

Tuy rằng người đàn ông này trước nay vẫn luôn tích chữ như vàng nhưng với Cam Ninh, Chung Duy Cảnh như vậy mới thật sự là Chung Duy Cảnh.

Không nhiều lời, càng không biết cái gì là lãng mạn, nhưng những thứ anh hứa cho cô, anh không nói nhiều cũng chẳng biết lãng mạn là gì, nhưng chỉ cần anh hứa với cô thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh.

Hôn lễ của Thẩm Lâm được tổ chức vào tháng tư, lúc Chung Duy Cảnh nói với Cam Ninh, cô còn không muốn đi đâu.

Ấn tượng mà hôn lễ lần trước của Thẩm Lâm để lại cho cô thực sự quá sâu sắc, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in.

Có điều Chung Duy Cảnh năm lần bảy lượt bảo đảm lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì, Cam Ninh cũng đành đồng ý.

Cha mẹ đều đi, hai con tất nhiên phải đi theo, hai đứa trẻ hơn hai tuổi đã không cần cha mẹ phải liên tục bế ẵm nữa, cho nên Chung Duy Cảnh và Cam Ninh thoải mái hơn rất nhiều.

Thực ra điều này với Chung Duy Cảnh cũng không quan trọng, dù sao trước nay Chung Diên cũng không như em gái nó, giơ tay bi ba bi bô “Bế, bế”.

Nhưng Cam Ninh lại khác, cô đã bế là sẽ bế cả hai đứa trẻ.

Lúc nhỏ thì không sao, nhưng hai đứa càng ngày càng lớn, với sức của cô thì thực là không thể bế cả hai như trước được nữa.

Hôn lễ được chọn tổ chức ở nhà chính của nhà họ Thẩm, Chung Duy Cảnh nhìn ô tô xếp hàng dài trước cổng nhà họ Thẩm, không nhịn được nghĩ, nếu như cô dâu hôm nay không phải thiên kim nhà họ Lý, không biết lễ cưới của Thẩm Lâm còn được tổ chức ở đây không.

Có điều bất cứ chuyện gì cũng không có “nếu như”, cho dù là Thẩm Lâm hay là Chung Duy Cảnh anh.

Lần này là một lễ cưới thật sự, hơn nữa còn vô cùng xa hoa, khi đôi vợ chồng trẻ trao nhau nhẫn cưới, Chung Duy Cảnh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.

Anh mới chỉ cho Cam Ninh một tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi, đến nhẫn cũng là do Cam Ninh dùng tiền nhuận bút mua, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Buổi chiều Cam Ninh còn có tiết dạy, hai người cũng không ở lại lâu, chào Thẩm Lâm một tiếng liền ra về.”Bọn họ rất xứng đôi.”, lúc sắp ra đến cửa Cam Ninh đột nhiên nói.

Chung Duy Cảnh hơi khó hiểu, “Sao lại nói vậy?” Dù ngoại hình cả hai đều xuất sắc, nhưng Chung Duy Cảnh biết Cam Ninh không nói cái này.

“Vừa nãy em nhìn thấy chú rể lén đổi rượu của cô dâu.” Cam Ninh nhìn xung quanh, hạ giọng nói, lúc cô dâu chú rể chúc rượu, phần lớn khách mời sẽ đùa giỡn làm khó, nhìn cô dâu vừa nãy chắc hẳn là một người rộng rãi, phóng khoáng, “Chắc chú rể sợ cô dâu khó chịu.” Cô tổng kết.

Chung Duy Cảnh gật đầu, thể hiện sự đồng ý với phân tích của cô.

Có thể bây giờ mối quan hệ của họ vẫn chưa phải tình yêu, nhưng chuyện sau này ai biết được?

Hai đứa bé vừa được hưởng đãi ngộ đặc biệt, cô dâu có vẻ rất thích Cam Điềm, đến anh trai Chung Diên đi cùng cũng được thơm lây, túi hai anh em đều căng phồng, đều là kẹo và phong bao lì xì.

“Mẹ, bế, bế.” Cam Điềm mới vừa đi tới cửa liền lắc lắc cái người nhỏ làm nũng, anh trai bên cạnh vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, quay đi không nhìn.

Cuối cùng mong muốn của Cam Điềm cũng được mẹ cho phép, còn Chung Diên, dù không muốn cũng phải chịu chung số phận: bị ba bế.

Đến tháng năm, trường học cuối cùng cũng hoàn thành.

Chung Duy Cảnh không lo lắng chuyện học sinh đăng kí, dù phụ huynh bây giờ vẫn chưa cuồng nhiệt với các lớp ngoại khóa như mấy năm sau, nhưng với những gia đình thu nhập cao, việc học hành của con cái vẫn rất được coi trọng.

Còn về việc tiếp thị, quảng cáo kiểu gì để hấp dẫn các khách hàng tiềm năng, đó là việc của Lý Minh Giang, Chung tiên sinh không phải người tiêu tiền vô ích, bây giờ là lúc ông ta thể hiện giá trị của mình.

Sau khi làm xong những việc của trường học cần đích thân xử lí, Chung Duy Cảnh còn dành riêng chút thời gian đến công ty phần mềm trò chơi một chuyến.

Năm ngoái để Vương Vũ suy nghĩ ý tưởng mới, bây giờ cũng nên có thành quả rồi

Năng lực chuyên môn của Vương Vũ không cần bàn cãi, hơn nữa lại chăm chỉ chịu khó ham học hỏi, Chung Duy Cảnh từng nhận được điện thoại của cậu ta vào lúc ba giờ sáng, làm anh suýt thì ném luôn cái điện thoại.

Sau này, để tránh sự việc như thế lại xảy ra, Chung Duy Cảnh cứ về nhà là tắt máy, may mà Vương Vũ không biết số điện thoại bàn.

Thương lượng với Vương Vũ xong những gì cần làm tiếp theo, Chung Duy Cảnh, người vẫn luôn bận rộn công việc, cuối cùng cũng có thể tạm nghỉ một thời gian.

Đây là quy định mà Chung Duy Cảnh tự đặt ra cho bản thân, dù bận đến đâu cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa cũng sắp nghỉ hè rồi, phải đi đâu, trong lòng anh đã có kế hoạch rõ ràng.

Có lần, Cam Ninh xem một chương trình giới thiệu về phong cảnh bờ biển nhiệt đới, Chung Duy Cảnh nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt cô rất mong chờ.

Rất lâu về trước, anh từng hỏi cô có nơi nào muốn đi không, nhưng hình như Cam Ninh chưa bao giờ cho anh một câu trả lời rõ ràng, điều này làm Chung tiên sinh có hơi bất mãn, nhưng đồng thời lại cảm thấy có vẻ mình thật sự không xứng với cái danh “chồng” này.

Nói đơn giản, quan hệ của hai người bây giờ là “quan hệ vợ chồng”, dù là quá khứ hay hiện tại, Cam Ninh vẫn luôn làm rất tốt vai trò của người vợ, nếu so sánh, quả thực anh làm chưa đủ tốt.

Trước đây không thấy gì là vì chưa từng thử suy nghĩ, trong gia đình, với vai trò là “người chồng” thì phải làm những gì, nhưng có sự so sánh với Thẩm Lâm trong hôn lễ hôm đó, dù Chung Duy Cảnh vẫn chưa rõ lắm, nhưng chí ít cũng biết mình làm chưa đủ.

Với Chung tiên sinh, đây chỉ là nhận thức cá nhân được nâng lên một bậc nhỏ, nhưng với sự hài hòa trong quan hệ gia đình bọn họ, đây chính là một bước tiến lớn.

Lúc Chung Duy Cảnh đến đón hai bé, thời gian vẫn còn sớm, nên Chung Duy Cảnh chỉ đành đứng chờ ngoài phòng học.

Tình cảnh hiện giờ chính là, Chung tiên sinh, người trước nay luôn mặc âu phục đi giày Tây đang đứng thẳng như cây tùng ngoài cửa lớp mẫu giáo, nghe những giọng nói non nớt đáng yêu của các bé học sinh vọng ra, ánh mắt cố định vào hai mục tiêu bên trong.

Cảm giác này thực sự mới mẻ với anh, tuy rằng ngày nào cũng là anh đưa đón hai đứa nhóc đi học, nhưng nhìn chúng lên lớp thế này thì là lần đầu tiên.

Dù chỉ là lớp mẫu giáo bé, dù tuổi tác hay chiều cao của hai đứa đều không bằng các bạn cùng lớp, nhưng hai bóng dáng nhỏ đang ngồi nghiêm trên ghế vẫn làm Chung tiên sinh bất chợt có cảm giác tự hào, hai tiểu quỷ này là con của anh.

Sau khi hai đứa bé tan học, ba cha con đi tới cổng nhà trẻ thì nghe thấy có người đang gọi Chung Duy Cảnh, Chung Diên phản ứng nhanh nhất, quay đầu lại nhìn, đôi mắt vốn sáng như sao trong phút chốc như bị một lớp màn che mờ .

“Chung tiên sinh.” Cô gái thanh lệ trước mặt thở hổn hển chào Chung Duy Cảnh, Chung Duy Cảnh trong nháy mắt thấy ngờ ngợ, khiến vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn chút.

Anh thực sự không nhớ ra đối phương là ai, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt.”Xin chào.” Tuy rằng không nhớ được, nhưng có ấn tượng, hơn nữa người ta cũng đã chào hỏi rồi, theo lễ phép anh cũng nên đáp lại.

Có vẻ cũng nhìn ra Chung Duy Cảnh không có ấn tượng gì với mình, cô gái đỏ mặt, giới thiệu lại bản thân một cách đơn giản, “Tôi là phóng viên lần trước muốn phỏng vấn anh, Kỳ Mạn Ninh.” Tuy trong lòng buồn bực vì bị từ chối, nhưng do tố chất nghề nghiệp và có gia giáo tốt, Kỳ Mạn Ninh vẫn tỏ ra hết sức phóng khoáng khôn khéo.

Chung Duy Cảnh hơi bất ngờ, anh không ngờ mình lại có thể quên Kỳ Mạn Ninh, rõ ràng anh đã từng yêu cô gái này như thế, thế mà giờ lại không nhận ra, nghĩ lại, Chung Duy Cảnh cũng thấy mình bạc bẽo thật.

Lại cẩn thận suy ngẫm, vậy mà bản thân từng làm tất cả chỉ để lấy lòng Kỳ Mạn Ninh, đột nhiên cảm thấy chính mình thật nực cười.

“À, Kỳ tiểu thư, có chuyện gì không?” Chung Duy Cảnh trả lời đơn giản, sắp đến giờ cơm tối của hai bạn nhỏ, người làm cha như anh không nên phá vỡ đồng hồ sinh học của bọn trẻ.

Kỳ Mạn Ninh đơ ra, không ngờ Chung Duy Cảnh lại không nể mặt như vậy, cho dù là ngoại hình hay khí chất, cô vẫn luôn rất tự tin, tuy rằng không đến nỗi người gặp người thích, nhưng chẳng phải người đàn ông này lạnh lùng quá còn gì.

“Đây là con của anh ạ?” Đưa mắt nhìn hai đứa trẻ đang được Chung Duy Cảnh nắm tay, Kỳ Mạn Ninh cười nói, “Thật đáng yêu.”

Tuy trong lòng Chung Duy Cảnh rất tán thành với nhận xét của cô, nhưng ngoài miệng vẫn phải khiêm tốn một chút.

Có điều nói thật, anh không hề thích Kỳ Mạn Ninh lấy con anh ra làm chủ đề gợi chuyện, con anh đáng yêu thế nào anh tự biết, không cần người ngoài phải nói.

Chung Duy Cảnh không nói chuyện theo lẽ thường làm bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên tẻ ngắt.

Nhưng Kỳ Mạn Ninh không cam tâm, lần trước cô tràn đầy tự tin đối phương nhất định sẽ đồng ý phỏng vấn, kết quả là cô phải ảo não đi về.

Lúc mẹ bắt cô đi đón cháu gái, Kỳ Mạn Ninh cũng không vui lòng lắm, không ngờ lại gặp Chung Duy Cảnh ở đây.

Vừa nãy khi gọi anh, cô đã hạ quyết tâm không thể bỏ qua cơ hội này.

Chung Duy Cảnh chưa từng nhận phỏng vấn của bất kì nhà báo hay tòa soạn nào, nếu hôm nay cô thành công, rất có thể cô sẽ bước chân vào hàng ngũ người lâu năm, đồng nghiệp cũng sẽ không ở sau lưng nói cô có “ô dù” nữa.

Chuẩn bị tốt tâm lý, Kỳ Mạn Ninh há miệng đang muốn nói tiếp, lại bị một giọng nói thánh thót ngắt lời, “Cô ơi.” Đó là giọng của Điềm Điềm, Kỳ Mạn Ninh cúi đầu nhìn Cam Điềm ngoan ngoãn đáng yêu cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, “Ừ.” Đây là bản năng của phái nữ, cho dù không thích trẻ con lắm, Kỳ Mạn Ninh cũng không kìm được dịu dàng trả lời.

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Lời này vừa thốt ra, không chỉ làm Kỳ Mạn Ninh bị đơ tập hai, cả Chung Duy Cảnh cũng không kìm được sự ngạc nhiên, cô nhóc này đã bao giờ nói được một câu hoàn chỉnh rõ nghĩa như thế đâu, Chung Duy Cảnh mang ý cười, nén xúc động muốn gọi cho Cam Ninh để thông báo tin này, lịch sự nói với Kỳ Mạn Ninh đang có vẻ mặt hết sức khó coi, “Kỳ tiểu thư, chúng tôi còn có việc, hôm nay nói tới đây thôi.”

Lên xe, nụ cười ngọt ngào trên mặt Cam Điềm lập tức biến mất, bĩu môi ra vẻ “con đang tức giận”, tuy vẻ mặt Chung Diên vẫn không cảm xúc không nói gì, nhưng cảm giác áp suất thấp không ngừng toả ra từ cơ thể bé nhỏ kia chắc chắn không giống bình thường.

“Tối nay muốn ăn gì?” Chung Duy Cảnh cài dây an toàn xong, hỏi hai đứa bé ngồi sau.

…….

Im phăng phắc, Chung Duy Cảnh quay đầu lại nhìn, hai đứa bé đều đang ra vẻ thâm trầm hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Chung Diên thì Chung Duy Cảnh còn hiểu được, dù sao cậu con trai lớn vẫn luôn bày ra dáng vẻ này, nhưng cô con gái nhỏ Cam Điềm lúc nào cũng quấn lấy người khác làm nũng thì đúng là rất không bình thường rồi.

Những lúc thế này, nếu là một người ba đạt chuẩn, Chung Duy Cảnh nên kiên nhẫn hỏi thăm nguyên nhân, nhưng anh nghĩ rất lâu cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Thế là cả quãng đường, không khí trong xe rất kì quặc, mãi đến tận cửa trường học nhìn thấy Cam Ninh, cuối cùng Cam Điềm cũng chịu mở miệng nói chuyện, cô bé nhỏ giọng mềm mại gọi một tiếng “Mẹ”, như phải chịu bao nhiêu oan ức thiệt thòi vậy.

Cam Ninh bế con gái đặt vào ghế cho trẻ em ở phía sau, còn mình vòng lên ngồi ghế phụ, “Lát nữa em muốn ăn gì?” Hai đứa bé không chịu cho ý kiến về bữa tối, Chung Duy Cảnh không thể làm gì khác hơn là hỏi vợ.

Cam Ninh suy nghĩ một chút rồi quay đầu ra sau hỏi con gái, “Lúc nữa con muốn ăn gì?” Không hỏi Chung Diên là vì cậu bé không kén ăn, nếu không phải Cam Điềm đặc biệt thích đồ ngọt, Chung Duy Cảnh với Cam Ninh chắc vẫn không biết cậu không thích ăn gì, đương nhiên, trừ cà rốt ra.

Lần này Cam Điềm có vẻ quyết tâm muốn học theo anh trai, cả buổi tối mặc cho Chung Duy Cảnh nói gì cũng không thèm quan tâm, ăn tối xong Chung Duy Cảnh lái xe đưa Cam Ninh về trường học, đến cửa trường học Cam Ninh còn chưa kịp xuống xe đã bị Cam Điềm gọi quay lại, Chung Duy Cảnh cũng hơi bất ngờ nhìn cô bé.

Không ngờ cô nhóc lại chỉ vào mình mách với Cam Ninh, “Ba xấu xa, cô đáng ghét.”

Cho dù không thể sắp xếp câu hoàn chỉnh như anh trai Chung Diên, nhưng Cam Điềm vẫn rất thông minh , dùng một câu nói đơn giản ngắn gọn để hình dung toàn bộ sự việc.

Cam Ninh nhất thời không hiểu được con gái muốn nói gì, chỉ đành nghi ngờ nhìn Chung Duy Cảnh, nhưng đối phương cũng rất bất đắc dĩ.

Chung Duy Cảnh vẫn duy trì mặt không cảm xúc, bởi vì anh thật sự không biết nên dùng vẻ mặt để trả lời.

Nhìn cô nhóc Cam Điềm vừa rồi lí lẽ hùng hồn mách tội bây giờ đang nhìn mình chằm chằm như sợ ba chối cãi, Chung Duy Cảnh thấy hơi đau đầu, “Cô?” Cam Ninh cau mày hỏi.

Cam Điềm ôm chặt gấu bông trong tay, gật đầu thật mạnh, “Vâng!”Có được lời khẳng định của con gái, Cam Ninh lại quay qua nhìn Chung Duy Cảnh, mặc dù rất tin tưởng đối phương, nhưng cô cảm thấy anh nên có một lời giải thích hợp lí.

Nếu không, dù cô có thể hiểu được, nhưng hai đứa bé sẽ không tha thứ cho ba nó.

Vậy khi ba người: vợ, con gái và con trai cùng dùng ánh mắt rất “khó tả” nhìn mình chằm chằm, người chồng, người ba nên biểu hiện thế nào đây?

Ngại ngùng ho khan một tiếng, Chung Duy Cảnh không nhanh không chậm sắp xếp từ ngữ trả lời, “Chỉ là hôm nay ở nhà trẻ gặp phải cô phóng viên lần trước muốn phỏng vấn anh nhưng không được, đến giờ vẫn chưa chịu bỏ ý định thôi.” Sự thật chính là như vậy, nhưng Chung Duy Cảnh vừa nói xong thì nhìn thấy Chung Diên liếc mình một cái bằng ánh mắt “sâu xa”.

Cam Ninh cười thông cảm, người đàn ông này rất ghét nói dối, cô biết rõ điều này.

Vì thế nên dù Chung Duy Cảnh chỉ giải thích đơn giản như thế, cũng đủ để cô tin.

“Được rồi, ba đã giải thích rồi, cô đó chỉ là người lạ thôi.

Bây giờ Cam Điềm nhà ta có thể tha thứ cho ba được rồi chứ.” Cam Ninh nhìn cô con gái nhỏ đang nằm nhoài trên cửa xe, người bạn nhỏ uốn éo nhìn Chung Duy Cảnh lại nhìn anh trai cứ im lặng mãi, đành méo miệng không tình nguyện gật đầu.

“Còn anh trai thì sao?” Rốt cuộc vẫn là mẹ của hai đứa, cho dù Chung Diên tỏ ra không có gì khác thường, Cam Ninh vẫn rất nhạy bén cảm nhận được sự không vui, thậm chí hơi bất an của con trai.

Bị điểm danh, cuối cùng Chung Diên cũng chịu ngẩng đầu, nhìn mẹ đang cười với mình, cậu vẫn còn hơi do dự.

Nhìn ra sự do dự của con, Chung Duy Cảnh suy nghĩ một chút bảo đảm nói, “Sau này ba sẽ không bao giờ gặp cô đó nữa.” Chung Duy Cảnh nói thật lòng, những thứ “đã từng” kia, dù có từng xảy ra thật hay không, nhưng với Chung Duy Cảnh, “hiện tại” mới là điều anh muốn.

Cẩn thận ngẫm lại chuyện lúc trước, cũng phải trách chính anh không xử lý tốt, bởi trong tiềm thức vẫn cảm thấy đó là Kỳ Mạn Ninh, vì thế mới không dứt khoát từ chối.

Chung Duy Cảnh có thể chắc chắn, nếu ngày đó đổi lại là một người khác, thái độ của mình chắc chắn sẽ không ôn hòa như vậy.

Thế là sự việc lần này kết thúc êm đẹp bằng cái gật đầu của bạn nhỏ Chung Diên, mặc dù vẫn chưa thực sự giải quyết hết mọi việc, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn nghĩ thông mọi khúc mắc, nhưng như vậy đã rất khá rồi, Chung Duy Cảnh nghĩ.

Đối với anh, rất nhiều chuyện đã không xảy ra như những điều anh nghĩ nữa, cứ như bây giờ, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng trong cuộc sống sẽ luôn có bất ngờ, một tuần sau, Chung Duy Cảnh đã nghĩ như vậy.

Cam Ninh vốn định sinh nhật sẽ đi chơi tham quan du lịch đâu đó cùng người nhà, nhưng kế hoạch này bị Chung Duy Cảnh bác bỏ.

Tuy rằng anh rất muốn cuộc sống của cô chỉ xoay quanh anh và hai đứa bé, nhưng Chung Duy Cảnh cũng hiểu Cam Ninh không thể chỉ sống như thế.

Nên sau khi được Chung Duy Cảnh gợi ý một chút, sinh nhật Cam Ninh đổi thành mời mấy bạn cùng lớp thân thiết đến ăn cơm, đương nhiên sau đó người đến không chỉ có mấy người bạn thân thiết, thậm chí còn có một người bạn khác khoa, tất nhiên sau này Chung Duy Cảnh mới biết .

Bởi vì thân phận “đặc biệt” mà Chung Duy Cảnh không ngồi ăn cùng Cam Ninh, đón tiếp bọn họ, họ chọn địa điểm là một nhà hàng thịt nướng rất đặc sắc, mỗi bàn sẽ được ngăn ra thành một không gian riêng, nếu nhiều người, nhà hàng sẽ tháo bớt vách ngăn để gộp bàn.

Chung Duy Cảnh ngồi ở một bàn riêng với hai đứa bé, nướng đồ ăn một cách mất tập trung, hai đứa bé còn quá nhỏ, không thể ăn nhiều đồ nướng, Chung Duy Cảnh đã cho hai đứa ăn tối trước rồi, vì thế chỉ có Cam Điềm vô cùng hứng thú học theo ba cầm kẹp nướng thịt, Chung Diên yên tĩnh một bên đọc sách.

Nói đến sách, Chung Duy Cảnh vuốt cằm cân nhắc xem có nên sửa lại phòng đọc sách trong nhà không, hoặc là lại làm thêm một phòng đọc sách nữa.

Tuy rằng lúc bé anh cũng thích đọc sách, nhưng nếu so với mức độ phải nói là cuồng sách của con trai lớn thì cũng không thấm vào đâu.

Chung Duy Cảnh vẫn cảm thấy may là Chung Diên không có biểu hiện gì quá lắm, chỉ đọc mấy quyển sách thiếu nhi có tranh ảnh thôi, hoặc lén đọc sách ít chữ lúc Cam Ninh không có nhà, nếu không, Chung Duy Cảnh lo người phụ nữ kia chắc sẽ bị con dọa.

Dù cho đến giờ, Chung Duy Cảnh vẫn chưa chắc được “thân phận thực sự” của Chung Diên , nhưng từ bất an hoài nghi lúc ban đầu, đến bây giờ anh thật sự chỉ coi Chung Diên là con mình, không phải người khác, là con trai của anh và Cam Ninh.

Từ đầu buổi sinh nhật đến giờ, mọi thứ đều diễn ra trong tầm kiểm soát của Chung Duy Cảnh, ngoại trừ nam sinh khác khoa đi cùng với lớp trưởng của Cam Ninh.

Dù Chung Duy Cảnh chỉ thấy được một bên mặt của cậu ta, nhưng cũng cảm thấy hơi quen quen.

Đến lúc có người đề nghị chơi thật hay thách, Chung Duy Cảnh vừa nghe đã giác thấy hơi không ổn.

Chung Duy Cảnh biết rất rõ bản chất của trò chơi này, sự vui vẻ luôn song hành với ái muội, nhưng bây giờ anh chưa có lập trường gì ngăn bọn họ chơi, những gì anh có thể làm là căng như dây đàn ngồi nghe ngóng.

Cũng may không xảy ra chuyện gì khiến Chung Duy Cảnh không chấp nhận được, sau khi tan cuộc, Cam Ninh biết mấy ba con Chung Duy Cảnh còn đang chờ mình nên không đi cùng các bạn.

Khi cô đang đi tới chỗ ba con Chung Duy Cảnh, Chung Duy Cảnh lại nhìn thấy nam sinh vốn đã nên về trước kia đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt Cam Ninh, nụ cười trên mặt cậu nam sinh kia rất ôn hòa, nhưng dường như có hơi kì lạ, “Năm năm thật dài, cô thấy đúng không, cô giáo?”